Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 34 : Chương 34:

Tần Hạo cũng không giận, đi sau lưng Cung Ninh. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Lâm Sinh nhìn Cung Ninh trước tiên rồi mới cầm bộ đàm, nói: "Các tổ chuẩn bị, đếm ngược, 10, 9, 8... 1, bắt đầu." Cung Ninh lập tức để bản thân nhập vai vào nhân vật, rõ ràng cô không làm gì, cũng không nói gì. Phó đạo diễn ngồi bên cạnh lập tức phát hiện ra, anh ta nhẹ nhàng nói với Lâm Sinh: "Không ngờ, Cung Ninh này cũng có chút bản lĩnh." Lực chú ý của Lâm Sinh đều đặt trên người Tần Hạo, không để ý tới Cung Ninh. Thấy phó đạo diễn nói vậy, ông mới nhìn sang Cung Ninh đã bắt đầu diễn đoạn đối thoại trong kịch bản. Ban đầu Tần Hạo còn tưởng Cung Ninh cần một thời gian ngắn mới thích ứng được với nhân vật nhưng xem ra, hình như anh ta lo thừa rồi. Thậm chí anh ta còn xuất hiện suy nghĩ, kỹ năng diễn xuất của mình không bằng Cung Ninh. Cung Ninh cũng không định bộc lộ tài năng, bởi vì cảnh này không phải mở đầu, cũng không phải kết thúc, chỉ là một cảnh diễn rất bình thường. - Sau khi Lâm Sinh hô "cắt", Cung Ninh lập tức im lặng quay đi. Tần Hạo đuổi theo: "Ài, Cung Ninh, cô chờ tôi một lát." "Tần Hạo, nếu anh còn tiếp tục quấy rầy, tôi sẽ báo cảnh sát.", gương mặt Cung Ninh lạnh lùng, hoàn toàn không còn chút ỷ lại nào với đại sư huynh như trong phim, ánh mắt như phủ băng sương nhìn thẳng vào Tần Hạo. Trên người còn mang khí chất cự tuyệt người tới cả ngàn dặm. "Không ngờ, cô còn nóng tính như vậy. Tôi tìm cô chẳng phải là do nhàm chán sao? Tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng cô chưa từng vào đoàn phim nào sao có thể nhập vai nhanh đến vậy?" Đúng vậy, Tần Hạo gọi Cung Ninh lại, chỉ vì muốn hỏi điều này. Nếu là người mới khác ở trước ống kính, sẽ chẳng ai che giấu được cảm giác khẩn trương từ chân lân đến đầu cả. Nó sẽ bị phát hiện thông qua biểu cảm và cử chỉ. Nhưng Tần Hạo không nhìn thấy những điều đó trên người Cung Ninh. "Trời sinh biết đóng phim, sao tôi biết được.", vứt lại câu nói này xong Cung Ninh lập tức nhấc chân đi. Tần Hạo nhìn bóng dáng Cung Ninh chằm chằm, đáy mắt hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu. Mẫn Tĩnh Tuyết ngay bên cạnh nhìn thấy thần sắc của Tần Hạo, cô ta biết, đấy không phải hiện tượng tốt. Nó đại biểu cho sự hiếu kì của đàn ông với phụ nữ. Cũng có thể nói là hứng thú. Cô ta miễn cưỡng cười cười đi tới trước mặt Tần Hạo: "Anh đang nhìn gì vậy?" Tần Hạo thấy là Mẫn Tĩnh Tuyết, khôi phục thần sắc lạnh lùng trên mặt: "Không có gì." "Tần Hạo...", Mẫn Tĩnh Tuyết nhìn dáng vẻ của anh ta, tức đến dậm chân, đuổi theo: "Trong này có mấy chỗ em vẫn chưa hiểu lắm, không biết nên xử lý thế nào, anh có thể giúp em một chút không? Dù sao đây cũng là cảnh chúng ta đối diễn với nhau mà." "Có chỗ nào không hiểu cô có thể đi tìm Lâm đạo hoặc phó đạo, bọn họ có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Hơn nữa, chị Tuyết cũng là diễn viên tuyến đầu, tích lũy được nhiều kinh nghiệm, chỗ chị không hiểu khẳng định tôi cũng không hiểu đâu." Tần Hạo tràn đầy xa lánh, nhất là câu "chị Tuyết" kia càng khiến nội tâm Mẫn Tĩnh Tuyết muốn phát điên. Về tuổi, đúng là cô ta lớn hơn Tần Hạo một tuổi. Mẫn Tĩnh Tuyết không hiểu, rốt cuộc Cung Ninh có cái gì hấp dẫn người khác mà có thể mê hoặc Tần Hạo đến mụ mị như vậy. Rõ ràng vừa tiếp xúc chưa đến một ngày đã khiến Tần Hạo chủ động lấy lòng nhưng lại không thèm để ý đến. Trong khi đó, chủ động như cô ta, lại không được chào đón. "Nhưng mà, em...", Mẫn Tĩnh Tuyết vẫn không từ bỏ ý định muốn được ở một mình với Tần Hạo. Cô ta tự tin, chỉ cần chờ đến khi Tần Hạo phát hiện ra ưu điểm của cô ta, nhất định sẽ yêu cô ta. "Tôi còn có việc, đi trước."