Sau khi vào Thành Đô phủ, mọi người liền tìm đến nha môn. Tri phủ của Thành Đô phủ họ kép Gia Cát, tên là Đan Chân. Vị Gia Cát tri phủ này năm nay đã ba mươi tuổi, thoạt nhìn bộ dáng nhã nhặn thư thái, nghe nói là hậu nhân của Gia Cát võ hầu (Gia Cát Lượng) năm đó. “Nga” Tiểu Tứ Tử đánh giá vị tri phủ nhã nhặn kia, cảm thấy y cùng phụ thân có chút giống nhau, liền thấy thực thân thiết với y, cấp y một nụ cười thật tươi, rồi đem kim bài cho y xem, “Gia Cát đại nhân, chúng ta đến tra án giang hồ đệ nhất quái đản.” Gia Cát Đan Chân tiếp nhận lệnh bài nhìn kĩ, có chút ngạc nhiên nhìn lại Tiểu Tứ Tử, tán thưởng, “Thật không nghĩ tới, tuổi trẻ như vậy đã trở thành thần bộ, quả nhiên nói anh hùng xuất thiếu niên a.” Tiểu Tứ Tử nghe được trong lòng liền vui vẻ, tâm nói vị Gia Cát đại nhân này thật tốt nha, bộ dạng hảo, mà nói chuyện cũng xuôi tai a. Xa xa, Công Tôn có chút ghen tị, mặt nhăn mày nhó, “Tử tiểu hài tử, nhìn chằm chằm người khác, còn cười thân thiết như vậy làm cái gì?” Triệu Phổ bất đắc dĩ dùng bả vai cọ cọ Công Tôn, “Người nọ không phải cảm giác hơi giống ngươi sao, Tiểu Tứ Tử xác định là vì vậy mới cảm thấy y thực thân thiết.” Công Tôn nghe xong, có chút hưởng thụ. “Đúng rồi.” Mục Phương hỏi Gia Cát Đan Chân, “Tri phủ đại nhân đối Ô Đầu lão quái có bao nhiêu hiểu biết?” Gia Cát Đan Chân lắc đầu, “Hiểu biết thì chắc cùng với các ngươi không sai biệt lắm. Ô Đầu lão quái vẫn thường ngụ trong thâm sơn cùng cốc ở nam bộ, nơi đó rất xa thành trấn. Hơn nữa, đó xem như là địa giới của Đường môn, do Đường môn quản lý…… Chúng ta những năm gần đây cùng võ lâm nhân sĩ vẫn duy trì mối quan hệ tốt.” “Hắn không có ở Thục Trung gây án sao?” Tiêu Lương hỏi. “Không có.” Gia Cát Đan Chân lắc lắc đầu, “Ta thực ra có nghe nói một ít về chuyện xưa của Ô Đầu lão quái, có thể là các ngươi chưa từng nghe qua, bất quá vùng Thục Trung này có không ít người biết.” “Nga?” Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy thực hứng thú, mọi người cùng ngồi xuống, nghe Gia Cát Đan Chân kể chuyện. “Năm đó, Ô Đầu lão quái nghe nói là một du hiệp trên giang hồ.” Gia Cát Đan Chân bắt đầu kể, “Hắn cùng ái nhân định cư ở Thục Trung, chỉ tiếc rằng ái nhân hắn sau khi bị bệnh liền qua đời. Nghe nói trên đời này có một loại đan châu ngàn năm có thể giúp người khởi tử hoàn sinh, vậy nên hắn mới gắt gao tìm kiếm ngọc châu, hy vọng có thể làm cho ái nhân mình khởi tử hoàn sinh.” Mọi người nghe xong đều hai mặt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử không khỏi có chút tán thưởng nói, “Nguyên lai là như vậy a…… Cái kia, Ô Đầu lão quái hảo chung tình nha!” Nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, “Tình cảm sâu đậm như vậy, hẳn là hắn sẽ không làm loại chuyện tội ác tày trời đi?” Gia Cát Đan Chân cũng gật gật đầu, “Ô Đầu lão quái tuy là thập đại quái đạo, nhưng hắn bình thường cũng không quấy rầy dân chúng, mà ngược lại ở vùng đất Thục Trung núi non hiểm trở này, lúc gặp phải người lên núi hái thuốc hay đốn củi gặp nguy hiểm, hắn đã cứu bọn họ.” “Thật sao?” Mục Phương hơi gật đầu. Tiêu Lương lại hỏi, “Đúng rồi, Ô Đầu lão quái cùng Đường môn có chút hiềm kích, ngươi có biết không? Vậy sao hắn vẫn cứ ở Thục Trung nam bộ?” “Ân……” Gia Cát Đan Chân suy nghĩ, “Về phần hắn cùng Đường môn lúc đó có hiềm kích thì ta không biết, bất quá a, hắn sỡ dĩ vẫn ở nam bộ Thục Trung, ta đại khái biết được nguyên nhân.” “Vì sao?” Mọi người cùng nhau hỏi. “Ở ngay trong vùng núi non mà Đường môn trú ngụ có một sơn động, trong đó có huyền băng ngàn năm, nhiều năm vẫn không tan, dị thường lạnh. Ô Đầu lão quái nếu muốn bảo tồn thi thể ái nhân hắn, đương nhiên phải tìm một hầm băng thiên nhiên.” Gia Cát Đan Chân nói. “Nga…” Tất cả mọi người hiểu rõ. Hoa Phi Phi mỉm cười, “Ô Đầu lão quái kia, cũng coi như là người si tình.” Tiểu Tứ Tử nghĩ a nghĩ, đột nhiên nói, “Nga… Ta đã biết, Ô Đầu lão quái kia có tóc màu ô sắc, đại khái là do trúng hàn độc.” “Hàn độc?” Tiêu Lương nhìn qua Tiểu Tứ Tử. “Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Thiên nhiên huyền băng ngàn năm bên trong ngoại trừ là nước do đông lạnh ra, còn có rất nhiều thứ khác. Tỷ như trong động ngàn năm có tích lũy nhiều chướng khí (khí độc), đối với người rất độc, biểu hiện rõ ràng nhất của nó chính là tóc sẽ trở thành màu ô.” “Sẽ chết sao?” Mục Phương hỏi. Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Nếu có thể ly khai động hàn băng ngàn năm, uống nhiều chút canh gừng, là có thể đem hàn khí trong người bức ra, sau đó lại dùng một ít dược vật trị độc, nghỉ nơi một trận là có thể khỏi. Bất quá, nếu là lâu dài, sẽ tổn hại đến thân thể, ít nhất, đoản mệnh là điều chắc chắn.” “Bất quá nếu tình nhân hắn không có cách nào sống lại, hắn phỏng chừng sẽ không rời khỏi cái động hàn băng đi?” Hoa Phi Phi thở dài, ngẫm nghĩ, lại hỏi Gia Cát Đan Chân, “Các ngươi đi điều tra chỗ ở của hắn?” “Ân.” Gia Cát Đan Chân gật đầu, “Lúc trước nhận được thánh chỉ thì có thăm dò qua một lần, kia chính là một gian nhà gỗ trống trơn mà thôi, không có ai cả.” “Vậy động hàn băng ở đâu?” Tiêu Lương hỏi. Gia Cát Đan Chân cười cười, “Nơi đó là cấm địa Đường môn, chúng ta không vào được…… Mặt khác, cho dù bọn họ có cho chúng ta vào, thì băng động đó cũng ở đỉnh núi Tuyết Sơn, phải là nhân tài võ công cao cường mới có thể lên được, giống như chúng ta là loại phàm phu tục tử thì không có cách nào lên được.” Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, “Ân…… Vậy sao Đường môn lại cho Ô Đầu lao quái đi vào cấm địa chứ?” “Trừ phi……” Hoa Phi Phi cũng sờ cằm, “Tình nhân của Ô Đầu lão quái, cùng Đường môn có quan hệ gì đó? Ta nhưng lại có nghe qua một chuyện.” “Ân.” Tiêu Lương gật gật đầu, hỏi, “Ngươi không phải là nói tới nữ nhi nhỏ nhất của Đường lão phu nhân?” Hoa Phi Phi gật gật, “Nghe nói năm đó tiểu sư muội Đường môn Đường Tiểu Muội xinh đẹp khắp thiên hạ ai cũng biết, có danh xưng là Thục Trung đệ nhất mỹ nhân…… Người tới cửa cầu thân không ngớt, bất quá nàng coi trọng mãnh thú Mãng Lạc.” “Mãnh thú Mãng Lạc?” Tiểu Tứ Tử tò mò nhìn Hoa Phi Phi, “Đây là cái tên gì?” “Mãnh thú Mãng Lạc năm đó là một cao thủ rất có danh khí.” Tiêu Lương ngẫm nghĩ, cười nói, “Lại nói tiếp…… Cùng vương gia còn có chút giao tình.” “Hắn quen biết Cửu Cửu?” Tiểu Tứ Tử giật mình. “Ân.” Bọn người Thanh Ảnh gật đầu, “Năm đó lúc đối địch với Đại Liêu, nguyên soái mang theo chúng ta xuất chinh