Trước tòa cao ốc Mộ Thị Mộ Lôi Tuyết đã nhìn thấy chiếc siêu xe BMW, không cần đoán cũng biết chủ nhân sở hữu nó là ai. Vương Hàn Triệt hạ tấm kính xe xuống, hướng cô ngoắc ngoắc tay. Mộ Lôi Tuyết xem anh như không khí, vừa định tiến thêm vài là đến chiếc xe BMW của mình thì anh như có như không tăng ga cản bước chân cô: "Vương Hàn Triệt, anh muốn làm gì?". "Đón em". Vương Hàn Triệt tay gác lên thành ghế hờ hững chống cầm, nhếch môi thành đường cong dụ dỗ: "Em muốn tự lên xe hay tôi giúp?". "Tổng tài như anh cũng thật rảnh rỗi". Mộ Lôi Tuyết bất đắc dĩ lên xe. Cô có thể đùa giỡn với bất kỳ ai, chỉ riêng anh ta là không thể. "Rảnh rỗi hay bận rộn đều là em nói". Mộ Lôi Tuyết tùy tiện vứt túi xách vào xe, trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Lần này muốn cho tôi bất ngờ gì nữa đây?". Vương Hàn Triệt biết cô đang mỉa mai, anh lấn người qua chỗ cô. Cô là con mồi bất lực giãy giụa, chỉ để mặc anh phả khí nóng vào tai mình: "Em đã là Vương thiếu phu nhân rồi, còn lang thang bên ngoài không khác gì là Vương gia bạc đãi em". Hóa ra anh ta đến đón cô không tốt lành gì, đối tốt với cô vì giữ danh tiếng cho Vương gia mà thôi. Nhưng tại sao cô lại có cảm giác mất mát? Nói là vì công việc cô phải ở khách sạn, nhưng thật ra là cô không có nhà để về mà thôi. Cô từng ước mơ rất đơn giản, đơn giản như những người con gái mới lớn, nhìn cuộc đời bằng màu sắc sáng nhất. Hạnh phúc đơn giản cũng đủ thỏa mãn, nhưng ba năm trước cô đã tỉnh khỏi giấc mơ đó, ở cái thế giới tàn khốc chỉ có kẻ thắng người thua không tồn tại cho tình cảm yếu hèn. Trong đám suy nghĩ miên man cô đã không biết xe dừng lại lúc nào, Vương Hàn Triệt rất phong độ mở cửa xe cho cô còn che chắn ở đỉnh xe để cô không bị va chạm. Đây là ngôi biệt thự riêng của Vương Hàn Triệt theo lối kiến trúc dương đại của người phương tây hiện nay, khác xa với ngôi biệt thự của ba anh theo thời cổ điển Hy Lạp. "Thiếu gia, thiếu phu nhân hai người về rồi". Như thường lệ một đôi vợ chồng già bước ra chào đón, cô nghe nói họ trước đây là người đã theo ba anh rất được tín nhiệm rồi sau đó chăm sóc anh như con trai ruột, đến nay cũng mấy chục năm nên Vương Hàn Triệt giữ họ lại trong ngôi biệt thự này, nói là làm quản gia trên thực tế là cho họ chỗ nghỉ dưỡng tuổi già. "Ừ, bác Hác". Vương Hàn Triệt luôn xem vợ chồng bác Hác như trưởng bối trong nhà, anh cũng luôn tỏ thái độ đúng mực của một tiểu bối mà không phải thiếu gia. Mộ Lôi Tuyết cũng mới đến đây hôm qua sau khi bị ba nuôi của cô chôn vào nấm mồ hôn nhân. À không! Phải gọi là ba chồng mới phải! Cô còn bị Vương Hàn Triệt ôm ngủ đến tận sáng hôm nay, cô không biết bằng cách nào chưa có sự đồng ý của cô mà Vương Hàn Triệt đã ngang nhiên đem hết hành lý của cô ở khách sạn đưa đến phòng anh ta rồi nói là phòng của hai người. Peak club là nơi có bảo mật tối tân dù là nhân vật tai to mặt lớn cũng không thể làm càn! Nghĩ đến chuyện này cô không khỏi trừng mắt nhìn anh. "Cơm tối đã chuẩn bị thiếu gia và thiếu phu nhân...". "Bác