Buổi tối, Yunho và Jaejoong ôm nhau nằm trên giường, hai người có tâm sự khác nhau, không ai ngủ được. Sáng sớm, Jaejoong mơ mơ màng màng tỉnh lại, đêm qua ngủ không ngon, đến gần sáng mới ngủ được. Jaejoong vẫn nhắm mắt lại, sờ vị trí bên cạch. “Yunnie…” Trống trơn. “Yunnie, anh đi làm rồi sao?” Jaejoong không nghe thấy Yunho trả lời, hẳn là đã đi làm, nhớ tới vấn đề hôm qua Yunho nói, còn có ngữ khí lãnh đạm của anh, dường như Yunho thật sự rất thích có con… “Jaejoong? Em gọi anh?” Yunho mở cửa phòng ra, tay cầm muôi, trên người là món quà mà Yoochun ác ma mua tặng nhân dịp chuyển nhà - tạp dề ren màu phấn hồng. “Yun? Anh chưa đi làm sao?” Jaejoong hoảng sợ, vội đứng dậy, đến gần thấy được quần áo Yunho, bật cười. “Bảo bối ~ sáng sớm không mặc quần áo đứng trước mặt anh không phải là chuyện tốt đâu ~” Yunho lập tức ôm lấy Jaejoong đi vào phòng tắm, giúp cậu đánh răng nhưng Jaejoong vẫn không ngừng cười. “Ha ha ha! Yunnie, anh ật áng yêu!” [Mọi người tự lý giải = =] Yunho bất đắc dĩ, bảo bối của mình thật là… “A! Canh của anh! Em đánh răng trước đi!” Yunho vỗ vỗ mông Jaejoong, chạy ra ngoài. “Anh đang nấu canh à?” Jaejoong thở phào nhẹ nhõm trong lòng, may mắn Yunho không tức giận, bằng không cậu thật sự chẳng biết nên làm thế nào. “Jaejoong, em xong chưa? Nhanh ra ăn bữa sáng đi!” Thanh âm Yunho truyền đến từ phòng bếp, Jaejoong nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra. “Yunnie! Hôm nay anh không cần đi làm sao?” Lấy ghế cho Jaejoong rồi dọn thức ăn ra, chính mình cũng ngồi xuống. “Lát nữa anh mới đi.” “Vậy à, thế anh đưa em đến trường quay luôn nhé?” Jaejoong uống một hớp canh, xong lại ăn một ngụm cơm, bộ dáng ăn khiến Yunho cảm thấy vô cùng đáng yêu liền gắp cho cậu một miếng sườn. “Được ~ bảo bối, em ăn nhiều lên, nhìn em gầy quá!” “Uhm ~ Yunnie! Anh cũng ăn đi ~” Hai người nhìn ngoài thì như chưa có chuyện gì phát sinh, trong lòng lại rõ ràng có một tảng đá ngăn cách, nhưng không ai muốn phá huỷ khung cảnh này, vậy nên không nhắc đến chuyện hôm trước… -------------------- “Cho một phần cơm trộm!” Hiện tại là giờ cơm trưa, mỗi ngày đều có một người ngồi ở vị trí gần nhà bếp nhất, liên tục nhìn vào trong. Điện thoại trên bàn vang lên, người đó liền tiếp. “Tao nghe?” -- Park Yoochun, mày rất nhàn à? -- Bên kia truyền đến thanh âm của Jung Yunho tràn ngập bất mãn. “Sao vậy? Giờ là thời gian nghỉ trưa mà.” Yoochun nhàn nhã nói, mắt vẫn không đổi hướng nhìn. -- Mày là giám đốc mà, có giám đốc nào nhàn nhã vậy không? Ở đây có một đống văn kiện cần mày xem đó! – Yunho không nhịn được nữa, Park Yoochun dạo gần đây thường xuyên ăn trưa đến hai tiếng đồng hồ, không biết là vì cái gì, trước kia rất ít khi ăn, có ăn thì đều bảo thư kí ra cửa hàng tiện lợi mua, thật sự là rất kỳ quái. “Chờ một chút tao sẽ trở về.” Thấy người bê khay đến, Yoochun vội vàng tắt điện thoại, ném sang một bên. “Cơm trộn của anh đây ạ.” Nhân viên đặt cơm trộn xuống, mỉm cười với Yoochun. “Cám ơn ~” Yoochun tiếp nhận, cũng cười lại. Yoochun đặc biệt quan tâm đến Kim Junsu, người đã cự tuyệt làm quen với mình, nhưng dường như Kim Junsu đã quên hoàn toàn Park Yoochun… Tầm hai tháng trước, Kim Junsu bắt đầu làm thêm tại đây, công việc nhẹ nhàng, tiền lương cũng khá. Nên buổi trưa thì làm ở đây, buổi chiều không có giờ học thì tới cửa hàng kem ly làm, cuộc sống khá tốt. Nhưng hai tuần lễ gần đây, có một nam nhân cứ đúng giờ lại tới nhà hàng, ngồi đúng một vị trí. Kim Junsu nhìn người kia khá quen mắt, nhưng không nhớ rõ là ai.