Bá Khôi hết nhìn vào gương mặt Khiết An rồi lại nhìn tới bàn tay của cô đang nắm lấy vạt áo mình dùng dằng. Bàn tay cô rất nhỏ, chỉ nắm được một góc áo thun thể thao của Bá Khôi, lực tay vừa như không muốn buông lại vừa như muốn thả lỏng để không làm căng áo. Cô gái này lúc tối khi được mẹ và cậu đón về, đã không hề kiêng nể ở trước mặt cậu nói rằng cậu là người “rối loạn ngôn ngữ” và “ở tuổi dậy thì”. Bá Khôi không phải là người để tâm tới lời người khác phán xét về mình, nhưng một cô gái ngông cuồng nói vào mặt người khác những lời như vậy mà không biết xấu hổ thì cũng thật đáng ngại, có chút trơ trẽn nữa. Cho nên vẫn là có phần không thiện cảm với cô. Nếu không phải vì cô là con gái của người bạn thân thiết, Bá Khôi cũng không đồng ý cho một người lạ vào nhà ở cùng gia đình mình. Vậy mà giờ này ở đây lại trưng ra cái bộ mặt mèo con cầu xin cậu chở đi mua điện thoại. Cậu là tài xế của cô ta chắc?(=]]]]) -Nếu muốn đi, em tự đi- Bá Khôi lạnh lùng nói- đưa em tới đây là đã xong việc, về sau em phải tự lo mọi thứ, anh không xem việc đưa rước em là công việc của anh. Anh không phải tài xế của em, tiểu thư Khiết An. Bá Khôi hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu anh gọi tên cô gái này. Ban đầu chỉ là ý muốn nhấn mạnh cô gái tính tình tiểu thư này hãy thôi thể hiện ở đây. Nhưng khi gọi đến tên cô, trong lòng bỗng thấy một cảm giác dịu dàng. Có lẽ là vì cái tên này gọi lên tạo ra một cảm giác rất dễ chịu. Khiết-An.. Khiết An lúc này nghe anh từ chối thẳng thắn, gọi mình là “tiểu thư Khiết An”, nhắc nhở rằng anh thực chất không phải là tài xế của cô. Khiết An đồng thời hiểu ý anh muốn nói rằng anh chỉ là tài xế cho những thành viên trong gia đình Nguyễn Bá, chứ không phải là một kẻ xa lạ. Cô không có quyền hạn nhờ vả anh. Vậy là cô buông tay nhanh chóng, có phần hụt hẫng. Dù lời nói có vẻ khó nghe, nhưng anh lại nhìn thẳng vào mắt cô mà nói, không chút ngập ngừng hay dùng lời nói giảm nói tránh đi. Cô cảm thấy như vậy vẫn còn dễ chấp nhận hơn là việc anh ta ngoài mặt đồng ý nhưng trong lòng chửi rủa cô. Nghĩ vậy cô cụp mi mắt xuống buồn bã và khẽ trả lời: -Em xin lỗi..em hiểu rồi. Cảm ơn anh. Hai bàn tay Khiết An thu về rồi liền nắm lấy quai túi xách xoay sửa cho đỡ gượng. Rồi cô nhắm thẳng cổng lớn mà đi. Lấy lại vẻ bình tĩnh, cô quay đầu cố gắng cười nói vọng lại trước khi đi mất: - Bác có hỏi anh bảo em ra đây một lát nhéeeee!!- Khiết An cố cao giọng vui vẻ chào anh Khôi để cho cả cô và anh đều không thấy ngại. Là cô nghĩ nhiều, con người kia còn đang nghĩ mình sao lại tử tế quá, chắc là vì cô ta đang ở trong hoàn cảnh khó khăn nên anh không hề dùng một lời nói nào khó nghe. Chỉ là nói thẳng. “ chẳng lẽ một khắc không có điện thoại thì không chịu được sao. Thời điểm nào rồi mà còn như vậy”. Bá Khôi trên đường đến đón Khiết An, đã nghe Bảo Vân nói qua về gia cảnh hiện tại của cô. Đối với Bá Khôi thì con gái của một người phụ nữ bỏ gia đình mà đi, ít nhiều cũng sợ có phần hư hỏng. Bá Khôi không