Hác không cần chừa phần cho tôi, sau này cũng vậy, cảm ơn bác". Mộ Lôi Tuyết lên tiếng cắt ngang lời bà Hác đi thẳng lên phòng, cô rất không có đam mê với ẩm thực, dù đấu tranh mệt mỏi thế nào cô cũng sẽ giành thời gian cho công việc thay vì ăn uống. Đang lúc Mộ Lôi Tuyết bận rộn thì tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng của màn đêm. Cô vươn tay lục lọi điện thoại trong túi xách, nhìn qua tên hiển thị mới bắt máy, bật loa ngoài, mắt và tay tiếp tục hoạt động trên đống tài liệu: "Thư ký Diêu, cô nói đi". Đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói thư ký Diêu: "Mộ tiểu thư đã điều tra ra. Theo tư liệu thì gần một tháng trước Hoàng Hiên đã thành lập một công ty riêng, chỉ cần Thạch Hương nhận tội anh ta sẽ tìm luật sự giỏi nhất kháng cáo và chia cho cô ta một số lợi ích. Tôi gửi mail thông tin cụ thể cho cô rồi". "Ừ, cô nghỉ ngơi đi". Mộ Lôi Tuyết tắt máy, cô mở laptop vào mail xem một lượt, hai tay tay ấn ấn thái dương đau nhức. Một tháng trước là thời điểm Fame đang đứng trên bờ vực phá sản, lúc đó Hoàng Hiên còn cầu xin cô giúp đỡ, cuộc đối thoại lần đó hắn biết rõ là do cô trả thù nên âm thầm có dự tính khác? Còn cả lúc gặp ở Peak club, hắn sao có tâm trạng đi bar đốt tiền? Liên kết những sự việc này lại có nhiều điểm không đúng. Cũng làm cô nhớ lại từ khi gặp Vương Hàn Triệt cũng có nhiều điểm không đúng. Cô bị bỏ thuốc mới cùng Vương Hàn Triệt... Hình ảnh bị chụp được nếu là vô tình của ai đó hay phóng viên sớm đã bị công khai chứ không đợi đến tận bây giờ, cả sự xuất hiện của cha nuôi... Cô càng nghĩ càng hoảng hơn... Đến bây giờ Mộ Lôi Tuyết mới phát hiện vị trí của căn phòng này có thể chứa đựng toàn bộ thành phố qua kính thủy tinh, không khác gì hình ảnh 3D chân thực. Không thể không thừa nhận Vương Hàn Triệt rất biết hưởng thụ cái đẹp. Cô ngã người vào ghế da xoay qua xoay lại, giống như đang suy nghĩ gì đó, lại giống như đang ngắm nhìn khung cảnh. Bất chợt thanh âm hờ hững vang lên, cô mới phát hiện Vương Hàn Triệt đang đứng gần cô nhìn màn hình laptop. "Em còn luyến tiếc tình cũ à?". Cô rất muốn mở miệng nói với anh ta vào phòng không biết gõ cửa sao? Nhưng may mắn là cô chưa nói. Vì bất chợt cô nhớ ra rằng, căn phòng này không phải của một mình cô: "Liên quan gì anh? Đừng tự tiện điều tra tôi". "Nên nhớ thân phận của em". "Anh...". Cô hít sâu một hơi, cố gắng kiềm nén lửa giận. Vùng thái dương vẫn còn đau nhức: "Vương Hàn Triệt anh còn trò nào mới mẻ hơn không? Ngoài mang cái hôn nhân hữu danh vô thực đó ra cưỡng chế tôi!". "Hữu danh vô thực?". Vương Hàn Triệt nhếch môi cười, lặp lại một lần nữa. Chỉ có cô mới biết cô phải cắn răng thế nào nói ra những lời này. "Không phải sao?". Chỉ ba từ đơn giản cô đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, đúng là không thể xem thường thú tính của thợ săn, mà người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây chính là minh chứng. "Tốt". Sau câu nói của Vương Hàn Triệt trời đất trong mắt cô đảo lộn. "Vương