Khiết An yên lặng không đáp, vẻ mặt có phần đăm chiêu khổ sở, bỗng ở trong lòng níu chặt lấy ngực áo của anh. “Trời ơi, thì ra người cùng bác Vân đến đón mình, từ đầu đã không phải là anh tài xế mà chính là Bá Khôi, con trai út của bác.” Chỉ vì không ai mở lời giới thiệu, anh ta lại kiệm lời và toàn nói những câu không rõ, khiến cho Khiết An đã một phen hiểu lầm nặng nề. Ngẫm lại những lời anh nói, hoàn toàn là anh dùng thân phận Bá Khôi để trả lời cho cô, cho nên mới bảo anh không phải là tài xế của cô, cô liền hiểu theo một nghĩa khác..hic..anh cũng đâu có phải tài xế của ai nữa, anh là con trai của bác cơ mà?? Nhận ra “sự thật kinh hoàng” mà mình hiểu lầm mấy tiếng đồng hồ vừa qua, khiến cho Khiết An rơi vào suy nghĩ miên man, không còn để ý đến người đang bế mình trên tay nữa. Anh ta thấy Khiết An trong lòng mình níu chặt rồi thi thoảng lại khẽ run lên một đợt, nghĩ rằng chắc là cô đau nên cũng không hỏi gì thêm. Chẳng mấy chốc đã tới cửa nhà Nguyễn Bá, là dì Lam ra mở cửa, nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì giật mình vội vã hỏi: - Khiết An con làm sao vậy!! Sao Khiết An lại trầy trụa như vậy hả Hưng?? - Cô ấy bị té, ngay ngoài đầu ngõ kia, con đưa vào trong dì Lam giúp cô ấy sát trùng và kiểm tra nhé- Hưng lên tiếng thay cho Khiết An đang tính mở lời, cô nhìn anh rồi lại yên lặng không nói nữa, thầm cảm ơn anh vì đã mở lời giúp cô. - Được rồi được rồi, mau lên con. Dì Lam đóng cửa hối hả đi theo sau Hưng, đi ngang qua sân bóng rổ nơi Bá Khôi và mấy cậu bạn tới trước đang ngồi tụm lại với nhau, mọi người đều dồn hết sự chú ý vào hai người. - Chuyện gì thế này, tụ họp anh em mà bế bạn gái tới đây làm gì? Tính lên mặt với anh em sao, lại còn là tư thế như đang bế ..?- Một người ló đầu ra châm chọc hỏi, tính thô lỗ nói nốt hai từ cuối là bế..lên giường nhưng vừa nhìn tới Khiết An đang đầy mình thương tích ,quần lại rách ra một mảng ngay đùi và đầu gối, để lộ những vết bầm và trầy xước gai mắt trên làn da trắng sữa của cô, cậu ta thu lại ý cười. Tất cả mọi người đều xôn xao như chờ đợi một lời giải thích. Ở giữa đám đông nhốn nháo, Bá Khôi yên lặng quan sát hai người. Từ lúc dì Lam ra mở của và thấy Gia Hưng bế theo Khiết An đi vào, Bá Khôi đã dâng lên một cảm giác khó chịu. “Chuyện gì nữa đây?”- Bá Khôi thầm nghĩ. Chưa gì đã nhanh chóng ở trên tay bạn của cậu rồi. Chỉ tới khi Gia Hưng tiến lại gần, Bá Khôi mới nhìn ra là Khiết An đang bị thương khắp người, có vẻ vừa ngu ngốc té ngã. Cậu thấy khó chịu nhìn vào phần da thịt đang bị những vết sưng tấy và trầy xước làm cho lồ lộ lên của cô, Khiết An thấy Bá Khôi nhìn mình nhíu mày nhăn mặt, cô lại càng sợ hãi, càng nắm chặt lấy ngực áo của Gia Hưng khiến anh phải khẽ cúi đầu theo cử động nắm của cô. Cô thầm nghĩ không biết rằng sau những hiểu lầm về việc Khiết An nghĩ rằng Bá Khôi là tài xế thì cái nhìn của Bá Khôi đối với cô sẽ còn tệ hại tới mức nào. - Em gái của Bá Khôi bị té, này cậu sao không lên tiếng đi. Tôi đưa em ấy vào nhà. Quân, mang xe tôi về đây.