phải là ghét người hư hỏng, vì ai cũng có quyền sống cuộc đời của họ. Nhưng Bá Khôi chỉ không thích những người mưu mô thủ đoạn, đem một cô gái có gia cảnh phức tạp về sống trong một gia đình vốn khép kín và thích sự riêng tư, chỉ sợ cô ta không an phận mà làm ra nhiều trò phiền toái. Bá Khôi không đánh giá người khác chỉ qua gia cảnh nhưng với người mình không hiểu thì mình có quyền đặt ra những giả thiết và nghi vấn. Hơn nữa khi gặp cô, mang gương mặt bầu bĩnh thơ ngây như trẻ nít, lại mạnh miệng nói ra mấy chuyện chuyện về đàn ông mà không chút xấu hổ ( thật ra khiết an có biết gì đâu ông bả nói đại mà nên làm sao mà xấu hổ ) ), anh có linh cảm cô gái này không đơn giản. Cô ta trưng ra cái vẻ ngoài ngờ nghệch tôi nghiệp, ít nhất cũng đã lấy được lòng thương của mẹ Bá Khôi. Không biết mẹ gặp cô ta bao nhiêu lần mà còn luôn căn dặn cậu phải đối xử tốt với cô. Phân rõ quyền hạn, không gian, tránh làm phiền đến cậu để cậu phải nổi giận. Đó cũng là một hành động tử tế nhất Bá Khôi dành cho cô ta rồi. Nghĩ vậy nên Bá Khôi không muốn quản tới nữa, chắc gì cô ta thật sự ra ngoài mua điện thoại, nhiều khi là giấu đi rồi giả vờ mua tùy tiện, và đã gọi sẵn Grab taxi nếu không nhờ được cậu rồi. Bá Khôi nhanh chóng lên phòng để lấy banh bóng rổ. 10 giờ tối nay mấy cậu bạn của anh sẽ qua chơi. Cậu và lũ bạn thân thường tụ tập vào tầm sau 9h tối để chơi thể thao hoặc gặp nhau trao đổi nhiều thứ. Vì trước khoảng thời gian đó có vài tên còn bận đưa đón bạn gái đi chơi. “Thật vô vị”. Bá Khôi thầm nghĩ. Cho đến giờ Bá Khôi cũng chưa từng thấy rung động trước mấy cô gái anh gặp. Đa phần đều là những cô thiên kim tiểu thư muốn qua lại với con trai của các nhà môn đăng hộ đối, còn không thì sẽ là mấy cô gái làng chơi ở Bar muốn quyến rũ để trèo cao. Cũng may anh là con út, ít nhiều thì việc lập gia đình vẫn bị đổ dồn lên anh cả nhiều hơn, phần của anh chưa đến. Năm ngoái mẹ anh giả bệnh để kéo anh trai Bá Khanh trở về hòng cho anh vào tròng đính hôn vơi một cô gái, không đi nước ngoài nữa. Kết quả là anh cả đùng đùng nổi giận khi biết mẹ cố ý lừa anh. Bá Khanh bỏ trăm công ngàn việc tức tốc bay về bên mẹ, lại bị mẹ anh cho một quả lừa đau, còn muốn anh lập tức đính hôn với một cô gái xa lạ. Vì vậy mà tết năm nay anh không bay về Việt Nam ăn tết như mọi năm nữa, bảo là đến khi nào mẹ bỏ ý định đó đi thì anh mới về. Bảo Vân hoảng hốt khi thấy con trai đùng đùng nổi giận nhưng cũng không có vẻ gì là muốn bỏ qua mối hôn sự này, nên vẫn chưa mở lời hứa hẹn là sẽ không ép anh nữa. Nghĩ đến đó Bá Khôi cảm thấy có một người anh cả cũng tốt, nhờ anh đứng mũi chịu sào mà cậu có thể tận hưởng sự tự do của mình lâu hơn. Còn cô gái mà mẹ có ý định đính hôn cho Bá Khanh, Bá Khôi cũng không rõ lắm vì lúc đó anh cũng chưa về lại Việt Nam. Có dịp sẽ để ý xem là người như thế nào mà mẹ anh lại sớm chọn lựa và chưa có ý định buông bỏ như vậy. ..... Khiết An ra khỏi nhà Nguyễn Bá, liền cảm thấy cô đã quá hấp tấp, thậm chí lúc có ý định đi, cô