Đêm đó Tiêu Lương cẩn cẩn dực dực giúp Tiểu Tứ Tử tắm rửa một cái, sau đó uy hắn uống thuốc, thay đổi đệm chăn, để cho Thạch Đầu đem góc chăn đè ép lại mà ngủ. Sớm ngày hôm sau, Tiểu Tứ Tử tỉnh lại, cơn sốt đã hoàn toàn rút lui, sinh long hoạt hổ (1), nhưng lại nói đã đói bụng.
Sau khi rời giường, Tiêu Lương cùng Triệu Phổ ra ngoài luyện công, Mục Phương bọn họ chuẩn bị đi ăn, lưu lại trong phòng Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn kề cận Tiểu Tứ Tử ngồi ở một bên ăn, uy hắn ăn này nọ, một tý lại liếc mắt nhìn hắn một cái, chốc chốc lại nhìn hắn chăm chăm, khiến cho Tiểu Tứ Tử cũng có chút kỳ quái, phụ thân làm chi mà vẫn gắt gao nhìn chằm chằm mình thế a?
Tiểu Tứ Tử ăn một ngụm, Công Tôn hướng miệng hắn đút một ngụm, cuối cùng Tiểu Tứ Tử nhịn không được, một miệng đầy thức ăn hỏi Công Tôn, “Phụ thân, ngươi làm sao vậy?”
Công Tôn nghĩ nghĩ, hỏi, “Cẩn nhi, ngươi không còn nhỏ đi, đã mười sáu rồi.”
Tiểu Tứ Tử càng buồn bực, phụ thân vẫn luôn nói hắn còn nhỏ, như thế nào đột nhiên lại đổi ý nói không nhỏ rồi? Bất quá vẫn là gật đầu, “Ân.”
“Ngươi có người trong lòng hay không a?” Công Tôn hỏi.
Tiểu Tứ Tử mặt đỏ lên, nháy mắt mấy cái không lên tiếng.
“Có hay không?” Công Tôn tiếp tục hỏi.
Tiểu Tứ Tử mặt càng hồng, mở to đôi mắt nhìn Công Tôn, tâm nói phụ thân thế nào ngốc như vậy, Cửu Cửu cũng biết ta thích Tiểu Lương tử nha.
Công Tôn thấy hắn không nói lời nào, liền đùa hắn, “Bằng không như vậy đi, phụ thân coi trọng một tiểu nha đầu xinh xắn, làm mai cho ngươi nha?”
“Không cần!” Tiểu Tứ Tử lập tức lắc đầu.
“Vì cái gì không cần?” Công Tôn truy vẫn, “Ngươi không phải không có người trong lòng sao?”
Tiểu Tứ Tử cắn chiếc đũa nhỏ giọng nói thầm một câu, “Ai nói…”
Công Tôn thiêu mi, cười hỏi, “Như thế nào? Có?”
Tiểu Tứ Tử rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu.
Công Tôn nở nụ cười, “Nguyên lai Tiểu Tứ Tử có người trong lòng nha? Là ai a?”
Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Không nói cho phụ thân.”
Công Tôn gật gật đầu, “Được, phụ thân cũng không ép ngươi, ngươi thích ai thì cưới người đó, chính là nha đầu kia đoan trang đứng đắn, rất tốt… Không bằng hứa hôn cho Tiểu Lương tử đi.” (Anh ít có ác lắm anh à,,đùa con zai anh thía đấy nó đòi cưới gấp ko chừng =]])
“Không được!” Tiểu Tứ tử nóng nảy, hấp tấp nói, “Không cho phép Tiểu Lương tử hứa hôn!”
“Tại sao?” Công Tôn biết rõ còn hỏi.
Tiểu Tứ Tử vẻ mặt mất hứng nói, “Chính là…không cho phép!”
Công Tôn xem xét Tiểu Tứ Tử, thật lâu sau nói, “Tiểu Tứ Tử, hôm qua Tiểu Lương tử hướng phụ thân cầu thân.”
“Cầu cầm?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu, “Cầu cái gì cầm a?”
“Ngốc.” Công Tôn niết quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Hắn nói, hắn thích ngươi, muốn cùng ngươi thành thân.”
*Há mồm*… Tiểu Tứ Tử trợn tròn mắt, sửng sốt thật lâu mới mở to hai mắt mà hỏi, “Thực…thực sự a?”
