Bạo Chúa 2

Chương 196 : Thế giới ban đêm

Toga khẽ cắn môi. - Tôi thật sự không thể hiểu nổi anh nữa! Vì sao anh lại... làm như vậy? - Thật khó để giải thích cho một người phụ nữ, nhưng nói ngắn gọn, đó là nghĩa vụ của đàn ông! Chúng tôi lo việc nặng, các cô lo việc nhà, chẳng phải đó là lẽ tự nhiên hay sao? Toga nhìn xuống mặt đất. - Có những lúc, tôi thấy anh lý trí tới tàn nhẫn. Nhưng lại có những lúc anh ấm áp khiến tôi muốn tan chảy. Tại sao lại như vậy chứ? Cyrax liếc mắt nhìn cô nàng. - Hiển nhiên là do triệu chứng của thiếu ngủ và kiệt sức dẫn tới ảo giác hoang tưởng! Cô cứ ngủ một giấc thật sâu, rồi ngày mai cô sẽ thấy mọi chuyện khác hẳn. Toga thở dài, từ bỏ nỗ lực thuyết phục Cyrax. Khi cô bám vào sợi dây leo lên, qua khóe mắt, cô vẫn thấy Cyrax ngồi im trên nền đất như pho tượng. Gã giống như một người bảo vệ hùng mạnh không biết mệt mỏi, khiến cho tâm trí nặng trĩu của Toga cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít. Một kẻ mâu thuẫn đến cùng cực! Toga thầm nghĩ, trước khi ngã nhào vào chiếc giường lổn nhổn của mình. Giấc ngủ đến với cô nhanh như cách đứa trẻ uống một ly sữa vậy! ... Kể từ nghi thức cưỡng chế, Cyrax luôn có một cảm tình đặc biệt với màn đêm. Giống như cá gặp nước, chim bay trên trời, khi Cyrax đứng trong bóng tối, tâm hồn gã sẽ tự bình thản lại. Không chỉ vậy, bóng tối mát lành còn vuốt ve lên những thớ cơ bắp của gã, xua tan đi sự mệt mỏi, chữa trị những tổn thương mà Cyrax đã phải chịu. Tốc độ của nó không đến mức mất cân bằng như cái cách phép thuật hay thần thuật tạo ra, nhưng với Cyrax, tốc độ hồi phục này chẳng khác gì gã đang dùng đấu khí chữa trị. Trên thực tế, việc Cyrax dùng đấu khí tẩy rửa đi vết thương cũng tương đương với việc gã mang theo nguyên tố bóng tối tới hồi phục cơ thể. Và còn nơi nào có nồng độ bóng tối dày đặc hơn chính bản thân bóng tối nữa chứ? Một vài chuyển động va chạm vào vùng cảm nhận của Cyrax, khiến gã không khỏi cảnh giác. Buổi đêm là giờ nghỉ của đa phần sinh vật, nhưng cũng là giờ đi săn của những thợ săn thực thụ. Đó là một con báo đen, giống như con Cyrax đã gặp buổi sáng. Đôi mắt của nó sáng lóe lên trong màn đêm tăm tối, lùng sục qua từng tán cây, tìm kiếm một bữa ăn bỏ bụng. Đối với chúng, thị giác, khứu giác, thính giác, nguyên tố đồng điệu đều là công cụ hữu lực để phục vụ cho quá trình đi săn. Hiểu được điều này, Cyrax bắt đầu chuẩn bị đánh lừa con báo. Gã không giết chóc chỉ vì niềm vui. Gã cũng không cần tìm thêm những mục tiêu để luyện cho quen tay. Và do đó, những trận chiến vô nghĩa là điều mà Cyrax muốn tránh nhất! Một người nào đó có thể phản bác rằng con báo này cũng cung cấp tài liệu để kéo dài quá trình sinh tồn của trại tập trung. Vấn đề là họ đã có lương thực dự trữ, có tài nguyên để chế tạo tài liệu hàng ngày. Giết thêm một con báo cho lợi ích cận biên quá nhỏ, trong khi nó sẽ khiến quá trình hồi phục của Cyrax dài ra không cần thiết. Sự chân thành của Toga khiến gã có đôi phần xúc động, song mục tiêu quan trọng nhất của Cyrax vẫn là tập hợp được cả đội. Chỉ khi ở cạnh họ, gã mới