Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 48 : đưa tay xoa đầu cung ninh, từ ánh mắt đến động tác đều chất chứa cưng chiều

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCố Đình Thâm cười không nói. Đưa tay xoa đầu Cung Ninh, từ ánh mắt đến động tác đều chất chứa cưng chiều. Tốt với Cung Ninh, anh tình nguyện. Nếu như tốt với cô có thể khiến cô thích mình, anh sẽ tiếp tục làm vậy. "Tôi biết, em sẽ cảm thấy tôi quá ưu tú, thân phận và gia thế đều khiến anh sinh ra ảo giác không với tới được nhưng vì sao em không nghĩ, em cũng rất ưu tú, chí ít trong mắt tôi, em đã rất ưu tú rồi." Cố Đình Thâm nói nhiều như vậy, lại cố ý loanh quanh lòng vòng, chỉ kém nói thẳng một câu, em có thể thích tôi, bây giờ được rồi. "Khích lệ tôi nhận.", Cung Ninh cười nói. "Trước đó tôi đã nói, chờ sau khi phong ba từ hôn trôi qua, chừng nào anh tìm được cô gái mình thích, anh nói với tôi, tôi cam đoan, tôi sẽ phối hợp với anh vô điều kiện." Cố Đình Thâm nghe vậy: "Được." Anh sẽ nhớ kỹ câu nói này của Cung Ninh. Người anh thích, yêu cho tới giờ chỉ có Cung Ninh. Tìm được cơ hội thích hợp, anh sẽ tỏ tình với Cung Ninh. Đến lúc đó, hi vọng Cung Ninh thật sự có thể phối hợp với anh vô điều kiện. Cung Ninh nghe thấy Cố Đình Thâm trả lời, tim, bỗng đau âm ỷ. Cô biết, Cố Đình Thâm và cô, trước nay chẳng phải người của một thế giới. Bây giờ, quan hệ của bọn họ là vợ chồng, nhưng cũng chỉ là giả thôi. Chờ Cố Đình Thâm tìm được cô gái mình thích, cô sẽ phải buông ra thôi. Nên Cung Ninh thầm nghĩ trong lòng, cô không thể bị Cố Đình Thâm hấp dẫn. Nếu không, lúc ra đi, cô chẳng thể nào thoải mái dứt khoát được nữa. Nhưng sao cô biết, Cố Đình Thâm đã cưới cô, nhất định sẽ không để cô có cơ hội buông tay. Đời này cũng chẳng thể. Không khí, lại yên tĩnh đến quái dị. Cung Ninh không nói chuyện. Ngẩn người nhìn phía trước chăm chú. Con ngươi nhẹ tan, lơ đãng. Cố Đình Thâm nghiêng đầu nhìn cô không chớp mắt, đáy mắt ẩn chứa ánh sáng dịu dàng. Cứ tham lam, nhìn Cung Ninh, vậy thôi. Mắt cũng không nháy lấy một cái. Sợ sẽ ít đi giây phút được nhìn Cung Ninh. Thời gian yên lặng mà qua, cho tới khi điện thoại Cố Đình Thâm reo lên mới phá vỡ yên tĩnh. "Cố Lược gọi điện thoại tới, hẳn là gọi chúng ta ăn cơm." "Vậy đi thôi!" Cung Ninh giơ cổ tay lên thoáng nhìn đồng hồ mới phát hiện thời gian ở cùng Cố Đình Thâm trôi qua thật nhanh. Dù chẳng hề nói chuyện, cứ ngồi lặng yên như vậy, cô cũng không thấy chút nhàm chán nào. Ngược lại, cô còn rất hưởng thụ loại không khí này. Có lẽ do ngồi lâu, lúc đứng dậy khó mà không tê chân ngã về phía trước. Cố Đình Thâm duỗi cánh tay thon dài ôm lấy vòng eo tinh tế của cô, cúi đầu nhẹ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận chút." "Ừm." Đứng tại chỗ thích ứng hồi lâu, sau khi cảm giác tê tê biến mất, Cung Ninh bỗng nhớ ra một chuyện, nói: "Cố tổng, anh đi trước đi, tôi sẽ tới sau." Ý của cô, Cố Đình Thâm hiểu: "Vậy tôi đi trước." Cung Ninh nhìn bóng dáng thon dài thẳng tắp của anh bước từng bước rời khỏi đó rồi mới bước đi. Quan hệ của cô và Cố Đình Thâm, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện công khai. Nếu như hai người công khai đến với nhau, nhất định sẽ có người hoài nghi. Sở dĩ Tưởng Văn không gọi điện cho Cung Ninh, là vì biết cô ở cùng với Cố Đình Thâm. Lúc Cung Ninh chạy tới, Tưởng Văn tiến lên, che miệng cười trộm nói: "Có phải cảm thấy thời gian được ở cùng Cố tổng có phải quá ngắn ngủi không?" "Chị Văn, chị đang nói bậy bạ gì đó!", hiếm khi Cung Ninh lộ ra vẻ ngượng ngùng. "Được, cứ xem như chị đang nói vậy đi. Vậy chị hỏi em, vừa rồi có phải em đang ở cùng Cố tổng không?" Cung Ninh: "Đúng mà!" "Em không cần nói đâu, chị biết hết.", Tưởng Văn cho Cung Ninh một ánh mắt mập - mờ. Cung Ninh: "... ..."