Công Tôn gật đầu, “Ta hỏi hắn, bằng lòng gả sao? Hắn nói bằng lòng.”
=0= Tiểu Tứ Tử càng choáng váng, trầm mặc nửa ngày, bất thình lình hoan hô một tiếng, bổ nhào đến ôm Công Tôn, “Thật tốt quá phụ thân, ta có thể thú Tiểu Lương tử.”
“Công Tôn ở trong lòng thở dài, ai… Nhi tử đã lớn không lưu được a, nhìn tiểu ngốc tử đắc ý này đây.
Trong khi nói chuyện, chỉ thấy Tiêu Lương bọn họ từ bên ngoài tiến vào, trên tay bưng điểm tâm, Tiểu Tứ Tử vừa nhìn thấy Tiêu Lương, gương mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu mà cười, vừa cười vừa ăn này nọ.
Triệu Phổ nhìn hắn vui vẻ đến miệng cũng muốn lệch một bên, cười hỏi, “Tiểu Tứ Tử, chuyện gì cao hứng vậy?”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhìn Triệu Phổ, không nói lời nào.
Tiêu Lương đem bát cháo đến cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Cẩn nhi, cơm nước xong, Mãng Lạc vừa lúc trở lại, chúng ta sẵn dịp hỏi một chút về tình hình Đường môn thế nào rồi.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử nhìn Tiêu Lương, tiếp tục cười.
Tiêu Lương nhìn hắn cười làm cho ý nghĩ có chút mơ hồ, liền sờ trán hắn hỏi, “Làm sao vậy Cẩn nhi?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, lên tiếng, “Tiểu Lương tử nha, sau khi ta thú ngươi, sẽ đối ngươi tốt lắm, cho ngươi uống rượu lạt nổi tiếng.” (câu này ta cũng không rõ nghĩa lắm ý Tiểu Tứ Tử muốn nói gì ;____;) (Vơn và ta cũng ko hiểu nốt, đành để nguyên văn vậy)
“Khụ khụ…” Đang uống cháo, Triệu Phổ không cẩn thận một sặc một ngụm cháo, bắt đầu ho khan. Tiêu Lương bưng bát cháo vừa uống vừa cười xấu hổ.
Đang dùng bữa, chợt nghe bên ngoài ảnh vệ nói, “Mãng Lạc đã về rồi à? Ăn cơm không?”
Đang nói chuyện, mọi người ngẩng đầu, liền trông thấy Mãng Lạc hé ra vẻ mặt âm trầm tiến vào, kia vẻ mặt, mờ mịt mang theo chút khó hiểu, tựa hồ là xảy ra đại sự gì.
“Mãng Lạc?” Tiểu Tứ Tử kêu hắn một tiếng.
Mãng Lạc mới ngẩng đầu, nhìn thấy Tiểu Tứ tử, “Tiểu Tứ tử, ngươi tỉnh rồi a, khỏi bệnh rồi sao?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, nhìn nhìn Công Tôn bên cạnh.
Triệu Phổ hỏi, “Mãng Lạc làm sao vậy?”
Mãng Lạc đến bên cạnh bàn ngồi xuống, trầm tư một lúc sau mới nói, “Đường Diệu An đã chết…”
“Cái gì?” Tất cả mọi người giật mình ngẩng đầu nhìn hắn, “Làm sao có thể?”
Mãng Lạc cau mày nghĩ nghĩ, “Ta cũng không biết… Tối qua đột nhiên từ trong lao Đường môn truyền ra tin tức, nói là hắn sợ tội tự sát, ta chỉ nhìn thấy thi thể được mang ra.”
“Sợ tội tự sát?” Hoa Phi Phi chau mày, tựa hồ không thể tin được, hỏi, “Đường Diệu An là người như thế sao? Hắn buổi sáng còn cắn răng nói mình bị oan, như thế nào ban đêm lại tự sát, này không thể tin a.”
“Đường lão phu nhân cũng nói không tin, dường như đã điều tra.” Mãng Lạc cau mày, “Ta cho rằng có phải hay không Đường Diệu Sơn và Đường Diệu Khuê làm?”
Mọi người nhìn nhau liếc mắt một cái, đều cho rằng, chỉ có loại khả năng này.
“Bị chết rất đúng dịp nha.” Tiểu Tứ Tử nâng cằm nói, “Chúng ta nếu có thể tái đề phòng Đường Diệu Sơn cùng Đường Diệu Sơn một ít thì tốt rồi, không nghĩ tới bọn họ xuống tay tàn nhẫn như vậy, ngay cả huynh đệ cũng không buông tha.”
