“Ai dám động đến người của ta?”. Đúng lúc này, Phong Linh xuất hiện, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng. Châu Châu xoay người nhìn thẳng vào mắt nàng, thoáng chốc, trong không khí tia lửa bắn tung tóe. Hai người tiến lên phía trước một bước, bốn mắt vẫn nhìn nhau. Châu Châu nói: “Thân là thị thiếp của Hàm Vương, mọi người trong phủ còn phải gọi ta một tiếng “phu nhân”. Ta có quyền dạy dỗ lại nha hoàn trong phủ. Nhưng mà Phong Tam Nương, ngươi có tư cách gì xuất hiện ở đây, hô to gọi nhỏ?”. Phong Linh: “Ngươi dạy dỗ nha hoàn của ngươi thì tất nhiên ta sẽ không xen vào nhưng mà nếu ngươi muốn dạy dỗ người của ta thì không được! Hỏi tư cách của ta? Được, ta nói cho ngươi biết, nếu hai lỗ tai không nghe được thì nghe bằng hai lỗ mũi! Dạ Vô Hàm đã ban hai nha đầu này cho ta thì chính là người của Phong Tam Nương ta, được Phong Tam Nương ta che chở! Nếu như ngươi thích nghe người khác gọi ngươi là “phu nhân” thì ta sẽ mời người đến gọi ba ngày ba đêm!”. Châu Châu: “Ngươi ở đây nhưng ngươi chỉ là khách, ta đã gả cho Hàm Vương, nơi này là nhà của ta, ta quản giáo nhà hoàn trong nhà của mình còn phải đợi người khách như ngươi đồng ý sao?”. Phong Linh: “Muốn nói đến thành thân với ta? Được, ta nói với ngươi! Thành thân cần sáu lễ, ngươi được mấy? Ngay cả giấy đỏ và giấy xanh cũng không có đã coi như lập gia đình? Làm ơn ba quỳ chín lạy ngươi đã quỳ chưa? Văn không là văn, lễ không phải lễ, tự xưng mình là phu nhân, ngươi không thấy đuối lý à?”. Châu Châu: “Ở trước mặt mọi người Vương gia đã tuyên bố điều đó, bây giờ ta chính là thị thiếp của Vương gia, có nhứng thứ lễ nghi phiền phức kia hay không đều không quan trọng! Ít nhất thì, so với ngươi, ta còn danh muốn chính, ngôn muốn thuận!”. Phong Linh: “Cũng chỉ là tiểu thiếp của người ta, chết cũng không được vào quan tài, không biết ngươi đang tự hào cái gì! Hôm nay ta nói cho ngươi biết, hai nha đầu này là của ta rồi, nếu ngươi muốn đánh các nàng, ta sẽ phá hủy Lục Ý hiên của ngươi! Muốn đuổi ta đi, ngươi còn chưa có tư cách đó, bảo Dạ Vô Hàm tự mình đến đây nói với ta! Lúc cô nãi nãi ở đây, ngươi còn đang diễn cải thìa xanh đó!”. Châu Châu: “Ngươi là nữ nhân không phân rõ phải trái”. Phong Linh: “Đó là do nói chuyện với ngươi!”. Châu Châu: “Ngươi...”. Phong Linh: “Ta làm sao? Đừng nói hai nha đầu này không làm gì, cho dù là đánh người của ngươi thì ta cũng không quan tâm! Không quen sao, ta sẽ đánh ở bên ngoài để tránh một thân toàn máu!”. Châu Châu: “Phong Tam Nương, ta không ngờ ngươi lại là nữ nhân dã man không hiểu chuyện như thế! Ta sẽ nói cho Vương gia!”. Phong Linh: “Nhất định phải nói! Ngươi nhất định phải nói cho hắn biết, ta còn gấp hơn cả ngươi đó!”. Phong Linh búng tay một cái: “Đóng cửa, thả A Hoàng! Người nào còn dám đến đây gây sự, đánh trước báo sau!”. Thấy Phong Linh đã mắng đủ, giải hận, Vấn Xuân và Sơ Hạ sùng bái, hai ngươi vội vàng: “Triệu ‘phu nhân’, xin mời”. Hai người cố ý nhấn mạnh hai chữ “phu nhân”, châm chọc mười phần. Châu Châu giận đến nỗi toàn thân phát run, ngực của nàng ta vốn bị thương bây giờ khí huyết dâng trào, nôn ra một búng máu! “Phu nhân!”, Tiểu Đào và nha hoàn bên cạnh vội đến đỡ, Châu Châu cố gắng không để mình ngã xuống, “Chúng ta đi”. Nàng ta nghiêng đầu trừng mắt nhìn Hinh Nhi. Hinh Nhi sợ hãi vội vàng cúi đầu, trong lòng biết mình gây họa, sợ hãi. Trận mắng chửi này là kinh điển được mọi người trong Hàm Vương phủ tôn sùng, với cái kết là Triệu phu nhân hộc máu, càng tăng thêm sắc thái cho vở kịch. Trong Vương phủ có một câu vè, “Thà đắc tội với Diêm Vương còn hơn đắc tội với Phong Tam Nương!”