đại chiến với nhân mã Liêu Quốc. Lúc ấy, trên đời người có thể sử dụng trảm mã đao lớn như vậy chỉ có vương gia cùng mãnh thú Mãng Lạc. Hắn muốn cùng vương gia tranh tài cao thấp, luôn đến chiến trường tìm vương gia luận võ.” “Sau đó thì sao?” Tiểu Tứ Tử nghe kể có chút hưng phấn, “Bọn họ ai thắng?” “Vương gia đương nhiên là không chịu rảnh rỗi cùng hắn đánh nhau, tiêu hao thể lực thì chẳng khác nào tiện nghi cho Liêu binh.” Bạch Ảnh có chút đắc ý nói, “Vương gia cùng Mãng Lạc nói, tỷ thí thì có thể, bất quá phải tìm một biện pháp tốt!” “Huyết tẩy Liêu binh tám trăm dặm, truyền thuyết này ta cũng từng nghe qua.” Mục Phương gật gật đầu, “Hôi mắt Tu La Triệu Phổ cùng mãnh thú Mãng Lạc.” “Là cái gì nha?” Tiểu Tứ Tử nóng nảy, như thế nào mà mọi người đều biết, chỉ có mình hắn không biết, liền đưa tay kéo kéo áo Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, nói nha, các ngươi không được ngắt lời!” Tiêu Lương cười cười, nhìn bốn ảnh vệ. Xích Ảnh tiếp tục kể, “Vương gia cùng Mãng Lạc giao ước, đơn thân độc mã, theo hai hướng đông tây của hai cánh quân xông vào ba mươi vạn đại quân của địch, xem ai giết được nhiều Liêu binh hơn! Nếu bị Liêu binh giết, như vậy sẽ không so nữa. Nếu đều còn sống, cuối cùng tính lại số người, giết nhiều hơn sẽ thắng.” Tiểu Tứ Tử nghe xong hai mắt tỏa sáng, “Vậy sau đó thế nào? Cửu Cửu thắng sao?” “Kia đương nhiên.” Hắc Ảnh có chút tự hào nói, “Năm đó có Ngũ gia thì ta không dám nói, nhưng là Ngũ gia đi rồi, đương thời đao pháp tốt nhất, tuyệt đối không có người nào có thể thắng được vương gia. Hắn cùng Mãng Lạc giết suốt ba ngày ba đêm, Liêu binh ba mươi vạn đại quân, càng tiến đến bọn họ càng sát lui. Lúc ấy thi thể cùng và máu loang lỗ ra tám trăm dặm, Liêu nhân sợ tới mức hồn phi phách tán! Theo như tổng kết lại số người, vương gia so với Mãng Lạc giết được nhiều hơn mấy chục Liêu binh.” “Thật là lợi hại nha!” Tiểu Tứ Tử kích động, “Tuy rằng hảo tàn nhẫn, nhưng là thực sự thần khí nha!” “Tàn nhẫn cái gì?” Gia Cát Đan Chân cười nói, “Nếu không phải người Liêu có phạm vào sơn hà ta, giết dân chúng của ta, chỗ nào sẽ dẫn tới chiến tranh? Theo ta nói, cửu vương gia giết được hảo! Giết được thống khoái!” “Ân.” Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, hỏi Thanh Ảnh bọn họ, “Vậy sau đó thì sao nữa?” “Sau đó Mãng Lạc cùng vương gia uống rượu cả đêm, từ đó về sau liền xưng huynh gọi đệ. Bất quá bọn họ nhận thức nhau xong, liền mất liên lạc, không biết Mãng Lạc hắn đi chỗ nào, đúng là có truyền thuyết nói hắn cùng Đường Tiểu Muội thành quyến lữ, nhưng cuối cùng vẫn không có tin tức.” “Cửu Cửu ngoại hiệu gọi là hôi mắt Tu La sao?” Tiểu Tứ Tử rất ngạc nhiên hỏi, “Vì cái gì a?” “Đồng tử của vương gia màu sắc của điểm nhạt.” Thanh Ảnh nói với Tiểu Tứ Tử, “Khi hắn sát ý dâng cao, hai mắt sẽ biến thành màu xám, liền chứng minh quân địch sẽ không hay ho gì.” “Nga…” Tiểu Tứ Tử nâng cằm, “Nguyên lai Cửu Cửu là hôi mắt yêu đồng a……” “Hôi mắt yêu đồng?” Tiêu Lương tò mò hỏi, “Cẩn nhi, đây là ý tứ gì?” “Hôi mắt yêu đồng là một loại bệnh cực kì hiếm thấy.” Tiểu Tứ Tử tủm tỉm nói, “Chính là đồng tử của người đó sẽ tùy theo cảm xúc biến hóa mà thay đổi màu sắc. Nếu là màu đỏ, sẽ kêu là huyết mắt yêu đồng. Nếu biến thành màu vàng, gọi là kim mắt yêu đồng. bất quá màu xám là ít gặp nhất.” “Còn có cách nói này?” Bốn ảnh vệ đều cảm thấy thú vị. “Đúng vậy, cổ thư lưu lại có nói về yêu đồng, nói rằng nếu người lớn lên mà có yêu đồng là điềm xấu đến. Huyết mắt sẽ đưa tới giết chóc, kim mắt sẽ đưa tới tai họa, mà hôi sắc ắt sẽ dẫn tới chiến tranh.” Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy cùng Triệu Phổ quả thực có chút tương xứng. “Đúng rồi.” Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi, “Kia vì sao lại kêu Mãng Lạc là mãnh thú?” “Bởi vì diện mạo của Mãng Lạc rất quái dị.” Thanh Ảnh nói, “Chân mày hắn cao ngất, sóng mũi cũng cao hơn người bình thường, ánh mắt cực hung ác, tóc tai thì bù xù. Hơn nữa hắn luôn mặc áo đen, còn hơi gù, thoạt nhìn rất giống mãnh thú hung ác. Bởi vậy người giang hồ mới đặt cho hắn biệt hiệu mãnh thú.” “Là như thế a, không biết người khác thế nào.” Tiểu Tứ Tử cân nhắc, “Bất quá nếu Cửu Cửu cùng hắn kết bằng hữu, đã nói lên người đó không tồi nha!” “Mãng Lạc con người quả thực không tồi.” Hắc Ảnh gật đầu, “Tuy rằng diện mạo hung ác, nhưng lại biết thương người, vừa dũng cảm lại có nghĩa khí, Đường Tiểu Muội kia coi trọng hắn cũng không phải không có lý do! Hắn là một anh hùng.” “Bất quá, sau lại nghe nói Đường Tiểu Muội cùng Mãng Lạc hành tung không rõ, có không ít người đồn đại rằng Đường phu nhân không đồng ý hôn sự của họ…… Đường Tiểu Muội khó sinh nên đã chết.” Hoa Phi Phi nói, “Mãng Lạc từ đó về sau cũng không còn nghe tin tức gì nữa.” Tiểu Tứ Tử nghe được có chút khổ sở, “Tại sao lại có thể chết như vậy chứ?” “Nội tình trong đó…… Có một người hẳn là biết rõ.” Mục Phương trầm ngâm trong chốc lát. “Ngươi là nói, Đường phu nhân?” Tiêu Lương hỏi. Mục Phương gật đầu. “Bằng không như vậy đi, chúng ta ngày mai đi xem Đường môn, hỏi thử vị Đường lão phu nhân kia.” Tiểu Tứ Tử đề nghị, “Các ngươi nói thế nào?” Mọi người liếc nhìn nhau, đều gật đầu. Trên đỉnh thượng, Công Tôn cùng Triệu Phổ đang đặt lại miếng ngói lúc nãy mở để nghe động tĩnh bên dưới, Công Tôn ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Phổ cau mày thật chặt, liền hỏi, “Làm sao vậy?” Triệu Phổ suy nghĩ, “Nếu Mãng Lạc thật muốn tiến cung trộm ngọc châu, tuyệt đối sẽ không bị người phát hiện, càng không giết cung nữ, còn kinh động thánh giá.” “Ngươi cảm thấy, là có người vu oan giá họa?” Công Tôn thử hỏi. Triệu Phổ lắc đầu, “Trước hãy chứng minh xem Ô Đầu lão quái kia đến tột cùng có phải là Mãng Lạc hay không…… Nếu thực sự, ta sẽ tương trợ hắn.” Công Tôn thấy Triệu Phổ lo lắng, liền cười nói, “Ngươi không phải là muốn lên đỉnh Tuyết Sơn nhìn động băng sao?” Triệu Phổ nhìn hắn, gật gật đầu. “Chúng ta hiện tại phải đi?” Công Tôn lại hỏi. “Ách……” Triệu Phổ sửng sốt, nhìn Công Tôn, “Ngươi không xem chừng Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ quai hàm Triệu Phổ, “Ngươi đều bồi ta một đường, ta đương nhiên có thể đi cùng ngươi chốc lát! Tiểu Tứ Tử có nhiều người bảo hộ như vậy, không việc gì.” Triệu Phổ nhìn chăm chăm Công Tôn thật lâu, sau đột nhiên bước lại ôm thật chặt hắn, cọ tới cọ lui, “Thân ái, ngươi quả nhiên tốt nhất, yêu chết ngươi!”