“Đến mức như thế sao?” Mục Phương cũng nhíu mày, “Vì địa vị môn chủ? Còn vì Đường Tiểu Muội? Đem huynh đệ của mình hại chết.”
“Kia phỏng chừng kế tiếp nên đến phiên Đường Diệu Khuê đi?” Công Tôn thở dài, “Này vài người huynh đệ, không nên biến thành ngươi chết ta sống, như thế mới bằng lòng dừng tay sao?”
“Kỳ thực đã đến phiên Đường Diệu Khuê.” Mãng Lạc nói, “Đường lão phu nhân dường như rất thương tâm, đã bắt đầu tiến hành tra xét Đường Diệu Khuê, còn có Đường Diệu Sơn…”
“Nói đến nói đi.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên nâng cằm nói. “Vẫn là Đường Diệu Đình kia tối may mắn nha, sau khi bị giáo huấn rồi đào tẩu, tránh thoát một kiếp.”
Tiểu Tứ Tử vừa mới dứt lời, tất cả mọi người quay sang nhìn hắn.
“Làm sao?” Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, nhìn mọi người, “Ta thuận tiện nói một chút, kỳ thực hắn cũng rất thảm…”
“Nói như vậy.” Mãng Lạc đột nhiên nói, “Khi biết tin Đường Diệu An chết, Đường Diệu Khuê cùng Đường Diệu Sơn tựa hồ đều thực khiếp sợ!”
“Ân.” Hoa Phi Phi gật đầu nói, “Ta cũng hiểu được, hai người bọn họ cho dù có ngốc, cũng không nên lúc này giết Đường Diệu An,này không phải là làm người nghi ngờ sao?”
“Hiện tại giết Đường Diệu An, Đường Diệu Khuê sẽ là người trực tiếp bị hoài nghi.” Tiêu Lương nói, “Mà Đường Diệu Khuê nhất định sẽ tưởng Đường Diệu Sơn hại hắn, Đường Diệu Sơn cũng có khả năng hoài nghi Đường Diệu Khuê tâm hoài bất quỹ (2), hai người tất nhiên nghi ngờ lẫn nhau, do đó nảy lên tranh chấp. Đồng thời,Đường lão phu nhân cũng sẽ vì cái chết của Đường Diệu An mà tra xét việc này, nếu như tra ra Đường Diệu Sơn và Đường Diệu Khuê âm thầm sử dụng thủ đoạn, tất nhiên cũng sẽ hung hăng trách phạt hai người… Nói đến nói đi, sau cùng được lợi, nói không chừng xem ra là người trước phải chịu thiệt sớm và rời khỏi việc tranh đoạt – Đường Diệu Đình.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong nháy mắt mấy cái, “Đúng a!”
“Nói như vậy, Đường Diệu Đình nói không chừng ở đâu ngay kề bên, mà không phải như lời hắn đã nói đi phương xa lánh nạn dưỡng bệnh?” Hoa Phi Phi nói, “Đi biệt viện Đường môn nhìn xem sẽ biết, nếu người không ở, như vậy hắn nhất định ngay tại phụ cận theo dõi, từ đó gây trở ngại cũng là hắn, vô cùng có khả năng người hại chết Đường Diệu An cũng là hắn.
“Ta đi theo ngươi.” Mục Phương gật đầu, nói muốn cùng Hoa Phi Phi đi sơn trang phía nam Đường môn, Hoa Phi Phi thiêu mi, cũng không phản đối.
“Ta cho rằng, chúng ta nên đi nghiệm thi Đường Diệu An.” Tiêu Lương nói, “Trước tiên muốn biết rõ ràng đến tốt cùng có phải hay không hắn tự sát.”
“Chúng ta lập tứcđi.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
“Ân.” Triệu Phổ khẽ nhíu mày, “Nếu như hết thảy đều có người ở giữa làm khó dễ, chúng ta sẽ không thể quang minh chính đại đi vào yêu cầu khám nghiệm tử thi, lại làm cho người khác hoài nghi, tốt nhất là lặng lẽ đi vào.”
