Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ở bên ngoài Đường môn chờ trong chốc lát, thì có hạ nhân đến thông truyền, nói là Đường lão phu nhân thân thể không thoải mái, không thể tiếp khách thỉnh tiểu Vương gia cùng Tiêu công tử tiến vào linh đường an tọa uống chén trà, gia môn tiếp đãi không chu đáo, xin thứ lỗi. Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nhìn nhau liếc mắt một cái, Tiêu Lương nói, “Một khi đã như vậy, chúng ta đây cũng không tiện quấy rầy, chính là làm phiền các vị thay ta nói xin Đường lão phu nhân nén bi thương, cáo từ.” Nói xong, kéo Tiểu Tứ Tử ly khai Đường môn. “Tiểu Lương tử, như thế này đi rồi nha?” Tiểu Tứ Tử giữ chặt Tiêu Lương. Tiêu Lương mỉm cười, đối Tiểu Tứ Tử khoát khoát tay, “Cẩn nhi, chúng ta lặng lẽ đi vào bên trong thám thính một chút tình hình xem thế nào.” Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Phụ thân cùng Cửu Cửu đang vào trong nghĩ biện pháp khám nghiệm tử thi, Mãng Lạc và các ảnh ảnh đi theo dõi Đường Diệu Khuê và Đường Diệu Sơn, chúng ta thì sao? Đi nơi nào nha? Theo dõi Đường lão phu nhân sao?” Tiêu Lương gật đầu, “Lặng lẽ nhìn xem, kia Đường lão phu nhân đến tột cùng đang làm cái quỷ gì a.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, để Thanh Ảnh trước một mình túm Thạch Đầu cùng Tiễn Tử trở về, Xích Ảnh đi theo bọn họ cùng tiến vào bên trong. Tiêu Lương mang theo Tiểu Tứ Tử, lặng yên không một tiếng động thâm nhập Đường môn, lần này bọn họ thẳng đến gian phòng Đường lão phu nhân mà đi. Hai người vào viện phía đông Đường môn, chỉ thấy gian phòng Đường lão phu nhân rộng mở, nói là phòng, còn không bằng nói là một gian từ đường, bên trong có rất nhiều bài vị. Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương hai mặt nhìn nhau, cảm thấy rất là đáng nghi, như thế nào lão phu nhân đây thế nhưng lại ở từ đường bên trong? Tiêu Lương nhún nhún vai, cũng cho rằng kỳ quái, hai người cẩn cẩn dực dực tới gần, ghé vào bên ngoài tượng viện nhìn, vừa lúc có tể chứng kiến trong phòng, Đường lão phu nhân đang quỳ gối trước bài vị tổ tiên, một tay gõ mõ miệng niệm kinh. Tiểu Tứ Tử có chút giật mình, nhìn Tiêu Lương, “Đường lão phu nhân dường như là ở đây vì Đường Diệu An niệm kinh.” Tiêu Lương cười cười, “Niệm kinh là không giả, chỉ có điều không biết là có phải hay không vì Đường Diệu An niệm kinh “ Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Đường lão phu nhân chậm rãi từ bên trong từ đường đi ra, đứng ở trong sân, cầm trên tay chuỗi hạt, tựa hồ là đang xuất thần. Tiểu Tứ Tử bám vào tường viện bên ngoài, cũng không có gắng sức, Tiêu Lương một tay bám lấy tường viện, một tay nâng mông hắn. Tiểu Tứ Tử đang nhìn, chợt nghe thanh âm “Ong ong vù vù”, xoay mặt vừa nhìn, liền nhìn thấy có một con muỗi, ở trước mắt bay tới bay lui, Tiểu Tứ tử nháy mắt mấy cái, né con muỗi kia. Thế nhưng con muỗi cứ bay vòng quanh hắn, sau cùng Tiểu Tứ Tử phát hỏa, đưa tay, “Ba…”(=]]]]]]]]]]] đi nghe nhìn lén như con thì toi cơm hết rồi con zai à =]]) Con muỗi bị đập đã chết, nhưng là Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng là cả kinh, Tiểu Tứ Tử mếu máo ôm cổ Tiêu Lương, trở về