Báo cáo boss, anh bị loại!

Chương 14 : chỉ thấy buồn cười, cũng thật sự bật cười:

"Sở dĩ tôi chọn tới đây vào hôm nay mà không phải hôn lễ ngày mai, ngoài muốn chừa cho anh chút mặt mũi, quan trọng hơn là không muốn làm lớn chuyện này khiến Long gia mất mặt."Dứt lời, Cung Ninh xoay người rời đi. "Tiểu Ninh, anh sai rồi, xin em cho anh một cơ hội, những người này anh chỉ vui chơi qua đường thôi. Anh biết trong lòng em để ý chuyện giữa anh và Sử Phỉ Phỉ, anh cam đoan, sau khi kết hôn với em, anh sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta!" Vốn nguyên nhân Long Ngạn không muốn từ bỏ đoạn hôn nhân này là vì gã thật sự thích Cung Ninh. Về phần những người phụ nữ kia, thuần túy chỉ là vui đùa mà thôi. Bà Long lúc này cũng vừa phản ứng kịp sau cơn khiếp sợ, biết rõ chuyện này là con trai bà ta sai nhưng lúc này cũng chỉ có thể mặt dạn mày dày cầu xin giúp Long Ngạn: "Đúng vậy đó, Tiểu Ninh, đàn ông lúc trẻ ai mà chẳng phạm chút sai lầm. Long Ngạn đã cam đoan sau này sẽ không làm loạn nữa rồi. con cho nó một cơ hội đi!" Cung Ninh quay lưng về phía bọn họ, nghe bọn họ nói vậy, chỉ thấy buồn cười, cũng thật sự bật cười: "Dì cảm thấy chó có bỏ được thói ăn - phân không?" Sắc mặt bà Long thay đổi hoàn toàn. Đáy mắt Long Ngạn lướt qua một tia lạnh lẽo, lại cố kìm nén không bộc lộ ra. Cung Ninh bước đi từng nhịp, người đã tới cửa nhưng tiếng vẫn quẩn quanh bên tai mẹ con hai người: "Nửa tiếng sau, Cung gia sẽ đơn phương tuyên bố hủy bỏ hôn ước với Long gia, nếu các người phối hợp thì thật tốt, còn không, thì cũng đừng trách tôi." Cung Ninh làm việc, luôn rất thẳng thắn dứt khoát! Trong phòng khách, chỉ còn lại hai mẹ con Long gia. "Bốp...", có lẽ do đã phẫn nộ đến cực điểm, bà Long trực tiếp cho Long Ngạn một bàn tay, căm giận nói: "Bình thường anh phong lưu thế nào tôi không nói nhưng anh lại đi vụng trộm với con Sử Phỉ Phỉ kia, tôi đã làm như không biết rồi nhưng vì sao vẫn bị chụp được, hơn nữa ảnh chụp còn ở trong tay Cung Ninh!" "Lần này cô ta muốn hủy hôn, chuyện này nhất định sẽ đến tai bố anh, tôi xem anh làm thế nào bây giờ!" Long Ngạn dùng sức đá một cước vào ghế sô pha: "Con cũng không ngờ Cung Ninh sẽ có ảnh chụp!" - Xong xuôi mọi chuyện, Cung Ninh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái. Cố Đình Thâm như tính chính xác đến từng giây từng phút, gọi điện thoại tới: "Giải quyết xong hết rồi?" "Ừm, lát nữa tôi sẽ bảo bố thông báo hủy hôn với Long gia." "Cần tôi hỗ trợ gì không?", Cố Đình Thâm hỏi. "Cố thiếu, anh đã giúp tôi một việc lớn rồi, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần anh phải phí sức đâu.", dù qua điện thoại Cố Đình Thâm cũng có thể nghe được tâm trạng vô cùng tốt của Cung Ninh. Tựa vào ghế, mà khóe miệng lại không nhịn được nhấc lên thành một đường cong vui vẻ. "Tôi đi tới chỗ bố tôi trước." "Được." Cung Ninh lái xe chạy tới tập đoàn Cung thị, trực tiếp tìm được ông Cung. "Bố, bên Long gia con đã nói hết rồi, bây giờ bố chỉ cần cho người thông báo chuyện con hủy hôn với Long gia thôi." Cung Ninh lại nói đơn giản những chuyện đã xảy ra một lượt, đồng thời lấy ảnh chụp trong túi xách ra đưa tới trước mặt ông Cung. "Bộp...", ông Cung xem hết ảnh chụp, ánh mắt bắn ra sự tức giận, vỗ tay lên bàn: "Hôm qua bố chỉ suy đoán thôi, không ngờ Sử Phỉ Phỉ thật sự là một con sói mắt trắng[1] vô ơn, biết rõ con có hôn ước với Long Ngạn mà vẫn dám vụng trộm với thằng đó!" [1] Sói mắt trắng [白眼狼]: dùng để hình dung kẻ vong ân phụ nghĩ, qua sông dỡ cầu, lấy oán trả ơn. (theo Baike) "Bố, bố không cần phải tức giận, kỳ thật Long Ngạn vượt qua giới hạn cũng được, vụng trộm với Sử Phỉ Phỉ cũng chẳng sao, con hoàn toàn không để ý. Từ đầu đến cưới, con cũng không định gả cho Long Ngạn, dù không có hai chuyện này con cũng không gả." Cung Ninh cười nói: "Mà ảnh chụp này, cũng chỉ vừa vặn làm lý do để con có thể từ hôn thôi." --- Ol có lời muốn nói: Lúc trước không biết là anh cũng trọng sinh (không chắc lắm) và còn thích Cung Ninh trước nên để xưng hô "tôi - cô", giờ chính thức để là "tôi - em" nha.