“Như vậy đi.” Tiêu Lương nghĩ nghĩ, “Ta cùng Tiểu Tứ Tử, mang theo ảnh vệ từ chính diện đi vào, dẫn dắt sự chú ý của người Đường gia, Vương gia cùng tiên sinh lén lẻn vào bên trong Đường môn nghiệm thi Đường Diệu An. Mãng Lạc thì đi theo dõi hướng đi của Đường Diệu Sơn và Đường Diệu Khuê, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người bọn họ hẳn là sẽ tranh cãi.”
Tất cả mọi người cho rằng khả thi, liền gật đầu, phân công nhau hành động.
…
Tiểu Tứ Tử thay một thân xiêm y thật dày, cưỡi Tiễn Tử, cùng Tiêu Lương đồng thời mang theo Thạch Đầu, còn có Thanh Ảnh và Xích Ảnh, chạy tới Đường môn.
Từ sau khi cưỡi qua Tiễn Tử, Tiểu Tứ Tử thích cưỡi Tiễn Tử hơn, bởi vì Tiễn Tử tương đối cao lớn, hơn nữa với Tiểu Tứ Tử mà nói, Thạch Đầu là một cô nương, chung quy không nên để nó cõng chính mình.
Bất quá Thạch Đầu tương đối bất mãn, cọ cọ bên người Tiễn tử, cắn lỗ tai nó hoặc là cái đuôi, trả thù việc nó đoạt Tiểu Tứ Tử của mình.
Tiễn Tử bị cắn còn vui sướng, Thạch Đầu cắn nó a! ( Rõ thê nô =]])
Tiểu Tứ Tử ghé vào lưng Tiễn Tử, một tay nâng hàm thở dài, “Đường lão phu nhân thật đáng thương nha, Đường Tiểu Muội thành hoạt tử nhân nằm ở động băng, hiện tại nhi tử nhỏ nhất Đường Diệu An vừa chết, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, kỳ thực tất cả mọi người là người một nha, làm chi lúc nào cũng đánh đánh giết giết?”
Tiêu Lương cũng đến cưỡi trên lưng Tiễn Tử, đem Tiểu Tứ Tử ôm lấy, cười nói, “Cẩn nhi, trên đời này đại đa số sự tình đều có công bằng. Có một số người từ bé sinh ra trong gia đình người bình thường, tuy rằng cuộc sống bần hàn, nhưng phụ mẫu thương yêu, huynh đệ hòa thuận, thê hiền tử hiếu, hưởng thụ vô cùng thiên luân chi nhạc(3). Nhưng có một số người tuy rằng sinh ra ở gia đình giàu có, vàng bạc vô tận, nhưng phần lớn huynh đệ vì tranh phần gia sản mà ngươi chết ta sống, lục thân không nhận (4), cho nên nói, nhân sinh một đời gian nan khổ cực chết ở nơi an lạc vẫn là tốt hơn.”
“Ân.” Tiểu Tứ tử gật gật đầu, “Cửu Cửu có phải hay không thể trở về hoàng cung? Bởi vì điệt nhi Hoàng đế của hắn sợ hắn cùng chính mình tranh đoạt hoàng vị.”
Tiêu Lương bất đắc dĩ cười cười, “Đúng vậy, nếu không phải Vương gia bản thân không có tâm tư làm Hoàng đế, năm đó lại có Hoàng thượng hứa hẹn…. có khả năng đã sớm chết. Cho nên nói, sinh ra trong gia đình đế vương đích thị rất khổ, đó cũng là lý do năm ấy Công Tôn tiên sinh lần lữa không chịu ưng thuận Vương gia đi”.
“Cửu Cửu không giống như vậy.” Tiểu Tứ Tử vặn vẹo, điều chỉnh tư thế dễ chịu một chút, đối Tiêu Lương nói, “Hắn một chút cũng không giống Vương gia, phụ thân nói hắn là ở ngoại tộc đại mạc lớn lên.”
“Ân.” Tiêu Lương gật gật đầu.
Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn hắn một cái, cười híp mắt, “Tiểu Lương tử, ta là tiểu Vương gia, có phải hay không ngươi là tiểu Vương phi?”
“Khụ khụ…” Tiêu Lương xoay mặt nhìn chỗ khác, tâm nói, Tiểu Tứ Tử đã học được chiếm tiện nghi người khác rồi a.
Tiểu Tứ Tử từ lúc biết Công Tôn tán thành hắn và Tiểu Lương tử thành thân, tâm tình luôn luôn thư sướng, cùng Tiêu Lương cũng thân mật thêm một chút.
