Bác Ý Hiên Châu Châu ôm chặt Hinh Nhi, cúi đầu thật thấp. Nàng thay một bộ quần áo màu lam nhạt, tóc dài buộc sau gáy, không hề có chút đồ trang sức dư thừa. Da gần như trong suốt, trắng nộn, nhìn qua làm người ta muốn cắn một miếng. Hinh Nhi trong ngực nàng mở to đôi mắt nhìn nam nhân đang ngồi muốn nói cái gì rồi lại không dám nói, vì bà và dì đã cảnh cáo bé. Nếu như bé mở miệng nói một chữ thì sẽ cắt đầu lưỡi của bé, còn bán nương bé đi... Dạ Vô Hàm đứng đối diện với hai mẹ con, ánh mắt nhìn qua bọn họ, khi nhìn vào Châu Châu thì bỗng nhiên hắn thấy hoảng hốt. Con mắt tinh khiết không vướng bụi trần, trong mắt toát ra vẻ e lệ quen thuộc như đã từng quen biết, như đã tồn tại trong trí nhớ của hắn... (*giơ ngón giữa*). Thời gian giống như quay lại sáu năm trước, cái đêm mà hắn thu quân hồi triều... Hắn lẳng lặng nhìn về nàng, nhíu mày: “Đêm sáu năm trước, thực sự là ngươi?”. Châu Châu cắn môi, đôi mắt đỏ lên, chậm rãi gật đầu, dường như đang nhớ lại tình cảnh lúc ấy: “Ngày ấy, giống như thường ngày nô tỳ đứng đợi cha trở về nhà...”. Dạ Vô Hàm yên lặng lắng nghe nàng ta nói chi tiết, trong đầu hắn cũng có đoạn ngắn tương tự. Cuối cùng, nàng nói: “Lúc Vương gia hôn mê còn nói Thần Hoàng, ngọc tỷ”. Vừa nghe đến đó thì ánh mắt của hắn lạnh đi. Đêm đó hắn định về phủ nhưng lại nhận được tin tức hoàng cung bị mất ngọc tỷ, hắn cùng Phi Ưng phi vào hoàng cung, không ngờ lại bị ám toán... Chuyện này, chỉ có phụ hoàng và Dập Tuyên biết. Cho nên hắn mới truy xét Thần Hoàng đến tận bây giờ, thậm chí hắn có thể xác định Dạ Mặc Cảnh và Diêu Hoàng hậu cũng không biết chuyện này! Nàng ta... Châu Châu lại móc một vật từ trong ngực ra: “Đây là đồ lúc đó Vương gia làm rơi”. Thấy hà bao Như Ý trong tay nàng ta, nghi ngờ của Dạ Vô Hàm lập tức bị tiêu tan. Hà bao đó là do tự tay mẫu phi hắn thêu, hắn và Dập Tuyên mỗi người có một cái, chưa từng rời thân. Nhưng cái của hắn đã bị mất vào đêm đó... Vật trọng yếu như vậy mà ở trong tay Tiêm Vũ thì chắc chắn nàng ta đã sớm lấy ra rồi. Đi đến, nhân lấy, siết chặt hà bao trong tay. Hắn nâng mắt, ánh mắt phức tạp nhìn vào Châu Châu và Hinh Nhi, cuối cùng hắn ôm Hinh Nhi vào trong ngực: “Con tên là Hinh Nhi?”. Hinh nhi gật đầu một cái, Châu Châu lập tức nói: “Lúc nhỏ Hinh Nhi từng bị bệnh, nô tỳ không có tiền đưa con bé đi khám đại phu, sau khi khỏi bệnh con bé... không nói chuyện”. Nhìn tiểu cô nương dễ thương, trong lòng Dạ Vô Hàm thấy đau xót, lập tức kêu lên: “Phi Ưng, gọi ngự y ngay lập tức!”. Châu Châu hoảng hốt, ôm chặt Hinh Nhi sợ sẽ có người đoạt con bé đi mất: “Không… không được, Hinh Nhi rất tốt, con bé không cần xem đại phu!”. (*giơ gión giữa*x2). Toàn thân nàng ta đều tỏa ra sợ hãi, không khó để nghĩ ra mấy năm nay bọn họ đã khổ như thế nào (*giơ ngón giữa*x3 khổ mà làn da trắng nộn làm người muốn cắn???). Hắn trấn an, nói với nàng ta: “Không phải sợ, ở đây sẽ không có ai khi dễ ngươi”. Châu Châu mở to đôi mắt: “Có thật không? Ngài sẽ không gạt nô tỳ chứ? Sẽ không ai đánh chúng ta, không ai bỏ đói chúng ta?”. (*giơ ngón giữa*x4) Dạ Vô Hàm nhíu chặt mày, cánh tay ôm chặt lấy Hinh Nhi, kiên định lắc đầu: “Không có”. Hinh Nhi vui mừng, ôm lấy cổ Dạ Vô Hàm, hôn “chụt” lên mặt hắn một cái. Bé biết, đây là “Hàm Vương”, là cha của bé, là người sẽ bảo vệ mẹ con bé, bé rất thích người này! Dạ Vô Hàm ngẩn ra, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, sau đó dịu dàng cười một tiếng. Từ từ, Châu Châu buông lỏng cảnh giác, đôi môi như đóa hóa bách hợp nở rộ. Nhìn Dạ Vô Hàm cao lớn, hắn như vị thần bảo vệ mẹ con nàng. Lần đầu tiên, nàng không hề thấy sợ hãi, trong lòng lại thấy chờ mong —— Nàng mong giờ phút này là vĩnh viễn.