Hàn Triệt! Anh muốn phát tiết thì đi tìm tình nhân của anh đi, đừng làm phiền tôi". "Mộ Lôi Tuyết, tôi sẽ cho em biết thế nào là hữu danh vô thực". Anh cố tình nhấn mạnh những lời cuối cùng sau đó cuối xuống chiếm đoạt cơ thể cô. Cơ thể anh đè nặng trên người làm cô không tài nào thoát được ma trảo của anh. Sau một hồi phản kháng vô ích, cô ngước mắt nhìn thành phố đêm, mặc anh muốn làm gì thì làm. Cô nghĩ sau khi thỏa mãn thân thể cô anh sẽ buông tha, không phải thứ anh ta muốn chỉ có vậy thôi sao? Giọt nước mặn đắng theo viền mắt rơi xuống, từng giọt lấp lánh còn sáng hơn cả sao trời trong mắt một người đàn ông. "Đau sao?". "Nếu tôi nói, anh sẽ buông tha cho tôi?". "Sẽ không, nhưng là em nói tôi sẽ thương hoa tiếc ngọc một chút". Mặt người dạ thú! Câu nói này cô đã liên tưởng không biết bao nhiêu lần khi nhìn thấy anh ta, thế nhưng không có lần nào cô thốt ra được khỏi miệng. Cô tự nhiên nhớ đến đêm qua hai người còn chưa có tân hôn, không phải người đàn ông không có chuyện tốt lành này muốn đòi hỏi cả vốn lẫn lời với cô? Tỉnh lại, ánh nắng ban mai của ngày mới như đang cười ấm áp với cô. Mộ Lôi Tuyết nhìn đồng hồ chỉ mới điểm gần sáu giờ sáng, cô vươn tay đến vị trí chiếc gối bên cạnh vẫn còn lưu chút hơi thở của anh, lần này là căn phòng trống không chỉ có cô mà thôi. Cô ấn ấn thái dương sau giấc ngủ dài, bên cạnh anh cô luôn có một giấc ngủ ngon, anh giống như viên thuốc an thần tốt nhất của cô vậy, mà để có được viên thuốc an thần này cô cũng phải trả một cái giá không tồi. Cô vô thức đưa mắt nhìn đến cái bàn con cạnh giường, không có bộ quần áo sạch sẽ nhưng thay vào đó là một ly sữa trắng tinh, cô cười đến mình cũng không phát hiện ra. Một đoạn ký ức của quá khứ, người phụ nữ nửa thật nửa giả dụ dỗ bảo bối nhỏ của mình, bà nói: "Chỉ có thiên sứ mới uống sữa, bởi vì sữa trắng thuần khiết giống như con người của thiên sứ vậy". Còn bảo bối nhỏ cái hiểu cái không uống cạn ly sữa ấy: "Mẹ à, tại sao lại là thiên sứ mà không phải ác quỷ?". Bà cười: "Vì mẹ mong muốn con là thiên sứ, mãi mãi là thiên sứ của mẹ". Có lẽ người mẹ nào cũng mong muốn con của mình là thiên sứ mà không phải ác quỷ, bởi vì thiên sứ là điều tốt đẹp nhất trên đời này, còn ác quỷ là điều xấu xa nhất. "Con cũng từng là thiên sứ, nhưng nếu có thể lần nữa lựa chọn con sẽ chọn là ác quỷ. Mẹ à, phẩm tính của thiên sứ là bảo vệ người khác, còn phẩm tính của ác quỷ là bảo vệ chính mình". Mộ Lôi Tuyết tìm một quần áo sau đó cô đi vào nhà tắm xả nước vào bể, hơi nóng bóc lên luẩn quẩn không tan tạo thành một màn khói sương mỏng, cô nhắm mắt hưởng thụ dòng nước như đang massage thân thể mình không còn mệt mỏi. Sáu giờ đúng cô trang phục chỉnh tề bước xuống nhà chuẩn bị đến Mộ Thị. Vợ chồng bác Hác nhìn thấy cô mỉm cười cúi người chào, cô cũng gật đầu đáp lại: "Thiếu phu nhân cô dậy rồi, thiếu gia nói bữa sáng này cô dùng trước khi đi làm, thiếu gia còn nói vài ngày tới cậu ấy không về nhà nhưng ba bữa vẫn phải chuẩn bị cho cô đầy đủ". Bà Hác hơi