Một đường cười đùa ầm ĩ, hai người nói một chút về vụ án,rồi bắt đầu nói những điều nhẹ nhàng, nghĩ đến việc hôn nhân sau này làm sao cho thích thú. Nói đến những nơi hảo ngoạn, chọc cho Tiểu Tứ Tử cười khanh khách không ngừng. Rất nhanh, hai người đi đến bên ngoài Đường môn, xa xa liền chứng kiến bên trong cao đáp linh bằng (5), tiếng nhạc tang làm cho người ta tâm loạn.
Tiểu Tứ Tử đưa tay vỗ vỗ quai hàm, còn thật sự nghiêm túc nói, “Gia đình người ta đang lo liệu tang sự, trên mặt không thể tươi cười.”
Tiêu Lương gật đầu, cùng hắn bước xuống chậm rãi đi tới cửa trước Đường môn.
Thủ vệ ở cửa nhận ra hai người, đối hai người hành lễ, nói “Nhị vị, thật sự không khéo, Đường môn chúng ta đang lo liệu tang sự, lão phu nhân nói, tạm thời không tiếp khách.”
Tiêu Lương gật đầu nói, “Chúng ta đã nghe nói, chỉ là muốn đến phúng viếng mà thôi, xin hãy vào trong truyền một tiếng.”
Hai thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, một người nói, “Vậy nhị vị chờ một chút, ta vào trong bẫm báo lão phu nhân.” Nói xong, liền quay người đi vào.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương chờ ở cổng, chỉ thấy bên trong Đường môn rất nhiều người để tang, ra vào bận rộn, chuẩn bị tang sự.
Tiểu Tứ Tử khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng mà túm Tiêu Lương một phen, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu Lương tử nha, ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
Tiêu Lương sửng sốt, xoay mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, ngươi nói là tang lễ quá long trọng sao?”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Việc tự sát của Đường Diệu An quá kỳ lạ, đã có cơ sở để hoài nghi thì nên hảo hảo mà điều tra, vì cái gì nhanh như vậy mà bắt đầu chuẩn bị tang sự rồi? Còn có a, như thế nào cả đêm liền chuẩn bị tốt như vậy, ngươi xem tang phục trắng kia, còn có cổ nhạc, gánh hát… Thật kỳ quái a, nhìn thấy tựa như đã sớm chuẩn bị tốt a.”
Tiêu Lương cảm khái, nói, “Cẩn nhi, kỳ thật còn có một chỗ ta cũng thấy được vô cùng khó hiểu.”
“Cái gì a?” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn Tiêu Lương.
“Đường Diệu An là sợ tội tự sát… Hơn nữa, hắn trộm Long nhãn tang vật cũng lấy được, hắn chết cũng không tính là rõ ràng!” Tiêu Lương nói, “Đường lão phu nhân nếu như thật sự xử lý công bằng, nên cho rằng hắn chết là đáng tội mới đúng, cũng không nên lo liệu tang sự rầm rộ như vậy, dường như là e sợ người trong thiên hạ không biết Đường Diệu An đã chết. Mặt khác, nàng còn muốn tra Đường Diệu Sơn và Đường Diệu Khuê, nếu sau cùng điều tra ra đích thực là hai người hại chết lão lục, kia truyền ra sẽ rất bẽ mặt, chung quy cảm thấy việc lo liệu tang sự này cùng tính cách Đường lão phu nhân rất không phù hợp a?”
Tiểu Tứ Tử hiểu rõ, nhăn mũi, nhỏ giọng nói, “Tiểu Lương tử, ta như thế nào cảm thấy rằng, trước sau gì kỳ quái nhất chính là Đường lão phu nhân a”
Tiêu Lương nghe xong, trầm mặc trong chốc lát, “Hoàn toàn chính xác a, Đường môn này mọi cái đều cổ quái, đến tột cùng là đang làm cái quỷ gì?”
(1) Sinh long hoạt hổ: dồi dào sinh khí,,hoạt động mạnh khỏe
(2) Tâm hoài bất quỹ: ôm tâm địa xấu xa
(3) Thiên Luân chi nhạc: những điều vui vẻ nhất trên đời
(4) Lục thân không nhận: Người than,họ hàng cũng đều ko nhận,ko màng tới
(5) Cao đáp linh bằng: chỉ việc chuẩn bị và tổ chức tang lễ
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
168 chương
17 chương
104 chương
4 chương
8 chương
80 chương