Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 19 : cung ninh mỉm cười yêu kiều:

"Cố tổng, lúc trước anh còn nói chúng ta là vợ chồng, không cần khách khí như vậy mà." "Lúc tôi khách khí với em chẳng phải em nghi ngờ tôi vì sao lại giúp em vô điều kiện sao?" Cung Ninh: "Không phải do tôi lớn lên đẹp sao?" Cố Đình Thâm: "..." "Vậy, Cố tổng muốn tôi lấy gì báo đáp anh?", gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô gái chợt sáp đến, hơi thở nơi cánh mũi phả ra quấn lấy giác quan anh, cô mỉm cười yêu kiều: "Lấy thân báo đáp được không?" Cố Đình Thâm chỉ biết tim mình đang đập rộn lên, đưa tay đẩy nhẹ Cung Ninh, đứng lên. "Loại chuyện nhỏ nhặt này em cứ nói với Cố Lược là được, tôi đi tắm trước." Cố Đình Thâm đưa lưng về phía cô, nhấc chân bước đi. Bước vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, nhìn mình trong gương, thở hổn hển. Lòng bàn tay to rộng đặt trước ngực, ở đó, trái tim đang nhảy nhót với tốc độ gấp ba người bình thường. Mở nước lạnh, vốc lên, rửa mặt liên tục. Giọt nước theo cằm dưới cứng ngắc của anh chảy ướt áo sơ mi, dán chặt vào lồng ngực, cơ bắp tráng kiện như ẩn như hiện. Chuyện của Tưởng Văn đã giải quyết xong. Vậy, chuyện bây giờ cô nên làm là phải nghiên cứu kịch bản của "Thiên Thương". Có bản lĩnh đời trước, tốc độ đọc kịch bản vô cùng nhanh. Đồng thời còn dễ dàng nắm được tâm lý của nhân vật của mình. - Cách ngày vào đoàn làm phim còn hai ngày, ông Cung bỗng gọi điện tới nói Cung lão phu nhân gọi hai cha con họ về ăn cơm. Cung Ninh đồng ý. Dù cô biết lần này Cung lão phu nhân không có lòng tốt gì, hơn phân nửa là vì chuyện thông gia thương nghiệp giữa hai nhà Cung - Long. Lúc cô tới nhà chính[1] Cung gia, ông Cung cũng vừa tới. [1] Lão trạch [老宅]: nhà cũ, thường là nơi thờ tổ tiên, Hạ mạn phép để là nhà chính. "Bố." "Không sao, chỉ dừng lại ở một bữa ăn gia đình bình thường thôi.", ông Cung vỗ vỗ bả vai Cung Ninh. Cung Ninh nghe vậy cười nói: "Con không căng thẳng, hơn nữa con cũng biết lần này bà nội gọi hai bố con mình về không phải chỉ là một bữa cơm bình thường." Cung lão phu nhân ghét cô đến mức nào, trong lòng Cung Ninh biết rất rõ. Ông Cung nhấp môi, cuối cùng chỉ đành nắm tay Cung Ninh đi vào. Nhà chính Cung gia rất lớn, vô cùng xa hoa. Cung lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, sau khi nhìn thấy ông Cung và Cung Ninh, ý lạnh trên mặt bà cụ và sự chán ghét đối với Cung Ninh biểu lộ một cách trần trụi. Người phụ nữ đứng bên cạnh sau khi nhìn thấy hai bố con ông Cung xuất hiện, khóe miệng nở nụ cười lạnh. "Mẹ... Sử Phỉ Phỉ, sao cô còn dám xuất hiện ở đây!" Từ lúc vừa vào cửa Cung Ninh đã phát hiện ra sự tồn tại của Sử Phỉ Phỉ nhưng cô cũng chẳng buồn phản ứng, ngữ khí bình thản đến mức không chút lên xuống nào gọi một tiếng bà nội. "Trường Văn, thái độ của anh thế nào vậy hả. Từ nhỏ Phỉ Phỉ đã lớn lên ở Cung gia, anh cưng chiều Cung Ninh đủ kiểu nhưng lại giữ thái độ ác liệt với Phỉ Phỉ, có người cha nào như anh không!" Ông Cung phẫn nộ chỉ vào Sử Phỉ Phỉ: "Cô ta quyến rũ hôn phu của Tiểu Ninh, rõ ràng là một con sói mắt trắng!" "Bác, con thích Long Ngạn, Long Ngạn cũng thích con, trước đó do con nhất thời hồ đồ nên mới không kìm được, về sau con nghĩ lại, một khi Ninh Nhi kết hôn với Long Ngạn, con sẽ triệt để cắt đứt quan hệ với Long Ngạn." "Con không hề muốn phá hỏng hôn sự của Long Ngạn và Ninh Nhi." Trước mặt người khác Sử Phỉ Phỉ luôn giữ bộ dạng điềm đạm đáng yêu biết nũng nịu, lời cô ta nói ra kết hợp với ánh mắt khiến người khác thấy mà yêu kia khiến đàn ông bình thường hoàn toàn khó có thể cự tuyệt. Đương nhiên, Cung Ninh cũng không phủ nhận, đây cũng là một loại bản lĩnh.