Edit: Naleo
Beta: Ốc Vui Vẻ
Trong xe ngựa, Phong Linh cùng con trai mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng nàng không chịu nổi được nữa giơ tay lên đầu hàng.
“Được rồi được rồi, là nương sai rồi.”
Bảo Bào nặng nề hừ một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nương, trong đầu của người rốt cuộc là não người hay là đậu hũ thế? Ngộ nhỡ Dạ Vô Hàm cùng Dạ Dập Tuyên đều muốn ngôi vị hoàng đế, lừa người trở về phủ để muốn móc tim của người thì làm sao?”
Phong Linh gãi gãi đầu ảo não: “Không phải chứ?”
Bảo Bảo nâng mắt nhìn, tiến tới trước mặt nàng, ngửi trên dưới người nàng như chó con.
“Con làm sai thế?”
“Nương, người phát tình?”
“Bộp!” Phong Linh gõ đầu nó một cái không chút khách khí: “Tiểu tử thúi, ngươi ngứa da?”
Bảo Bảo bĩu môi, đem mũ nỉ trên đầu chỉnh lại ngay ngắn. “Nương, đừng nói là ta chưa cảnh cáo người, người không vì mình trời tru đất diệt, người xác định là tin tưởng hắn sao?”
“Ai nha! Rốt cuộc ai dạy con hận đời như vậy hả? Theo như con nói thì trên đời này không có người tốt à?”
“Phong Tam Nương, mặc dù người che giấu con trai nhưng không sao” Bảo Bảo hào phóng khoát tay, nhảy lên ghế, hai mắt sáng ngời khẽ nhếch “Người muốn nam nhân, Dạ Vô Hàm vẫn có thể miễn cưỡng vừa mắt con, muốn vui đùa một chút cũng không phải là không được, chỉ cần không bỏ ra tình cảm thật là được. Lòng của phụ nữ a, mềm yếu lắm.”
Hai tay Phong Linh véo chặt tai của nó, đau khiến Bảo Bảo phải kêu to: “Đau, đau quá, nương mau buông ra! Người thật dã man, cẩn thận về sau con không nuôi nương đâu!”
“Không nuôi ta?! Tốt, vậy ta cũng không cho ngươi cưới vợ!”
“Nương thật là…”
“Lại nói tiếp ta liền lấy hết quần áo của ngươi, để cho ngươi cởi truồng đi ra ngoài.”
“Trời ạ, đến tột cùng người có phải mẹ ruột của con không thế?”
Nghe tiếng ồn ào trong xe ngựa, Dạ Vô Hàm vuốt trán, hai mẹ con nhà này nói chuyện thật khiến người khác ôm bụng cười. Ngay cả chân mày Phi Ưng cũng không thể kiềm chế nổi mà co quắp, khóe miệng vặn vẹo muốn cười mà không được.
Rốt cuộc, xe ngựa dừng trước cửa lớn của Hàm vương phủ.
Đột nhiên bảy tám nữ nhân trang điểm lộng lẫy xông tới như ong vỡ tổ. “Hoan nghênh Vương gia trở về!”
Dạ Vô Hàm bình tĩnh xuống ngựa, lập tức bị vây quanh bởi một tốp nữ nhân, mỗi người đều ưỡn cao bộ ngực đầy đặn, không ngừng vứt mị nhãn giống như hận không thể lập tức cởi hết quần áo lôi kéo hắn lên giường.
Phong Linh cùng Bảo Bảo nhảy xuống xe ngựa, thấy tình cảnh này, nâng khóe miệng khinh thường: “Thật là vẫn như cũ.”
Thấy hai mẹ con này, các nữ nhân cả kình: “Vương gia, bọn họ là…”
Dạ Vô Hàm vừa phân phó quản gia an bài gian phòng vừa nói: “Về sau bọn họ sẽ ở trong vương phủ.” Nói xong hắn đi thẳng vào trong, trùng hợp đúng lúc này, một vị mỹ phụ bụng to đi ra, nhìn thầy hắn thì đầy mặt tươi cười: “Vương gia.”
Dạ Vô Hàm tiến lên đón, thân mật kéo tay nàng, dịu dàng hỏi: “Tiêm Vũ, sao lại ra đây làm gì?”
Khi Phong Linh nhìn thấy bụng bầu của nàng ta thì trong lòng liền thấy mất mác, cảm giác như ngực có thứ gì đó đè lại, buồn bã thở không ra hơi.
Mắt Tiêm Vũ đưa tình đẹp không sao tả xiết. “Biết vương gia trở về phủ, thiếp sao có thể ngồi yên được đây?” Tầm mắt nàng lướt qua hắn nhìn đến Phong Linh cùng Bảo Bảo, nụ cười trên mặt thoáng dừng lại rồi lập tức khôi phục như trước, nàng chỉ vào hai người, dịu dàng hỏi: “Khách quý của Vương gia sao?”
Truyện khác cùng thể loại
284 chương
139 chương
31 chương
13 chương
4 chương
18 chương
644 chương