thật sự phát huy được toàn bộ thực lực. Dù vậy, Cyrax nghĩ rằng gã vẫn có thể giúp cái trại tập trung này thêm một chút! Năm ngày, không hơn không kém! Sau năm ngày, gã sẽ rời đi, để cho bọn họ tiếp tục tìm đường sống trong miệng con quái thú mang tên Shazam này. Con báo tiến lại gần nguồn sáng kì lạ. Thường thì khu rừng không sáng nhiều tới như thế này, và ánh sáng khiến cho thợ săn bóng đêm như nó cảm thấy bất an. Bản năng của nó chán ghét ánh sáng, và nó còn khiến cho con báo bị bại lộ trước tầm mắt của những kẻ đi săn khác. Thân thể của nó có sức bật lớn, là để phục vụ cho việc đánh lén, ám sát, chứ không phải là vật lộn điên cuồng như lũ hổ trắng. Ở trong rừng rậm, vai trò giữa thợ săn và con mồi chỉ mang tính tương đối. Nó có thể là kẻ đi săn lúc này, có điều chỉ tích tắc sau, một con thú khác, to lớn hơn, dữ tợn hơn sẽ có thể chọn nó là mục tiêu. Một cảm giác kì lạ dần dần lan ra khắp toàn thân nó, bóp nghẹt từ từ những thớ cơ bắp vốn đang căng như dây đàn của con báo. Có thứ gì đó ở quanh đây! Có thứ gì đó đã tập trung vào nó, và nó khiến con báo cảm thấy nguy hiểm! Kia rồi, một kẻ khổng lồ đang ngồi trên mặt đất! Toàn thân hắn như tan vào bóng tối, cho dù con báo có căng đôi mắt mà nó vẫn lấy làm tự hào ra cũng chẳng thể nào nhìn rõ được. Nó khiến hình tượng kẻ này trong mắt nó càng thêm mông lung, bất định. Con báo ghét sự bất định! Kẻ lạ mặt mở mắt nhìn nó. Trái ngược với đôi mắt sáng trưng của con báo, đôi mắt kẻ này đen nhánh và sâu thẳm như chính màn đêm bao xung quanh hắn vậy. Hắn rất nguy hiểm! Hầu như ngay lập tức, lông trên người con báo dựng ngược hết cả lên! Nó phủ phục xuống, nhe nanh trợn mắt hăm dọa. Những tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ dưới cổ họng con báo, cho thấy nó đang trong trạng thái cực kì hoảng sợ, và tất cả những hành động hiện tại này của nó chỉ mang tính phô trương thanh thế là chính. Chẳng có kẻ ám sát nào lại tự nói "Ê, tao ở đây này" đúng không? Cyrax tiếp tục nhìn chằm chằm vào con báo. Gã cố gắng áp đặt lên nó một áp lực tâm lý vô hình, để ép cho con báo phải cong đuôi bỏ chạy. Thật may là con này không đói tới mức tuyệt vọng - những kẻ đi săn luôn tìm cách ước lượng con mồi. Nếu như một trận chiến khiến cho nó bị thương quá nặng, thì hoặc là nó sẽ chết vì cái đói, hoặc trở thành đồ ăn trong miệng của kẻ khác. Và đó chính là sự kì lạ của đợt tấn công buổi chiều nay! Vốn dĩ đàn Chó cắn lửa đó không nên liều chết tới như vậy, mà khi thấy số lượng chết vượt quá một phần mười đàn, con thủ lĩnh đã phải tìm cách rút lui rồi! Và cái cách lũ chó rút lui ngay lập tức sau khi con thủ lĩnh chết càng khiến Cyrax thêm nghi ngờ. Có vẻ như đợt tấn công đó cũng giống như cách tuyết rơi ở thế giới trước đó! Nó thúc ép cho những người mạo hiểm phải tiến vào bên trong Tòa thành cổ. Nhưng điều khiến Cyrax quan ngại là Gatrix đã dự đoán về thực thể đứng sau sự kiện bất thường này. Nếu như đó thật sự là một sinh vật tầng năm hoặc tầng sáu, thì những người mạo hiểm này còn chẳng có tư cách làm tốt thí! Chỉ có những kẻ có năng lực tác chiến