trốn, để tránh không bị người phát hiện. Tiêu Lương có chút dở khóc dở cười, nghĩ tới trước đây có đuổi bắt hai con thỏ ngốc. Hai con thỏ kia rất béo khỏe, bất quá thật sự rất ngốc, bị truy đến nóng nảy, liền trốn sau một khối tảng đá, chỉ có điều nó làm cho tảng đá che khuất đầu mình, còn thân mình lại lộ ở bên ngoài, rất có tư thế bịt tai trộm chuông. (1) Tiêu Lương thở dài, chợt nghe Đường lão phu nhân trong viện nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, thản nhiên nói, “Đều vào đi, lão bà ta tuy rằng lớn tuổi, mắt hoa tai điếc, nhưng vẫn không đến mức không phát hiện có người nằm úp sấp trên tường.” Tiểu Tứ tử ngẩng mặt, mở to hai mắt nhìn Tiêu Lương, thè lưỡi. Tiêu Lương thở dài, ôm Tiểu Tứ Tử nhẹ nhàng nhảy vào trong viện. Đường lão phu nhân nhìn hai người một chút, gật gật đầu nói, “Ta biết các ngươi sẽ đến.” Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau, có chút giật mình. “Lại đây ngồi đi.” Lão phu nhân vào trong phòng, lấy ra một thực hạp điểm tâm nhỏ tinh xảo, khéo léo đặt trên bàn, phân phó nha hoàn châm trà, mới ngồi xuống. Mở ra thực hạp điểm tâm đưa đến trước mắt Tiểu Tứ Tử, “Ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã nghĩ sẽ mời ngươi ăn, những thứ này đều là điểm tâm mà Tiểu Muội thích nhất.” Tiểu Tứ Tử đi qua nhìn thấy, chỉ thấy trong thực hạp là tám dạng tiểu điểm tâm, tinh xảo đáng yêu dị thường, hơn nữa mỗi loại điểm tâm đều thượng đẳng, đều có hình đóa hoa, cùng màu sắc điểm tâm tương xứng, này chổ nào là điểm tâm nha, căn bản là ngọc thạch đẹp đẽ. “Đẹp sao?” Đường phu nhân mỉm cười, hỏi, “Có phải hay không làm rất khá?” “Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, vươn tay cầm lên một viên hồng phấn, tiểu điểm tâm hình tròn đính hoa đào, tán than, “Ân, ăn ngon! Bên trong đúng là nhân hồ đào, hương vị ngọt ngào.” Đường lão phu nhân nở nụ cười, “Biết bông hoa làm thế nào đính lên không?” Tiểu Tứ Tử lắc đầu, Đường lão phu nhân nở nụ cười, “Trước tiên phết một tầng mỡ mỏng trên mẫu khuôn, tiếp đó đem điểm tâm lấp đầy vào, sau khi hiện ra hình dáng, đem hoa đã chọn tốt xong đặt vào bên trong mẫu khuôn, lại đặt trên bánh, hoa cao từ đó mà ra.” (cái khoảng nấu nướng này mệt quá à *than thở dùm* =]]) “Nga…” Tiểu Tứ tử gật gật đầu, ăn hết trên tay, lại ăn tiếp một cái lục sắc, đưa Tiêu Lương cầm một cái, lại giương mắt hỏi Đường lão phu nhân, “Lão phu nhân có ăn hay không?” Đường lão phu nhân lắc đầu nói, “Ta không ăn, ăn ta sẽ thương tâm.” “Tại sao?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hòi, “Ăn gì đó ngon, hẳn là sẽ phải vui vẻ mới đúng nha.” “Ai…” Đường lão phu nhân thở dài, buồn bã nói, “Ta đây làm nương, thật sự là quá thất bại.” Tiêu Lương thấy lão phu nhân vẻ mặt khổ sở, liền hỏi, “Lão phu nhân, Đường Diệu An chết, còn có chuyện án kiện, có phải hay không cùng người có liên quan?” Lão phu nhân nghe xong, trầm mặc chốc lát, từ trong ***g ngực, lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Các ngươi giúp ta, giao cho Mãng Lạc.” Tiểu Tứ Tử tiếp nhận hộp, mở ra nhìn, chỉ thấy bên trong hộp là một viên hạt châu lục sắc, sáng sủa rạng rỡ, lấp lánh như sóng nước, chạm thoáng