Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Chương 110
Mọi người đều sững sờ, ngay sau đó là âm thanh “Chúc mừng Vương Gia” vang lên không dứt.
Phong Linh cắn chặt môi, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại. Trước đó còn luôn miệng nói muốn kết hôn với nàng, mới chỉ trong chớp mắt lại công bố cưới vợ bé trước mặt mọi người, là nàng quá ngây thơ nên mới có thể tin tưởng hăn?
Nhìn qua một lần rồi Dạ Vô Hàm xoay người rời đi. Còn Châu Châu, mãi đến khi âm thanh hưng phấn của Tiểu Đào truyền tới, nàng mới tỉnh táo lại, không che giấu nổi vẻ mặt kích động, vui quá mà khóc ngay trước mặt mọi người.
Bảo Bảo ngước mắt lên nhìn mẹ, đứng lên kéo tay nàng, giọng điệu kiên định: “Nương, chúng ta đi! Rời nơi này đi đi!”
Dạ Dập Tuyên vội vàng ngăn lại, chân mày nhíu chặt: “Ta đi tìm Vương huynh!” Trong lòng hắn biết rõ, chuyện này là do hắn, không đi giải thích sẽ thương tổn đến những người hắn để ý.
“Không cần.” Phong Linh cười cười: “Dạ Vô Hàm cưới vợ bé, đó là chuyện tốt mà, chúng ta gấp cái gì? Là chúng ta thiếu cái ăn hay thiếu cái uống?” Ngay sau đó liền kêu mọi người: “Ngồi xuống đi, ăn thôi ăn thôi.”
Nói xong, cầm đũa lên vừa lòng ăn. Thức ăn được đưa vào trong miệng, ngọt hay mặn, đắng hay chua, nàng không biết, nhưng tội gì phải bầy vẻ mặt đau khổ ra cho người khác xem, có thể an ổn ngồi đây, đó mới là khí thế! Nàng, Phong Tam Nương, vĩnh viễn không dùng sự ngu muội của người khác để trừng phạt mình.
Tâm tư của nàng, sợ rằng không có mấy người biết. Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn nàng, Châu Châu bên kia càng kích động, Phong Tam Nương bên này càng bình tĩnh. Không khí này quá bình thường, quả thật giống dấu hiệu trước giông bão.
Bảo Bảo nhìn mẹ không lên tiếng, sau đó nhảy xuống ghế.
Phong Linh liếc con: “Đi đâu?”
“Buồn tiểu.”
“A. Nhớ phải rửa tay đấy.”
Đổi lại thường ngày, bị nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, Bảo Bảo nhất định sẽ kêu to lên kháng nghị, nhưng lúc này cậu bé lại không nói gì, đi thẳng ra vườn.
Dạ Vô Hàm đột nhiên tuyên bố muốn cưới thiếp, khiến quản gia đang bận tối mắt tối mũi hết sai người bố trí lại phòng ngủ, rồi phân phó đi mua những đồ dùng cần thiết để thành thân, lại gọi người đến may gấp bộ giá y. Châu Châu xấu hổ để người nâng đỡ nàng đi nghỉ ngơi, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, chờ buổi tối hành lễ.
Đại khái cả bàn chỉ có Phong Linh là chuyên tâm ăn uống. Saukhi ăn xong, nàng hài lòng vỗ vỗ bụng: “Tốt rồi, ăn no.”
Dạ Dập Tuyên vẫn luôn ngồi bên cạnh nàng, nàng gượng cười, khiến lông mày hắn càng nhíu lại.
“Tam Nương.” Vấn Xuân thận trọng nói: “Không bằng chúng ta về đi.”
Phong Linh cười xinh đẹp rồi nhíu mày hỏi ngược lại: “Trở về làm gì? Không phải mọi người vẫn đợi ở đây để uống rượu mừng sao?”
“Nhưng…”
“Ha ha, đừng có nhưng nhị gì hết. Chuyện Vương gia cưới vợ bé này, có thể gặp nhưng không thể cầu, ta còn muốn tương lai có chuyện để khoe khoang, làm sao có thể bỏ qua?”
Thấy các nàng lại định khuyên tiếp, Phong Linh khoát tay, mỉm cười: “Các ngươi không phải lo lắng, ta không sao. Ta sẽ không vì một nam nhân không tin tưởng mình mà muốn chết muốn sống, ta không rảnh đâu.”
Mọi người đều trầm mặc.
Từ đầu đến cuối, Dạ Dập Tuyên vẫn ngồi bên cạnh nàng. Chỗ Vương huynh, hắn nhất định sẽ đi nói rõ, nhưng hiện tại, hắn thật sự không yên lòng. Nhìn nàng có vẻ kiên cường nhưng thật ra chỉ là con hổ giấy, bình thường thì giương nanh múa vuốt dọa người, nhưng đến thời khắc mấu chốt, nàng cũng sẽ rơi lệ, cũng sẽ đau lòng.
Dần dần, sắc trời ngày càng tối.
Hiệu suất làm việc của quản gia rất cao, chưa tới một canh giờ, bên trong Lục Ý hiên đã được giăng đèn kết hoa, dán đầy chữ hỷ. Sảnh trước cũng bố trí thành hỉ đường, chỉ chờ bái đường thôi.
