Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 52 : so chỗ dựa, cô chẳng thua nổi ai!

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânĐời trước tốt xấu gì Cung Ninh cũng là ảnh hậu, trong lòng đã sớm đoán được Mẫn Tĩnh Tuyết biết bối cảnh của cô nhưng vẫn dám vạch mặt với cô, chắc chắn là sau lưng cũng có chỗ dựa. Có điều... So chỗ dựa, cô chẳng thua nổi ai! Cung Ninh cùng Tưởng Văn rời khỏi đó. Mẫn Tĩnh Tuyết ôm mặt, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm bóng lưng Cung Ninh. "Cung Ninh... A a a! Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cô chờ đó cho tôi!" - Dù sao tâm lý Tưởng Văn cũng không mạnh bằng Cung Ninh, đi được nửa đường đã hỏi: "Tiểu Ninh, chuyện này có cần phải nói một tiếng với Cố tổng không, tránh Mẫn Tĩnh Tuyết giở trò sau lưng." "Nếu đến chút chuyện nhỏ này bản thân em còn không giải quyết được, em còn vào ngành giải trí làm gì?" "Chị Văn, chị phải nhớ kỹ, về sau sẽ gặp rất nhiều tình huống như thế này. Đã bước chân vào cái vạc nhuộm ngành giải trí này, có rất nhiều chuyện chị sẽ từ từ hiểu rõ. Hơn nữa, nhiều khi, chị không muốn gây chuyện, nhưng chuyện lại cứ kéo đến người chúng ta, cứ cố gắng nhẫn nhịn sẽ chỉ bị cho rằng chúng ta dễ bắt nạt thôi." "Nếu hôm nay sau khi em vạch mặt Mẫn Tĩnh Tuyết mà rơi vào thế hạ phong, cô ta sẽ càng được nước lấn tới nhưng bây giờ, ít nhiều cũng sẽ kiêng kị em phần nào." "... ...", Tưởng Văn đột nhiên nhận ra, dường như Cung Ninh hiểu rất nhiều chuyện : "Để đảm bảo an toàn, chị cảm thấy vẫn nên nói một tiếng với Cố tổng tốt hơn." Ánh mắt Cung Ninh lấp lóe. Người quá quen với cô, lúc nhìn thấy ánh mắt này sẽ lập tức biết, Cung Ninh lại đang âm mưu chuyện gì đó. "Được thôi!", cô đồng ý. - Vừa về khách sạn, Cung Ninh đã nhận được tin nhắn Cố Đình Thâm gửi tới: [Tôi đang ở khách sạn gần chỗ em, em có chuyện gì cứ trực tiếp tìm tôi, số phòng 808.] [Thật tốt, đúng lúc đang có chuyện cần anh hỗ trợ, tôi qua ngay đây.] Ban đầu vốn Cung Ninh cũng không định nói mâu thuẫn giữa cô và Mẫn Tĩnh Tuyết cho Cố Đình Thâm nhưng lời của Tưởng Văn khiến cô nghĩ lại, đúng là phải nói. Nên, Cung Ninh bước vào khách sạn gần Hoành Điếm, gõ cửa phòng 808. Là Cố Đình Thâm mở cửa. "Cố tổng, anh định ở đây một thời gian sao?", Cung Ninh bước vào phòng khách, nhận ra Cố Đình Thâm còn mang cả hành lý tới, hỏi. Cố Đình Thâm đã sớm nghĩ ra lý do: "Mấy ngày nay công việc không nhiều, cứ coi như thả cho mình một kỳ nghỉ ngắn hạn đi." "Ài, làm ông chủ thật thoải mái." "Chẳng phải em cũng như vậy sao? Làm tiểu công chúa Cung gia không lo, lại muốn vào ngành giải trí." "Làm người là phải ước mơ nha. Tôi dốc lòng muốn trở thành một diễn viên ưu tú, bây giờ tôi đang cố gắng vì ước mơ đó." Cố Đình Thâm cười. Anh tự tay rót cho Cung Ninh một chén trà: "Em nói có chuyện muốn tìm tôi mà đúng không?" "Đúng vậy đó, nhắc đến thì chuyện này có quan hệ rất lớn với Cố tổng anh đó.", sau khi Cung Ninh ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi nói. "Ừm?" "Anh tung cành ô liu với tôi ngay trước mặt bọn họ, khiến người ta đỏ mắt, phiền phức tìm tới tận cửa." Cố Đình Thâm nhíu mày, đáy mắt lướt qua một tầng ý lạnh: "Người diễn nữ chính kia?" "Cô ấy tên Mẫn Tĩnh Tuyết." "Không nhớ được, cũng không muốn nhớ kỹ." Cung Ninh nghe, cười. Cô nghiêng đầu: "Cô ta ghi hận tôi cướp cơ hội của cô ta, nói tôi bám vào cây đại thụ là anh, còn động tay với tôi...", nói tới đó, Cố Đình Thâm lập tức hỏi: "Cô ta đánh em?" "Đánh nhưng không đụng tới nổi, bị tôi tặng một bàn tay." Cố Đình Thâm không hề cảm thấy kinh ngạc. Theo tính tình của Cung Ninh, nếu đã trò chuyện tới đề tài này sẽ không đơn giản chỉ cáo trạng với anh thôi đâu: "Nên, em muốn tôi giúp gì cho em?" Đáy mắt cô gái lóe lên chút gian xảo: "Tôi muốn..."