Bảo bối, đừng chạy! " new"

Chương 22 : Sẽ quên được thôi ! người mà cả đời luôn nhớ!

Nó từng bước đi trên vỉa hè. Lòng chợt nhói,những kỉ niệm chợt ùa về. Lúc nó 5 tuổi: Phượng kêu râm ran.Hai bóng hình nhỏ bé cười đùa vui vẻ dưới gốc phượng.Đứa bé gái tóc tết hai bên,chiếc váy hồng phấn thắt chiếc nơ ở bên trái,đôi hài cùng màu trông thật xinh.Mồ hôi đã thấm ướt trên tấm áo của cậu bé kia. -Nhi Nhi,em có đứng lại không? -Lêu...lêu!-Nó quay đầu thè lưỡi.Bỗng uỳnh,nó "kết bạn" với mặt đất. -Nhi Nhi,em không sao chứ?-Hắn đỡ nó dậy,ôm nó vào lòng dỗ dành. -Nhi Nhi đừng khóc,xấu lắm,sau này làm sao làm vợ Lãnh Tuyệt đây? -Thật sao? Nhi Nhi sẽ không khóc,Jam sẽ cưới Nhi phải không? -Nó nín khóc. -Ừ!-Hắn xoa đầu nó. Kỉ niệm đó thật đẹp. *Hiện tại* Một giọt nước nóng hổi rơi xuống tay nó.Nó khóc.Vì phải quên hắn.Vì phải quên đi nhiều kỉ niệm đẹp đó.Và...vì nó phải quên đi...Jam ngày xưa... *Sẽ quên được thôi.... *Người mà cả đời luôn nhớ!