Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 32 : tần hạo, một câu chuyện rất hoang đường

Cung Ninh khép kịch bản lại, đứng lên nói: "Nơi này quá nóng, em cũng phải ra ngoài một lúc nếu không bị cảm nắng sẽ rất phiền." Tưởng Văn biết Cung Ninh vì chị nên trong lòng rất cảm động. Hai người sánh vai đi ra khỏi rạp quay phim. Bên ngoài có rất nhiều người đóng vai phụ, bởi vì ánh nắng quá gắt nên có vài người đang đứng trong đình nghỉ mát. Nhưng số người quá nhiều, có người ngồi xổm trong góc, có người còn dứt khoát nằm trên mặt đất. "Tiểu Ninh, ở đây không có chỗ hóng mát." "Không sao, chẳng phải nơi đó đúng lúc có một chỗ sao?" Cung Ninh chỉ về nơi xa, đình nghỉ mát ở đó chỉ có một người, bởi vì khoảng cách quá xa nên Cung Ninh không nhìn rõ là ai. Sau khi tới gần Cung Ninh mới nhận ra là Tần Hạo. Người được chọn đóng vai nam chính "Thiên Thương", cũng là một diễn viên nam mới nổi đang có xu thế hot lớn. "Chị Văn, ngồi ở đây đi!", Cung Ninh không định tiến lên chào hỏi mà lại kéo Tưởng Văn ngồi luôn một góc trong Lương Đình. Tuy nói hai người sẽ phải đóng rất nhiều cảnh tình cảm nhưng ở bên ngoài, Cung Ninh không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với Tần Hạo hết. Đời trước Tần Hạo là nam tài tử tuyến đầu, hơn nữa còn có một đoạn hồi ức nếu không phải nhìn thấy Tần Hạo thì cô cũng chẳng nhớ ra. Tần Hạo từng theo đuổi cô. Còn là loại sau khi thổ lộ vẫn theo đuổi không dứt. Biết rõ Cung Ninh đã kết hôn nhưng anh ta vẫn không chịu dứt. Đây có thể nói là một câu chuyện rất hoang đường. Trước đó lúc chọn kịch bản cô vẫn chưa nhớ tới chuyện này, đến tận ngày khai máy nhìn thấy Tần Hạo cô mới nhớ tới. Ban đầu Cung Ninh còn cảm thấy khá phức tạp. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, đây cũng chỉ là chuyện đời trước thôi. Cô chỉ cần chắc chắn đời này sẽ không gặp gỡ Tần Hạo quá nhiều là được. Nhưng... cô không muốn tiếp xúc với Tần Hạo, không có nghĩa là Tần Hạo cũng không chú ý tới cô. Nhất là sau khi bước vào đình nghỉ mát, rõ ràng nhìn thấy anh ta nhưng lại dứt khoát coi anh ta là không khí thậm chí còn khiến Tần Hạo có ảo giác Cung Ninh đang cố ý xa lánh anh ta. Anh ta dựa vào ghế, nhíu mày hỏi: "Cô là Cung Ninh đúng không? Trong kịch bản diễn vai sư muội tôi." Cung Ninh: "..." Cô đã phải giảm cảm giác tồn tại rồi, vì sao cứ phải chú ý tới cô. Nhưng Tần Hạo đã hỏi, cô cũng không thể không để ý: "Đúng thế." Câu trả lời của cô không có bất cứ vấn đề gì, nhiều nhất cũng chỉ có thái độ lạnh nhạt khiến người ta khó hiểu kia thôi. Khiến Tần Hạo hiếu kỳ lại là, mặt của Cung Ninh. Nhất là nốt ruồi hình nước mắt ở khóe mắt cô. Khiến người ta chỉ nhìn thoáng qua đã không muốn rời mắt. "Tần tiên sinh, anh nhìn chằm chằm một cô gái như vậy có phải sẽ ảnh hưởng rất không tốt không?", Cung Ninh không quay đầu cũng biết có một đôi mắt đang nhìn mình không chớp mắt. Có lẽ cảm thấy nếu còn tiếp tục ngồi đó sẽ chỉ xuất hiện thêm chuyện, cô đứng dậy: "Chị Văn, chúng ta đi chỗ khác đi." "Cung Ninh, tôi là ma sao? Lại khiến cô trốn tránh tôi như thế, đình nghỉ mát quanh đây đều bị chiếm dụng hết rồi, cô có thể đi đâu hóng mát?", Tần Hạo nói với bóng lưng Cung Ninh. "... ...", Cung Ninh dừng chân. Nói thật, cô cũng biết cứ tránh né thế này chỉ vô dụng thôi. Dù sao tiếp đó hai người vẫn còn rất nhiều cảnh quay phải diễn chung. Dù không muốn tiếp xúc cũng phải tiếp xúc. Trừ phi đổi kịch bản. Cung Ninh hoàn toàn có thể nhờ Cố Đình Thâm hỗ trợ. Nhưng cô sẽ không làm vậy. "Tôi thích yên tĩnh.", Cung Ninh quay đầu nói. "Được, cô qua đây, tôi sẽ không nói, mọi người an ổn nghỉ ngơi." Tần Hạo cũng không biết vì sao cứ nhất định phải mời Cung Ninh ở lại. Đại khái Cung Ninh cũng không thể duy trì thái độ trốn tránh này. Nên cô quay lại. Chỗ cô ngồi, quay lưng về phía Tần Hạo.