- Giải thích ngắn gọn cho đám đông đang nhao lên, Gia Hưng nhìn qua Bá Khôi mặt mày nhăn nhó không nói tiếng nào, bèn tự nghĩ ra một mối quan hệ gán lên trả lời cho xong chuyện. Rồi dùng tay nhẹ ném chùm chìa khóa về phía cậu bạn tên Quân khi nãy vừa lên tiếng hỏi. Khiết An lúc này mới nhớ ra là Gia Hưng khi bế cô về đây đã bỏ xe lại ngay đầu hẻm, có lẽ anh tin rằng ở khu vực này thì không có ngươi đi vào mấy mới dám để lại xe mô tô ở đó. - Cái này nhanh khỏi, không để lại sẹo. Nhưng con sẽ bị đau rát ê ẩm nhiều ngày đó. Dì Lam kết luận sau khi xem xét sát trùng cho Khiết An. Mỗi một lần dì Lam chạm tới vết thương nào là Khiết An lại khẽ rên lên một cách đau đớn. Khiết An chịu đau không giỏi, vốn đã rất kiềm chế không la chí chóe lên như lúc ở nhà. Cô còn từng khóc um trời như một đứa trẻ khi bị té trầy đầu gối và do cô y tá trong trường học sát trùng hơi mạnh tay, làm cho lũ bạn dược một phen cười nhạo. Lúc này Gia Hưng ở kế bên không hiểu sao cũng nôn nao sốt ruột, liên tục trấn an Khiết An: - Không sao rồi, không đau không đau- anh mặt mày cũng khổ sở theo từng điệu nhăn nhó và ánh mắt ngập nước chực trào của Khiết An, nhưng cũng hơi buồn cười vì cô trông giống như một đứa trẻ trước bông băng và thuốc sát trùng dù đã lớn. - Tại anh chạy mô tô đáng sợ, e sợ nên mới chạy..rồi mới té..hu hu..- Khiết An nhịn không được nữa, bỗng thấy muốn trách hờn cả thế giới. Lúc này mọi cố gắng giữ thể diện của Khiết An đều đã tan tành, cô òa khóc. Dường như muốn mượn vết thương thân thể giải bày những đè nén trong lòng. - “Được rồi được rồi, anh xin lỗi, anh không biết em sợ, nếu biết em sợ anh đã không đi mô tô. Mai anh cũng đi bộ giống em ha!” – Gia Hưng thấy cô òa khóc liền bối rối nói nửa đùa nửa an ủi. Khiết An nghe vậy ngừng lại vài giây hức hức rồi nghĩ bụng, thậm chí anh còn không có biết cô có tồn tại nữa, làm sao mà sắp xếp trước chuyện này. Rõ là cô trách cứ lung tung nhưng cũng không biết làm sao vì tự nhiên đau quá nên nói bừa như vậy thôi. - “Lỗi của em..hức..em tự té..em đổ thừa vậy thôi..hức..em buồn quá..”- cô thành thật phân bua và kết luận một câu không liên quan. Cô vốn dĩ là vậy nghĩ gì cảm thấy gi liền sẽ nói liên hồi không có sắp xếp như vậy. Gia Hưng và Khiết An bắt đầu trò chuyện như thể cả hai đã quen biết nhau từ lâu. Khiết An đã tạo cho Gia Hưng một cảm giác rất chân thật, lúc thì cô khiêm tốn khách sáo, liền giây sau lại bắt bẻ khó chịu với anh, không hề xa cách. Anh tự nhiên muốn rằng cô hãy cứ tùy tiện đem hết những khó chịu trong lòng ra đổ lên đầu anh. Lúc này dì Lam đã sát trùng cho cô xong và thu dọn ra ngoài, để lại hai người trong phòng khách. Dì Lam thấy Gia Hưng dịu dàng biết dỗ dành Khiết An thì cũng an tâm. Trên đường đi ra ngoài sân bỏ đi mớ bông băng vừa dùng để lau rửa vết thương của Khiết An, dì Lam thấy Bá Khôi đang đi ngược hướng với mình liền nói: - Khiết An không sao, có Gia Hưng ở đó rồi. - Con đâu có hỏi cô ta làm sao. Con không quan tâm. -Bá Khôi nhanh chóng trả lời. Nghe vậy dì Lam cũng đáp: - À, vậy thì thôi, con cứ ở ngoài đi tránh vào phòng khách, dì dặn vậy, giờ vào không tiện. Gia Hưng đang dỗ Khiết An khóc, con đừng vào mắng em. Dì Lam quá biết tính tình của cậu Út nhà mình, đối với em gái họ Thanh Tâm cũng không có chút quan tâm, nhưng dì Lam lúc tối vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Khiết An và Bá Khôi lúc Khiết An nhờ cậu chở ra ngoài, nhận thấy không phải Bá Khôi không quan tâm mà còn là có phần không thích Khiết An. Đứa trẻ này giờ đang khó khăn, nếu cứ để cho Bá Khôi vô tình cay nghiệt với nó thì thật tội nghiệp nên mới muốn nói vậy. Bá Khôi nghe dì Lam nói vậy, nhếch miệng cười. “Trời ạ, khóc sao, bị thương ngoài da như vậy thôi mà khóc. Đúng là cô gái chiêu trò. Để xem cô giở trò như thế nào với Gia Hưng.”- Nghĩ vậy Bá Khôi càng bước nhanh hơn.