vượt trội như tổ đội Tự Do của gã mới... có lẽ là tìm được một phương pháp nào đó. Tri thức của Gatrix khiến Cyrax không thể không khâm phục, và biết đâu đó con Goblin có một vài mánh khóe vẫn giấu trong túi áo thì sao? Có lẽ gã cần thêm một chút tác động? Cyrax đột nhiên tuốt con dao đang đặt giữa hai chân ra, chỉ thẳng về phía con báo. Quá hoảng sợ, con báo chỉ kịp tru lên một tiếng "ngao ô" trước khi quay đầu phóng vọt vào một bụi cây. Cyrax đứng dậy, bỏ thêm củi xuống những đống lửa. Mùi khói hun sẽ át đi vị thơm của thịt, ngăn chặn những vị khách không mời mà đến. Gã lật đều những miếng thịt, cố gắng cho khói có thể hun cả hai mặt. Cánh tay phải của Cyrax đã bắt đầu cử động lại được, nhưng nếu bảo bê vác nặng thì có lẽ là còn hơi quá sớm! Cyrax nghe thấy những tiếng bì bõm ở đầm nước phía đằng xa. Lũ thủy quái đang tận hưởng bữa tiệc trời ban cho chúng, tạo nên những bọt khí nổ lóp bóp và máu đỏ váng hết cả một vùng. Lần lượt từng bộ xác vô hồn bị kéo thụp xuống đáy nước, nơi trận chiến thật sự đang diễn ra. Một vài đôi mắt lờ lững nổi trên mặt nước, liếc ngang ngó dọc khắp chung quanh. Thứ nguồn sáng chói và ấm nóng kia khiến chúng không muốn lại gần, hơn nữa sinh vật đáng sợ kinh dị đang nhìn chằm chằm bọn chúng cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì! Giống như Cyrax không nguyện ý xuống nước chiến đấu, các loài thủy sinh cũng chẳng dại gì từ bỏ lợi thế sân nhà để leo lên bờ tranh cướp đồ ăn. Cyrax thậm chí còn nhìn thấy được cả sự giễu cợt trong mắt một con cá sấu cổ dài khi nó bơi ngang qua đây. Có vẻ như có một con cá gì đó đã tóm được nửa cái xác chó, nhưng trước khi nó kịp tận hưởng bữa tối thịnh soạn ấy thì một bộ hàm khổng lồ đã nuốt chửng cả nó lẫn con chó! Bọn chúng thật sự biết cách giữ cho mặt nước phẳng lặng! Cyrax thầm nghĩ. Chỉ có bọt bong bóng nổ lóp bóp liên tục, và máu nhuộm đỏ mới có thể cho Cyrax biết được chuyện gì đang thật sự diễn ra dưới kia. Nếu như một sinh vật nào dám tiến lại gần mặt nước lúc này, khả năng cao là nó sẽ bị lôi xuống ngay lập tức! Một con sóc chuyền cành chạy xuống dưới đất. Nó rất cảnh giác, ngó trước ngó sau liên tục. Nó dỏng tai, lắng nghe bất cứ âm thanh động tĩnh nào, phân loại những nguồn nguy hiểm có thể tấn công nó ngay lập tức. Khi thấy mọi chuyện có vẻ êm đẹp, con sóc chạy vọt tới gần mép nước. Nó rất cẩn thận, khi sử dụng năng lực phép thuật của mình để triệu hồi một dòng nước nhỏ xíu cuộn tròn, hướng về phía bản thân. Rồi con sóc há miệng, "gặm" từ từ viên bóng nước đó, xoa dịu cơn khát trong cổ họng. Vụt! Bõm! Cyrax chỉ kịp nhìn thấy một cái vòi dài ngoằng cuốn lấy con sóc, rồi kéo chìm nó xuống mặt nước trong tích tắc. Tội nghiệp con vật, nó thậm chí còn chưa kịp rú lên một tiếng nào! Thế giới động vật luôn là vậy! Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì bị ăn. Chỉ có điều ở Shazam, mọi thứ như bị cường điệu hóa lên cả ngàn lần. Từ thảm thực vật, côn trùng, cho tới động vật, tất cả đều mạnh lên quá bất thường. Chỉ có con người mới là thứ bị bỏ lại trong quá trình tiến hóa đầy quái dị này!