khó xử nói, ông Hác thấy cô nhìn đồng hồ liền tiếp lời vợ mình: "Thiếu gia là lo lắng cho thiếu phu nhân, hay là...". "Được rồi không cần nói nữa, tôi chỉ dùng hai bữa sáng và tối, buổi trưa tôi không thể về nhà". Cô đặt túi xách xuống ngồi vào bàn ăn có thể dành cho hơn mười người, không biết là hạnh phúc hay bất hạnh mà bàn ăn này chỉ có mình cô. Cô lại nhớ đến gia đình mình. "Ông bà Mộ nhà chúng ta chỉ có ba người thôi đấy, bàn ăn rộng lớn như vậy thật lãng phí tài nguyên!". Lúc đó cô chỉ là học sinh điều cô được học là phải biết tiết kiệm, tiết kiệm mọi thứ, cô dù có là thiên kiêm tiểu thư của Mộ gia cũng chưa từng lộ diện. Ba mẹ cô nhìn nhau cười, cô cũng không biết lời mình nói có gì khôi hài? Ba mẹ cô nói sau này cô lớn lên không những là chiếc bàn ăn, ngay cả ngôi biệt thự này cũng sẽ không còn lớn mà có khi là quá nhỏ, bởi vì lúc đó cô sẽ có bạn bè, thậm chí là bạn trai rồi chồng con, gia đình xung họp, đoàn viên... Cô ăn được một nửa thì nhịn không được hỏi vợ chồng bác Hác: "Vương... À Thiếu gia đi đâu? Khi nào anh ta về?". Đáp lại câu hỏi của cô là cái lắc đầu của vợ chồng bác Hác, đại biểu cho họ không biết. Cũng đúng, họ đâu còn làm việc cho anh ta nữa, không việc gì anh ta phải báo cáo với họ. Một ngày trôi qua trong phòng làm việc của công ty, cô không tập trung lắm, cả lúc hộp đầu óc cũng trống rỗng, cái loại cảm giác trống rỗng này giống như xuất phát từ trái tim... Tình yêu thật sự rất kỳ diệu, một người bên cạnh bạn mười năm cũng không khiến bạn yêu, nhưng một người ở bên cạnh bạn chưa đến mười ngày đã bị anh ta bắt sống trái tim! "Mộ tiểu thư cô sao vậy, không khỏe sao?". Đó là giọng nói của thư ký Diêu, khó trách tình cảnh này của Mộ Lôi Tuyết cô ta chưa từng thấy. "Không sao, có chuyện gì?". Thư ký Diêu do dự một chút mới nói: "Chuyện của Thạch gia, còn Hoàng Hiên cô tính thế nào?". Mộ Lôi Tuyết tựa người vào tấm kính cửa sổ, nhìn bầu trời, thế giới rộng lớn bên ngoài. Hôm nay cô lại không muốn trêu đùa thời gian vì bây giờ thứ cô không muốn nghĩ đến là thời gian. Thư ký Diêu thấy cô không có tinh thần nên cũng không muốn làm phiền cô nữa, vấn đề này nên để sau vậy, cô ta pha cho cô một tách cafe loại mà cô thích nhất. Mộ Lôi Tuyết như có như không hỏi: "Thạch gia thế nào rồi?". Câu hỏi của cô làm người vốn bình tĩnh như thư ký Diêu cũng kinh ngạc, còn nghi ngờ người phụ nữ đang đứng trước mặt cô ta có phải Mộ Lôi Tuyết không? Dù vậy cô ta vẫn đáp: "Thạch gia...". "Dẫn tôi đi xem đi". Thư ký Diêu gật đầu đi theo sau cô rời khỏi toàn cao ốc. Cô nói với thư ký Diêu là không thích quá nhiều người nên chiếc xe chỉ có cô và thư ký Diêu, trước nay đều như vậy nếu không có công việc quan trọng thì chỉ định một mình thư ký Diêu báo cáo với cô là được. Chiếc xe BMW dần thoát ly khỏi thành phố nháo nhiệt mà tiến vào vùng ngoại thành hoang sơ yên tĩnh. Cô bước xuống xe nhìn đến ngôi nhà nhỏ đơn điệu, khoảng cách này không hẳn là quá gần nếu không tinh mắt sẽ không phát hiện ra sự hiện diện của cô. "Vợ chồng Thạch gia sinh sống ở đây sao?". Mộ Lôi Tuyết tựa người vào thân xe không có ý định tiến về phía ngôi nhà nhỏ đó, khoang ngực cô có chút ngột ngạt giống như thiếu đi không khí. