Báo cáo boss, anh bị loại!
Chương 44 : thiếu gia, ngài quang minh chính đại khen vợ mình như vậy có ổn không?
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCung Ninh thích đóng phim, Cố Đình Thâm biết.
Điều duy nhất anh có thể làm, chính là ủng hộ cô vô điều kiện.
Để Cung Ninh có thể làm điều mình thích.
Còn về phương diện tình cảm, sau này có rất nhiều thời gian, có thể từ từ bồi đắp.
Sau khi Cung Ninh diễn xong, Cố Đình Thâm vẫn cứ nhìn cô.
Dường như nhân ra ánh mắt của Cố Đình Thâm, Cung Ninh ở phía xa bỗng quay đầu, ánh mắt hai người đột ngột chạm vào nhau trên không trung.
Khóe miệng Cố Đình Thâm hơi cong lên, Cung Ninh có thấy.
Bàn tay rũ bên người cô, nhẹ nhàng khua khua.
Cố Đình Thâm đưa tay, ngón tay cái với khớp xương thon dài dựng lên.
Khóe miệng Cung Ninh hiện lên nụ cười.
Cố Đình Thâm đang khen kỹ thuật diễn của cô sao?
Cử chỉ vô hình của hai người hoàn toàn không ai phát hiện ra.
Lâm Sinh bước vào phòng nghỉ tạm thời: "Cố tổng, ngài đang nhìn gì vậy?"
"Cô gái kia, diễn vai nào?", Cố Đình Thâm chỉ vào Cung Ninh, giả bộ như không biết.
Lâm Sinh theo hướng Cố Đình Thâm chỉ, nói: "À, cô ấy tên Cung Ninh, diễn nữ thứ."
"Ừm, diễn không tệ."
Cố Lược: "... ..."
Thiếu gia, ngài quang minh chính đại khen vợ mình như vậy có ổn không?
Lâm Sinh hơi ngạc nhiên, như không ngờ Cố Đình Thâm lại đánh giá Cung Ninh, ông gật đầu nói: "Ban đầu tôi cho rằng cô ấy là người mới, nhưng mấy cảnh quay từ hôm qua đến hôm nay, kỹ thuật của cô ấy khiến tôi cảm thấy như cô ấy vốn là người đã từng đóng phim lâu dài, có thể nhập vai tùy ý, cũng có thể khống chế vô cùng tốt.
"Nhưng tôi cho người điều tra cô ấy, trước đó, hoàn toàn chưa hề vào bất cứ đoàn làm phim nào, đây có lẽ là thiên phú của cô ấy!"
Ban đầu vốn Lâm Sinh hoàn toàn không để ý tới Cung Ninh nhưng sau vài cảnh diễn, ông phát hiện ra Cung Ninh chẳng những không hề sợ ống kính mà từ kỹ năng diễn xuất đến khống chế cảm xúc nhân vật hoàn toàn không hề giống một người mới.
Thậm chí, lúc đối diễn với Mẫn Tĩnh Tuyết, ông còn lờ mờ có ảo giác như Cung Ninh mạnh hơn cả Mẫn Tĩnh Tuyết.
Cố Đình Thâm nghe Lâm Sinh đánh giá Cung Ninh, trong lòng lại nghĩ: kỹ thuật diễn xuất của vợ anh tất nhiên chẳng cần phải bàn, nếu không đời trước đã chẳng thể nào đoạt giải Ảnh hậu ba lần liên tiếp rồi.
Nội tâm Cố Đình Thâm cực kỳ kiêu ngạo.
Đây là vợ anh.
"Đúng rồi, lát nữa Cung Ninh cũng dùng cơm cùng chúng ta, nếu Cố tổng có hứng thú, đến lúc đó ngài có thể tự mình nói chuyện với cô ấy."
Lời Lâm Sinh vừa dứt, chỉ thấy Cố Đình Thâm nhíu chặt lông mày, hơi thở xung quanh bỗng nguy hiểm đến mức khiến người ta phải rùng mình.
Ông nhận ra Cố Đình Thâm vẫn đang nhìn vị trí của Cung Nih.
Tần Hạo đi tới trước mặt Cung Ninh, cầm chai nước khoáng đã mở nắp chuẩn bị cho Cung Ninh, đưa tới: "Vừa rồi phó đạo nói với tôi, Cố tổng mời mấy diễn viên chính chúng ta cùng dùng cơm."
Cung Ninh nhận nước: "Cảm ơn... Cố tổng chỉ mời mấy diễn viên chính chúng ta thôi?"
"Ừm, chắc do nhiều người không thoải mái, nên chỉ có cô, tôi Mẫn Tĩnh Tuyết, còn cả Lâm đạo, phó đạo, năm người chúng ta."
"À.", cảm xúc Cung Ninh không dao động nhiều lắm.
Nhận ra Tần Hạo đang nhìn mình, cô khẽ giật mình, đưa tay sờ mặt: "Trên mặt tôi dính thứ gì sao? Anh nhìn tôi thế làm gì."
"Không có.", Tần Hạo cười nói: "Tôi chỉ đang nghĩ, nếu là những người khác được Cố tổng mới nhất định sẽ rất hưng phấn, hận không thể nói cho tất cả mọi người trong đoàn làm phim còn cô lại chẳng có chút biểu lộ nào."
Cung Ninh: "Tôi hẳn phải có biểu cảm thế nào?"
Cô ăn cơm với Cố Đình Thâm bao nhiêu lần rồi, có gì hay mà phải hưng phấn.
Nếu cô nói cho Tần Hạo, Cố Đình Thâm là chồng cô, có khi Tần Hạo còn bùng nổ tại chỗ[1] ấy.
[1] Nguyên địa bạo tạc [原地爆炸]: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để hình dung phương thức phát tiết cảm xúc của một người khi muốn đối phương lập tức biến mất, gần nghĩa với go die, tìm hiểu thêm trên Baike. (trong văn cảnh này, dùng nghĩa như trên Baike không thích hợp lắm nên Hạ đổi thành "bùng nổ tại chỗ" theo kiểu hưng phấn quá mức, đồng thời cũng theo nghĩa mặt chữ, nguyên địa: tại chỗ; bạo tạc: nổ tung)
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
68 chương
487 chương
60 chương
158 chương
27 chương