Bảo bối là em
Chương 29 : đền bù tổn thất
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânGiai Kì hít một hơi thật sâu , cứ tưởng chuẩn bị phải đón nhận một phen phong ba bão táp lớn từ Tổng tài . Ai dè lại được một phen hốt hoảng không thôi
- Sao lại hậu đậu như vậy . Con gái phải biết cẩn thận một chút . Lỡ bỏng rồi để lại sẹo thì cô làm sao đây
Có thể thấy ánh mắt Hoắc Triển Bạch cực kì lo lắng . Đến giờ phút này chắc anh chẳng còn tâm trạng mà còn quan tâm đến cái quy củ gì rồi . Thậm chí ngay cả phần đùi bị bỏng lợt nhưng cũng không buồn để ý . Mà điều anh quan tâm nhất bây giờ ...là cô
Phải nói khi anh thốt ra câu này cô cũng khá bất ngờ . Tưởng đâu ngày đầu tiên đi làm đã bị sa thải vì hậu đậu như vậy cơ chứ . Với cái chức thư kí thực tập như cô ...sa thải với sác xuất 99,999% . Chỉ là ...đời đúng là không như mơ . Mà cái mơ này với cô đúng là quá sốc đi
Nhìn cái phản ứng đờ người mà chẳng chớp mắt của cô . Bấy giờ Hoắc Triển Bạch mới để ý tình huống hiện tại . Anh lấy lại tinh thần , bình ổn lại mình mà ho nhẹ vài tiếng
- Ý của tôi , mất công cô bị sẹo hay bị thương gì đấy , công ty lại bị tốn một khoản tiền cho cô
Nói xong câu này Hoắc Triển Bạch không khỏi chửi thầm . Anh đúng là ...phải nói chính xác là gì đây ? Là chột dạ ...đúng vậy . Vì nào có ai bị nhân viên làm đổ cafe nóng hổi vào người . Sau đó còn bồi thường tiền cho nhân viên đó cơ chứ ....Con người khi yêu đúng là có sự thay đổi lớn . IQ 3 con số , nhưng EQ thì chỉ một số mà thôi ....
- Tổng tài ...anh thật biết nói đùa . Việc này thành thật xin lỗi anh . Về vết thương tôi sẽ chịu trách nhiệm . Còn chiếc quần....Tổng tài , anh nhiều tiền như vậy sẽ không ki bo đến mức bắt tôi mua chiếc quần khác mà trả lại cho anh đấy chứ
Giai Kì cười cười nhưng mang theo gương mặt buồn rầu . Chiếc quần kia đoán cũng chẳng rẻ gì đi . Đâu có giống như cô mà mặc hàng chợ cơ chứ ...
- Cô đền nổi sao . Chiếc quần này nhập khẩu từ Châu Âu , trên thế giới duy nhất chỉ có 10 chiếc ...
Hoắc Triển Bạch che giấu ý cười trên khuôn mặt mình mà thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc làm Hứa Giai Kì lúng túng không thôi
- Tôi ...
Giai Kì đưa đôi mắt tròn vo trong suốt lên nhìn Hoắc Triển Bạch . Sau đó lại cúi xuống rồi lắc đầu...
- Tiền của tôi nào đủ để đền cho anh . Hơn nữa lương tháng này đều bị anh bắt đi mua quần áo . Tôi chỉ còn cái thân xác này ...anh muốn lấy thì lấy nốt đi
Như đã đạt được mục đích , Hoắc Triển Bạch cười mỉm . Sau đó càng tiến sát lại với Giai Kì , nói ...
- Hiện tại biệt thự của tôi đang thiếu giúp việc ....Không cần tôi nói tiếp chắc cô cũng hiểu rồi!!! ( Quá đáng ...quá đáng mà !!)
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
10 chương
11 chương
53 chương
3 chương
120 chương
111 chương