Châu Châu đã khoác giá ý đi ra từ sớm. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột khiến nàng thấy giống như đang mơ. Nàng không xác định được, nàng thật sự muốn gả cho người đàn ông kia sao? Nàng và Hinh nhi thật có thể danh chính ngôn thuận lấy được danh phận sao?
Tay Phong Linh nắm chặt ly trà, lười biếng dựa vào ghế, mắt liếc nhìn nàng ta. Coi như mông đẹp của nữ nhân này đã trở thành sự thật, thực kỳ lạ, nàng cảm thấy hơi tứ, nhưng chưa đến mức ghen tỵ, chỉ là có loại nhàn nhạt, đạm đến mức có thể bỏ qua chút mất mác trong lòng.
Thứ không thuộc về mình thì muốn cầu cũng không được.
Đang lúc mọi người chờ đợi giờ lành đến, chờ Dạ Vô Hàn xuất hiện để bái đường thì ngoài đại môn lại truyền đến một loạt tiếng khua chiêng gõ trống, sau đó là tiếng khóc kinh thiên.
“Chuyện gì xảy ra?” Quản gia lập tức sai người đi xem, người đó trở lại báo cáo: “Quản gia, là một đám người đến than khóc.”
Mọi người đều ngây ngẩn, sao lại cố tình chọn lúc Vương gia vợ bé mà đến than khóc? Ai to gan đến vậy, không muốn sống sao?
“Than khóc? Phi phi phi, sao lại có điềm xấu như vậy?” Quản gia cực kỳ tức giận, mang người ra cửa đại môn.
Chỉ thấy một đám có chừng hai mươi, ba mươi người tạo thành một đội ngũ quỳ chỉnh tề trước cửa. Đây đều là những người chuyên làm nghề khóc thuê, xét về thực lực cùng kỹ năng chuyên nghiệp đều cực lợi hại. Quỳ mấy canh giờ tiếng khóc cũng không đứt đoạn.
Quản gia lớn tiếng quát: “Tất cả không được khóc nữa, ai cho các ngươi đến đây để kêu khóc?! Các ngươi có biết đây là chỗ nào không? Đây là Hàm Vương phủ!”
Mọi người sững sờ: “Không sai mà, chúng ta đúng là dến đây để khóc.”
Quản gia nổi giận: “Muốn bị chặt đầu sao? Hôm nay là ngày vui Hàm Vương nạp thiếp, các ngươi chạy đến nơi này than khóc là không muốn sống nữa sao?”
Phía sau, mọi người chạy đến xem náo nhiệt. Châu Châu đã hết sức che giấu nhưng vẫn hiện lên mấy phần tức giận.
“Ai nha ai nha, chúng tiểu nhân chỉ nhận tiền làm việc thôi, là tới khóc vì tiểu thiếp của Hàm vương mà.”
“Tiểu thiếp? Vũ phu nhân?” Quản gia cuối cùng cũng hiểu, không khỏi có chút tò mò hỏi: “Vậy ai chi tiền thuê các ngươi đến đây?”
“Ách, là một vị cô nương, dung mạo rất xinh đẹp, gọi là… Tiêm Vũ.”
Vừa dứt lời Châu Châu chỉ cảm thấy đầu “ông” một tiếng, cảm thấy trời đất xoay chuyển, bốn phía đều kinh hãi: “Có… có…phải là Vũ phu nhân…”
Quản gia hồi hồn đầu tiên, sợ mọi người bị khủng hoảng, liền bận rộn sai người đuổi đội ngũ kia đi rồi xoay người cảnh cáo không ai được nhắc đến chuyện này nữa.
Sắc mặt Châu Châu tái nhợt, bước chân có chút không vững, thiếu chút nữa đụng vào người khác. Vừa ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt cười khó lường của Phong Linh: “Thế nào? Sợ sao?”
Châu Châu cắn răng, quay mặt đi: “Ta không hiểu ngươi nói cái gì.”
“Ha ha, vào ngày đại hỉ của ngươi lại tìm tới than khóc, xem ra nàng ta thật sự chết oan!”
Hai mắt Châu Châu trợn to, gắt gao che kín lỗ tai: “Đừng nói nữa! Nhất định là ngươi giở trò quỷ!”
“Ta sao?” Phong Linh làm ra vẻ trầm ngâm, cười một tiếng, rồi lại gần nàng nhỏ giọng nói: “Nếu như là ta… ta sẽ trực tiếp thuê người đến giết ngươi.”
Nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt nàng ta, Phong Linh tiêu sái xoay người rời đi.
Không cần phải nói, chắc chắn là kiệt tác của tiểu tử kia.
Mọi người trở lại hỉ đường, vẻ vui sướng lúc trước đã vơi đi phân nửa. Đúng lúc này, Phi Ưng xuất hiện, gật đầu với quản gia: “Vương gia phân phó, hành lễ lùi lại, Vương gia vừa nhận được thánh chỉ, lập tưc sẽ xuất trinh đi Tây Vực.”
Truyện khác cùng thể loại
284 chương
139 chương
31 chương
13 chương
4 chương
18 chương
644 chương