còn chưa kịp thay đồ, vẫn mặc nguyên chiếc áo phông rộng và quần thụng, nhìn có phần “bụi đời”. Và căn bản là lúc đến đây cô cũng không để ý rõ đường đi, nên có nhiều lần rẽ nhầm hướng. Nhưng dù sao cô cũng không phải là IQ quá thấp, lạc một vài lần, cô liền ra được tới đường lớn, cảm thấy bản thân cũng không mấy kém cỏi. Khiết An liền đi tìm một trụ atm, nhanh chóng rút ra 2 triệu và cẩn thận cất vào trong người. cô mang túi xách theo chỉ là để đánh lạc hướng phường trộm cướp, nếu họ có giật lấy túi xách cô sẽ theo hướng ngược lại mà chạy, bảo toàn số tiền. Nhưng thật không may cho Khiết An, khi cô đi bộ được đến cửa hàng Thế giới di động gần nhất, đã là 10h hơn một chút. Cửa hàng đã đóng, Khiết An đành lủi thủi đi bộ về. Trên đường về, lúc này hàng quán đã gần như dọn dẹp xong xuôi, đều đóng cửa. So với đường đi thì vắng vẻ bội phần. Khiết An khẽ run người, có chút lạnh. Cô đi mãi cũng về được tới khu vực nhà Nguyễn Bá. Chỉ còn vài ngã rẽ nữa là có thể trở về nhà, Khiết An trấn an bản thân, gió rít qua mấy bụi trúc lay động trông thật kinh người. Khiết An sợ ma, và thường hay quên mất điều đó cho đến lúc rơi vào tình cảnh đáng sợ. Cô cố gắng không nhìn vào hai bên mà cứ hướng thẳng vào tầm nhìn phía trước, rảo bước nhanh. Đang tập trung đi bộ, bỗng từ phía sau có tiếng xe mô tô mỗi lúc một gần, quay đầu nhìn lại thì Khiết An thấy thấp thoáng một bóng người mặc áo da đen đang chạy chiếc mô tô phân khối lớn tiến tới. Ở con đường vắng vẻ này nếu như có ai có ý định xấu, Khiết An cũng không tìm được sự giúp đỡ nào. Dù không biết chiếc mô tô đó là tại sao đi trên đường vào giờ này, nhưng con đường này thì chỉ dẫn tới khu biệt thự Nguyễn Bá, chắc chắn không phải nơi có thể có nhiều người vãng lai. Đinh ninh là mình nghĩ đúng, Khiết An vẫn là nên chạy thì hơn. Thế là cô co giò bỏ chạy khỏi tiếng mô tô mỗi lúc một gần, cố gắng nắm chặt túi xách để tránh bị giựt mất đi. Nhưng vì quá hoảng loạn mà chỉ mới qua vài bước chạy, Khiết An liền vấp phải ..chính mũi giày sandal của mình, té lăn quay. Toàn thân ê ẩm, Khiết An lồm cồm bò dậy sau cú té bất ngờ, khắp tay chân đều trầy trụa vì ma sát với mặt đường nhựa rám, đặc biệt là phần gần cùi trỏ tay. Nhận ra cả quần thụng đã bị cứa rách xoẹt ngay đầu gối và phía trên đùi, tuy vết thương không nặng chỉ là kiểu trầy nhám và bầm dập, nhưng lại mang đến cảm giác đau đớn lập tức, ê rát khắp người. Khiết An thật muốn khóc, nhưng lại nhớ đến việc mình đang bỏ chạy khỏi người khả nghi, cô đảo mắt nhìn lên. Chiếc xe mô tô đã sớm bắt kịp tốc độ của Khiết An, nếu không vì cô bất ngờ té ngã, chiếc xe cũng sẽ không dừng lại. ..... Chỉ còn phải rẽ trái một lần nữa thôi là về nhà. Vậy mà lại bị bắt. Khiết An thầm cầu nguyện trong lòng. Người đi xe mô tô từ từ mở nón bảo hiểm ra, gạt chống xe xuống tiến lại gần Khiết An. Cô vội vã la lên: - Sắp về nhà rồi, quẹo qua là tới mà còn té. Đau quá. Huhu.. Khiết An cố ý rống lên như thế để cho người đang tiến tới biết là hắn đã ở ngay địa phận