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây. "Vâng, thưa tiểu thư! Sau khi mất Fame, Thạch Hương thì vào tù, Hoàng Hiên thì biến mất từ đó, không có bất kì liên lạc gì với họ. Mà bây giờ họ cũng chỉ là những kẻ đầu bạc vô dụng, lại thêm một đứa bé nên kinh tế...". "Cô giúp tôi tìm một cái tên nặc danh rồi gửi cho họ một ít chi phí". Mộ Lôi Tuyết không thể nghe thư ký Diêu nói tiếp mà ra quyết định luôn. Cô không rõ mình làm vậy là đúng hay sai, có quá tiện cho họ không, nhưng có một điều gì đó cứ thôi thúc cô làm vậy. Mộ Lôi Tuyết ấn ấn thái dương lại bắt đầu đau nhức, gần đây cô thường xuyên nhớ đến chuyện của quá khứ, thường xuyên nghĩ đến mái ấm gia đình, không phải là cơn ác mộng mà là một giấc mộng. Có lẽ ba mẹ thật sự không muốn cô trả thù nữa? Hiếm khi có cơ hội hòa mình vào thiên nhiên, Mộ Lôi Tuyết để thư ký Diêu lại một mình đi bộ. Mặt trời dần lặn tạo ra những ráng đỏ người ta gọi đó là hoàng hôn, đại biểu đã gần kết thúc một ngày tàn. Ánh nắng chỉ còn lác đác vài tia cố gắng phản chiếu, một cậu bé mũn mĩm ước chừng hai, ba tuổi chạy đến chỗ cô, giọng nói non nớt vang lên: "Cô xinh đẹp ơi giày của cô bị sút dây rồi". Lúc này cô vừa định rời đi thì cậu bé đã đứng rất gần cô, cái má bánh bao cùng nụ cười hồn nhiên là ấn tượng khó quên nhất của cô đối với cậu bé. Cậu bé còn nói: "Hay để cháu buột lại cho cô nhé?". Cô bất giác mỉm cười, cậu bé này tuy tuổi nhỏ nhưng rất ngoan ngoãn. "Tiểu Tuyết! Đúng là con rồi. Con đến thăm ta sao?". Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì vợ chồng Thạch gia đã đứng trước mặt cô. Mộ Lôi Tuyết nghe cậu bé gọi họ là ông bà ngoại, thì ra cậu bé này chính là con của Hoàng Hiên và Thạch Hương. "Thạch lão gia, ông suy nghĩ nhiều rồi". "Lý do gì cũng được, nếu đã đến hay con dùng bữa rồi hẳn về?". Đây là câu nói đầu tiên của Thạch phu nhân sau ba năm nhiều lần gặp lại với cô, bà vẫn đôn hậu như vậy. Có lẽ vì bà không thể đối mặt với việc chồng con mình làm, cũng không cách nào đối mặt với Mộ gia cô nên lựa chọn im lặng? Kỳ thực ông trời đã từng thiên vị cô, cho cô đến ba ngôi nhà, Mộ gia, Thạch gia và Vương gia, nhưng trong số đó tình cảm của cô nhiều nhất là đặt vào Thạch gia còn hơn cả Mộ gia, Vương gia thì có cái gì đó thần bí. Thế nhưng yêu thương càng nhiều hận thù lại càng sâu, cô thà rằng kinh hoàng năm đó của Mộ gia là do Vương gia mà không phải Thạch gia. Bây giờ nghĩ lại cô thấy may mắn là Thạch gia mà không phải Vương gia... Mộ Lôi Tuyết trở về biệt thự rất muộn, khi nhìn thấy vợ chồng bác Hác cô mới nhớ mình quên mất sáng nay vừa hứa với họ sẽ về ăn tối. Tưởng rằng sẽ có vài cuộc điện thoại cưỡng chế của người nào đó, nhưng chỉ có tiếng thở vào nhẹ nhõm và vài câu hỏi thăm của vợ chồng bác Hác mà thôi. Thói quen là một loại thuốc độc mãn tính vô phương cứu chữa.