. “Tam Nương thật lợi hại!”, Vấn Xuân hưng phấn nói, “Người không thấy sắc mặt màu xanh lá đó của Triệu phu nhân đâu!”. “Haha, rõ ràng đó là màu tím mà!” Sơ Hạ cười to nói, “Lần này thật sảng khoái, từ lâu ta đã không vừa mắt với dáng vẻ kia của nàng ta!”. Phong Linh không ngờ hai người này lại vui vẻ như vậy, nàng quay đầu nói với Bảo Bảo: “Nương đã nói chuyện với quản gia rồi, ông ấy nói chuyện này rất khó xử lý, vừa rồi nương lại ầm ĩ với nữ nhân kia, bây giờ muốn nhận Hinh Nhi có vẻ như không có khả năng! Con trai, thật xin lỗi, nương mắng hăng quá quên mọi chuyện!”. Bảo Bảo liếc nhìn nương nó: “Nhìn nương mắng kiểu đó là biết rồi!”. “Ai da, nương biết sai rồi, làm sao bây giờ!”. Bảo Bảo suy nghĩ, nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Gậy ông đập lưng ông!”. Mắt Phong Linh sáng lên, chớp mắt hai cái, cười gian hai tiếng: “Tiểu tử, con thật hư”. Vấn Xuân và Sơ Hạ nghi ngờ nhìn bên trái một chút rồi lại nhìn bên phải một chút, không biết hai mẹ con nhà này lại định làm cái gì. .................. Rõ ràng là thị thiếp của Dạ Vô Hàm lại bị một nữ nhân không danh phận làm nhục trước mặt mọi người. Châu Châu chưa từng chịu ấm ức nào như thế. Tiểu Đào cũng giận dữ, vừa đi vừa mắng Phong Tam Nương. Thấy Hinh Nhi nhỏ bé đang đứng nép trong góc, Châu Châu đi tới, giận dữ kéo con bé qua, đánh mấy cái vào cái mông nhỏ của bé, Hinh Nhi bị đau khóc lớn lên nhưng lại không phát ra âm thanh nào. “Tại sao lại đứng về phía người ngoài? Tại sao? Vì con nương đã bỏ ra nhiều như thế, không phải vì muốn con làm Quận chúa, có thể có được cuộc sống tốt sao? Tại sao lại không hiểu nương?”. “Phu nhân! Không nên đánh Quận chúa!”. Tiểu Đào tiến lên, vội giấu Hinh Nhi vào phía sau, “Phu nhân, chuyện này hoàn toàn đều do Phong Tam Nương cố ý gây ra, tiểu Quận chúa còn nhỏ không thể hiểu được nhiều chuyện như vậy!”. Châu Châu ôm ngực, vết thương đau rát, nàng ta thở hổn hển ngồi xuống nhìn chằm chằm vào Hinh Nhi, “Bắt đầu từ bây giờ, không cho phép con đến bên kia! Không, không được bước ra khỏi nơi này một bước. Nếu như để nương biết con không nghe lời, nương sẽ nhốt con, để cho con không thể gặp cha con được nữa!”. Hinh Nhi sợ hãi núp sau lưng Tiểu Đào, ánh mắt sợ hãi, không giống như đang nhìn nương của mình. Một lúc sau, Phỉ Ý hiên hô hoán lên, nghe nói trong vương phủ có chuột, còn là cả một đàn chuột lớn! Quản gia nghe vậy vội vàng hô hào mọi người diệt chuột! Thừa lúc bên trong các viện đang loay hoay loạn lên thì có một bóng dáng nho nhỏ xâm nhập vào Lục Ý hiên. “Hinh Nhi”. Hinh Nhi nằm khóc ở trên giường, vừa ngẩng đầu lên, thấy Bảo Bảo thì ngây người. Bảo Bảo đóng cửa cẩn thận, sau đó chạy đến, thấy hai mắt bé đỏ ửng thì chau mày, “Sao thế? Nương muội lại đánh muội nữa à?”. Hinh Nhi mím miệng, gật đầu, sau đó chỉ chỉ cái mông nhỏ của mình. Bảo Bảo nhíu mày, “Nương như thế, không cần cũng được!”. Nói xong, nó nhìn Hinh Nhi, “Nếu như muội muốn rời khỏi chỗ này thì phải nghe lời ta nói..., làm theo những gì ta nói, hiểu chưa?”. Hinh Nhi dùng sức lau sạch nước mắt, gật đầu không ngừng. Bé không thích chỗ này, bé không thích nương bây giờ, bé muốn rời khỏi, muốn rời khỏi!