qua một cái cảm giác băng lanh thấu xương, không khỏi sợ hãi thốt ra tiếng “Là Long nhãn a!” Tiêu Lương cũng là vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, “Lão phu nhân, đây là…” Lão phu nhân nghĩ nghĩ một chút, “Mãng Lạc năm đó đánh chết con ta, đoạt nữ nhi của ta… Ta thực sự cực kỳ không thích hắn, bất quá sau này Tiểu Muội đã chết, hắn tương tư thành điên cuồng, vì Tiểu Muội trước sau chạy ngược chạy xuôi, đối nó bất ly bất khí. Ta mới biết được, nữ nhi của ta đúng là thông minh nhất, nó làm cái gì đều tự định đoạt, kể cả chọn nam nhân yêu mến… Điểm này, nó so với ta đây người làm nương còn muốn khôn khéo hơn.” Tiểu Tứ Tử có chút buồn bực nghĩ, đó là a, đương nhiên chọn Mãng Lạc như thế có phẩm chất anh hung khí khái không tốt sao. Còn chưa có nghĩ xong, bị Tiêu Lương nhẹ nhàng ngắt chân một cái, Tiểu Tứ Tử chà chà xát chân, thu hồi tâm tư, tiếp tục nghe lão phu nhân nói. “Ta tha thứ cho Mãng Lạc., chỉ là thiên ý trêu ngươi, trong đầu cũng có chút hoài nghi, có đúng hay không có người tham gia hại chết Tiểu Muội cùng ngoại tôn sắp lầm bồn của ta kia.” Đường lão phu nhân nói, “Ta nghi ngờ, là một trong bốn người con nuôi kia.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên có chút không giải thích được, hỏi Đường lão phu nhân,”Lão phu nhân, vì cái gì thu dưỡng nhiều hài tử thế?” Đường lão phu nhân nhàn nhạt lắc đầu nói, “Con nói dòng đông đúc, đích thị là quy của của Đường môn, kỳ thực nói dễ nghe, là nhi tử, nói trắng ra, chính là đồ đệ thôi. “Nga.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu. “Về sau, ta nghe được tin tức, nghe nói hoàng cung có Long nhãn, cùng Mãng lạc thương lượng một chút, hắn phải đi trộm Long nhãn.” Đường lão phu nhân thở dài, “Chỉ có điều biến cố xảy ra, Mãng Lạc thế nhưng bị người hãm hại, cầm đến Long nhãn, ta vừa nhìn, đã biết là giả. Cho nên ta bắt đầu càng thêm tin tưởng, kẻ hại người kia, ngay tại bên trong Đường môn. “Sau đó, người không tố giác Mãng Lạc, chính là trù tính án kiện lần này, muốn diệt trừ tứ huynh đệ sao?” Tiêu Lương hỏi. “Ân.” Đường lão phu nhân gật đầu, “Thời gian sau đó, ta bắt đầu tiến hành ngày đêm theo dõi, cuối cùng, để ta nghe được Đường Diệu Sơn cùng Đường Diệu Khuê âm thầm nói chuyện, mới biết được, năm đó bọn họ mọi người ai cũng tham gia hại Tiểu Muội.” “Cái gì?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, “Đường Diệu Khuê không phải thích Tiểu Muội sao?” Đường lão phu nhân cười cười, “Lúc đó người cho Tiểu Muội dùng dược, là Diệu An và Diệu Đình, Diệu Khuê si mê Tiểu Muội, bởi vậy bọn chúng chỉ nói cho hắn, đó là dược chết giả, chờ Mãng Lạc đi rồi, hắn tái cứu Tiểu Muội là có thể cùng nàng thành thân… Diệu Sơn còn lại có trách nhiệm dẫn dắt dời đi sự chú ý của ta. Bọn chúng bốn người liên thủ cùng nhau, hại chết Tiểu Muội còn có ngoại tôn của ta.” Tiểu Tứ Tử nghe xong nhíu mày thật sâu, Đường Tiểu Muội hảo đáng thương, vậy mà bị huynh trưởng của mình hại. “Bọn chúng không chịu làm cho Tiểu Muội sống lại, bởi vì không muốn để cho Đường môn rơi vào tay kẻ khác.” Đường lão phu nhân thở dài, “Nói cách khác, bọn chúng thà rằng chia cắt Đường môn, cũng không muốn một