cô ở, nếu dám manh động thì sẽ khó khăn cho hắn. Lời cô nói đúng là có làm cho thanh niên mặc áo đen hơi khựng lại trong một vài giây, rồi lại lập tức quả quyết tiến tới, cúi xuống nhìn cô: - Em nói là sắp về nhà, em ở cùng nhà với Bá Khôi sao? Em có sao không? Bá Khôi, anh ta hỏi là mình ở cùng nhà với Bá Khôi. Có vẻ đây là tên của con trai bác Dư vì có cùng chữ lót. Đoán vậy nên cô vội vã gật đầu: - Đúng đúng, e ở nhà Bá Khôi. Em bị té, em sắp về nhà rồi, em không sao. Khiết An tỏ ý muốn đứng lên để về nhà, nhưng vừa chống tay để đưng lên thì một cảm giác đau nhói ở hai tay xộc đến, kể cả chân cũng không nghe lời vì nếu cố gắng co lại, phần đầu gối sẽ rất đau. A..ui..- cô khổ sở rên lên. -Để anh giúp e, anh cũng đến nhà Bá Khôi bây giờ.- Người thanh niên mặc áo đen liền đỡ lấy Khiết An. Kiểu té úp mặt này làm cho toàn thân cô đều trầy trụa, đứng lên đi lại nhất thời sẽ rất đau đớn. Anh ta ngay lập tức bế Khiết An lên, nhấc bổng cô. Khiết An còn chưa kịp phân tích lời nói của anh, liền bị anh bế thốc lên. Cô đã có ý tránh vòng tay anh nhưng vì quay qua quay lại đều đau rát, rốt cuộc vẫn nhanh chóng lọt thỏm trong tay anh. - Ah…e có thể tự đi.. anh là ai? Anh là bạn của con trai bác Dư sao..? – mang theo một tia nghi vấn, Khiết An nhanh chóng hỏi. - Ừ, anh là bạn của Bá Khôi, đến chơi. Em là gì của Bá Khôi, sao lại đi ra đường một mình vào lúc này, mà còn đi bộ?- dù cô gái có trả lời là mình có thể tự đi, nhưng người thanh niên vẫn tự nhiên bế cô đi chầm chậm hướng về phía nhà nguyễn bá, bỏ cả xe mô tô lại phía sau. - ah, là vì em muốn mua đồ, mà lại không có xe.. – nói đến đây, Khiết An có chút tủi hờn và hơi giận anh tài xế, tuy cô té ngã không phải lỗi do anh nhưng dù sao nếu anh chịu đưa cô đi, cô cũng đã không bị rơi vào tình cảnh hoảng sợ rồi tự làm khổ mình như thế này. Nếu người cô gặp không phải là người quen của Bá Khôi, cô cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó nữa. Khoan đã. Khiết An ngơ ngác. “Bá Khôi sao???” Người thanh niên nãy giờ đang yên lặng tập trung bế cô, nghe cô ở trong lòng bỗng níu lấy áo cậu hỏi một câu vô nghĩa. Không phải là bị đau quá nên hỏi lung tung gì sao? - Ừ, Bá Khôi làm sao? Em là gì của Bá Khôi?- anh chờ đợi, không hiểu sao anh có vẻ hơi tò mò về mối quan hệ của cô gái này cùng Bá Khôi, không lẽ Bá Khôi còn một người em họ khác ngoài Thanh Tâm cũng đang ở đó sao? - Anh nói, có phải là đến gặp Bá Khôi, đê chơi bóng rổ? Người tên Khôi đó, có phải là con trai của bác Dư không? Anh ta có biết lái xe hơi không?- Khiết An liên kết các dữ liệu, và bật ra những câu hỏi có vẻ hơi vô nghĩa nhưng lại là để xác nhận những nghi vấn trong lòng. - Đúng rồi, là anh đến cùng Bá Khôi chơi bóng. Em làm sao vậy. Em hơi kỳ lạ. Bá Khôi đương nhiên biết lái xe hơi, cậu ta đã ở nước ngoài bao lâu như vậy. Em có thật ở cùng nhà với Bá Khôi hay không?- người thanh niên hỏi ngược lại Khiết An, không phải là hoài nghi cô đã nói dối, nhưng là vì những câu hỏi của cô hơi quái lạ. ...