người trong đó, hoặc là người khác họ độc chiếm Đường môn.” “Sau đó, ngài thu hồi Long nhãn, lợi dụng nghi kỵ của huynh đệ bọn họ, làm cho bọn họ chém giết lẫn nhau?” Tiêu Lương hỏi. Đường lão phu nhân gật đầu, “Ta lặng lẽ trộm đi Long nhãn, nhưng bất động thanh sắc, Đường Diệu Sơn đúng là lợi dụng Long nhãn khống chế Diệu Khuê, hắn tự nhiên không thể nói cho Diệu Khuê chuyện Long nhãn đã mất, bởi vậy, hắn hoài nghi Diệu An, Diệu Đình sau đó đã bị đuổi đi, hắn liền chớp thời cơ, hãm hại Diệu An.” “Làm sao khỏa Long nhãn kia lại ở trong ám cách của Đường Diệu An?” Tiểu Tứ Tử hỏi. “Là Diệu Sơn tìm cơ hội bỏ vào đi.” Lão phu nhân nói, “Bọn chúng hiểu rõ, nếu như chuyện Diệu An giấu giếm Long nhãn, bị ta biết được, hắn liền xong rồi, do đó mới giam hắn vào lao, sau đó đuổi các ngươi, dự định âm thầm buộc hắn giao ra Long nhãn. Lúc này, ta đem tin tức truyền cho Diệu Đình, cho hắn biết tình huống nơi này. “Nga… Vì vậy Đường Diệu ĐÌnh liền trù tính, hại chết Đường Diệu An, như thế Đường Diệu Sơn và Đường Diệu Khuê nhất định sẽ nghi ngờ lẫn nhau, Đường Diệu Sơn nghĩ Đường Diệu Khuê giết Đường Diệu An, đoạt lấy Long nhãn, mà Đường Diệu Khuê lại cho rằng Đường Diệu Sơn giết Đường Diệu An, hai người ai cũng không tin ai.” Tiểu Tứ Tử nói. Đường lão phu nhân gật đầu, nói, “Ta vừa tìm người đem tin đồn rò rỉ ra ngoài, nói Diệu Đình tối hôm qua đã khởi hành…” “Nha!” Tiểu Tứ Tử cả kinh, “Đường Diệu Sơn bọn họ không phải là muốn đi tìm Đường Diệu Đình sao?” “Lão phu nhân, cứ như vậy, tứ huynh đệ cũng không có đường sống.” Tiêu Lương nói. Đường lão phu nhân thở dài, “Ta cả đời nợ Tiểu Muội rất nhiều, người cũng đã già rồi, cũng sắp lực bất tòng tâm, có Long nhãn, nếu như cứu sống Tiểu Muội, mấy tên súc sinh kia vì tranh đoạt Đường môn, lại sẽ muốn ám hại nó. Ta chỉ muốn Tiểu Muội cùng Mãng Lạc sau này có thể có cuộc sống thanh thản ổn định, cho nên… Ta muốn trước hết giải quyết bốn tên súc sinh kia.” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương hai mặt nhìn nhau, quả nhiên gừng càng già càng cay, Đường lão phu nhân nhìn như cái gì cũng đều không biết, không ngờ tất cả mọi người bọn họ bị một lão bà đùa bỡn. “Tiến cung trộm bảo châu hãm hại Mãng Lạc, là Diệu Sơn cùng Diệu Khuê.” Đường lão phu nhân nói, “Giết chết Bảo An là Diệu Đình, hiện tại, phỏng chừng Diệu Đình cũng bị Diệu Sơn cùng Diệu Khuê giết, bọn họ ba người tất nhiên là lưỡng bại câu thương, nói không chừng Diệu Sơn cùng Diệu Khuê hiện tại cũng đã đánh nhau, các ngươi có thể mang theo quan phủ đến đưa người đi, đem bọn chúng bắt lại, đưa về hoàng cung trị tội… Về phần Đường môn, hy vọng từ nay về sau, có thể đạt được một phần bình an.” Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nghe xong, trầm tư trong chốc lát liền gật đầu. Đường lão phu nhân cầm lên một khối điểm tâm đưa cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Tứ Tử a, Tiểu Muội nếu tỉnh lại, nó nhất định rất thích ngươi. Ta luôn nghĩ, nếu như nó có thể sinh cho ta một tiểu ngoại tôn đáng yêu, khả ái như thế này thì tốt rồi, chỉ tiếc lão bà ta nghiệp chướng nặng nề, hại chết đứa con bản thân mình nuôi lớn, cho dù chết, cũng không thể diện gặp mặt liệt tổ liệt tong Đường môn dưới suối vàng.” Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm lão phu nhân trong một chốc, “Ai nói? Đường lão phu nhân, người cùng Đường Tiểu Muội còn có Mãng Lạc, vô cùng cao hứng mà sống nha. Sau này, ngài không phải có một sảnh đường ngoại tôn mà sống sao. Đường Diệu Sơn bọn họ, nói là ngươi hại chết, không bằng nói là chính bọn họ tâm can mê muội mà tự hại chính bản thân, người không có lỗi. Tổ tiên Đường gia nha, trái lại, nếu như để bọn họ kế thừa Đường môn, kia mới là có lỗi với tổ tông Đường môn nha.” Lão phu nhân sửng sốt nửa ngày, nở nụ cười, vươn tay vỗ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử, “Ngươi nói đúng.” Sau đó, Tiêu Lương bảo ảnh vệ đi tìm Công Tôn và Mãng Lạc quay về, quả nhiên, Đường Diệu Sơn và Đường Diệu Khuê đi tìm Đường Diệu Đình, hai bên đánh nhau ác liệt, Đường Diệu Đình bị thương nặng đã chết, Đường Diệu Khuê bị trọng thương, Đường Diệu Sơn bị thương nhẹ, cuối cùng Đường Diệu Sơn giết luôn Đường Diệu Khuê. Chờ ảnh vệ chạy đến, chỉ còn lại Đường Diệu Sơn thụ thương. Bọn họ đưa hắn quay lại nơi thẩm định, Gia Cát, trước giam vào nha môn, chuẩn bị đưa đi kinh đô luận tội. Vụ án khiến mọi người rối rắm mấy ngày, trong nháy mắt liền sáng tỏ, không nghĩ tới là hung thủ cũng tốt, bộ khoái cũng được, đều bị Đường lão phu nhân đùa bỡn. Trái lại Mục Phương đối cách làm của Đường lão phu nhân không hề ca ngợi, cảm thấy tuy là không tự mình động thủ, nhưng chính lão phu nhân là người một tay tạo thành thảm kịch chém giết lẫn nhau của bốn người kia. Hoa Phi Phi lại nở nụ cười, “Đường môn tứ huynh đệ kia, nếu dựa theo phương pháp của chúng ta, cho dù coi như là phá án, cũng tối đa bắt lấy Đường Diệu Khuê và Đường Diệu Sơn, trị phần ngọn mà không trị được phần gốc, còn lưu giữ lại hai cái tai họa, ngày sau tất nhiên sẽ tiếp tục hại người, dùng phương pháp này một mạch đem mối tai họa trừ khử, thật ứng với câu nói – Ác nhân tất có ác nhân trị (2) Bất quá, cao hứng nhất vẫn là Mãng Lạc. Đến đỉnh núi nhấc lên cánh cửa ngàn cân, đem Long nhãn cẩn cẩn dực dực bỏ vào trong tay Tiểu Muội, ngồi ở một bên cùng nàng nắm Long nhãn, một ngày sau… Đường Tiểu Muội, có hô hấp. (1) “Bịt tai trộm chuông” thành ngữ này nó có cái sự tích nho nhỏ thế này: Ngày xưa có một tên trộm, tên trộm đến nhà người họ Phạm ăn trộm, nhưng khi đến nơi thì mọi thứ trong nhà đều đã dọn đi cả, không có gì để lấy, chỉ còn lại một cái chuông lớn trong sân, tên trộm nghĩ: Cái chuông này có thể bán kiếm được chút tiền, thế là hắn nhấc lên thử nhưng nó quá nặng, không cách nào chuyển đi nổi. Hắn bèn nghĩ: Nếu đập vỡ cái chuông ra từng mảnh thì có thể đem về được, thế là hắn tìm một cái búa gõ nhẹ một cái, nhưng âm thanh lại vang đi rất xa. “Chết rồi! nếu bị hàng xóm nghe được thì làm sao đây?” Nghĩ thế, hắn liền bịt hai tai mình lại. Tên trộm cho rằng mình không nghe được tiếng chuông thì người khác cũng không nghe được. Ở đây ý chỉ việc Tiểu Tứ Tử làm giống như 2 con Thỏ kia,biết là ko thể trốn được nhưng vẫn tự lừa gạt chính mình là có thể. (2) Ác nhân tất có ác nhân trị: người ác độc sẽ có người ác hơn trị tội