Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
Chương 106
“Tiểu Nguyệt Nguyệt?!”
Dưới ánh trăng, một thân áo hoa thủy tụ, tóc dài phất phới, phong tình vạn chủng. Dung nhan tuyệt thế xinh đẹp mị hoặc hiện lên sự phẫn nộ cực hạn, đôi mắt lóe ra sự tà ác sắc bén của thú dữ.
Phong Linh sững sờ một lát, cuối cùng cũng tìm lại được âm thanh của mình: “Ngươi biết khinh công?!”
Nguyệt Nguyệt từng bước tiến lại gần, hai mắt nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi thích hắn phải không?”
Nhìn vẻ mặt như muốn giết người của nàng, Phong Linh không tự chủ lui về phía sau, vội vàng xua tay: “Không, thực không có!”
“Có phải ngươi thích hắn hay không?!” Người đối diện chất vấn đã biến thành gào thét.
Phong Linh sắp khóc rồi: “Ta thật sự là không có thích hắn, ngươi đừng làm ta sợ được không?”
Bỗng chốc, hai vai của nàng bị đôi tay như gọng sắt bắt lấy, dùng lực như muốn bẻ gẫy cả xương của nàng. “Phong Tam Nương, ta cảnh cáo nàng… nếu nàng dám động lòng với nam nhân khác, ta sẽ giết chết nàng! Nàng có nghe không?!”
Phong Linh đau đến mức nước mắt sắp rớt tới nơi, Nguyệt Nguyệt như vậy giống như một ác ma đang ghen tỵ đến mức phát điên. Nàng không nghi ngờ, tuyệt không hoài nghi, nếu nàng dám nói thích Dạ Vô Hàm, nhất định sẽ bị nàng bóp đến chết.
“Đủ rồi!” Phong Linh dùng sức đẩy nàng ra, xoa cánh tay đầy ấm ức nói: “Ta đ** cần biết ngươi là ai, cũng không thèm quản ngươi biết cái gì võ công, cầu xin ngươi đừng có quấn ta được không? Ta thích người nào, đó là tự do của ta, đừng giống như ta bới mộ tổ tiên nhà ngươi như thế.”
“Bốp!”
Cây to lớn bên cạnh đột nhiên bị nhận một chưởng, ngay sau đó liền đứt đoạn.
“Ừng ực” Phong Linh nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt cứng đờ, ngoái đầu nhìn lại phía sau, thành khẩn cúi đầu: “Ta sai rồi.”
Nguyệt Nguyệt âm lãnh cười một tiếng, di chuyển tới trước người nàng, ép buộc nàng phải nhìn thẳng mình, cong lên môi đỏ mọng như yêu nghiệt, lại gần nàng rồi khẽ hôn lên trán nàng một cái.
Phong Linh rùng mình, tóc gáy dựng ngược lên.
Nguyệt Nguyệt đem nàng đang hóa đá kéo vào trong ngực, một tay vỗ nhè nhẹ: “Nhớ lời nói của ta, không muốn chết thì ngoan ngoãn ghi nhớ trong lòng. Hiểu không?”
“Ân ân ân.” Phong Linh máy móc gật đầu, động cũng không dám động.
Đột nhiên, nàng ý thức được cái gì, ánh mắt đảo quanh nhìn vào ngực Nguyệt Nguyệt…
Run rẩy giơ tay lên, từng chút tiến tới gần, tiến thêm chút nữa, cuối cùng, cắn răng một cái, dán tay lên…
Phẳng.
Nàng hít một hơi lãnh khí, lồng ngực phẳng lì dưới tay nhắc nhở nàng, đây là ngực nam nhân!!!
“Ha ha.” Tiếng cười tà mị hài hước vang lên trên đỉnh đầu.
“Nhìn ra rồi?” Hắn đè thấp đầu, mập mờ tiến tới bên tai nàng: “Xong rồi, bí mật của ta bị nàng phát hiện rồi, ta có nên giết người diệt khẩu không đây?”
Phong Linh kêu lên một tiếng sợ hãi “Má ơi” rồi rất không có tiến đồ xin tha mạng: “Hảo hán! Anh hùng! Hiệp sĩ! Ta có chứng mau quên, căn bản không nhớ được vừa rồi thấy cái gì! Cầu xin ngươi đừng giết ta, ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, ta…”
Mắt đẹp khẽ liếc, khăn tay che lại cái miệng nhỏ nhắn, cười duyên nhấc cằm của nàng: “Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, ta không nỡ giết nàng đâu, cưng chiều nàng còn không kịp nữa đấy.”
“Được! Được!” Trong lòng Phong Linh sắp hộc máu, tại sao nàng lại gặp phải nhiều chuyện cổ quái ly kỳ thế này?”
“Ha ha, trở về thôi.” Hắn quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Hàm vương phủ, khóe miệng hơi vểnh: “Trận hỏa hoạn kia cũng nên tắt rồi.”
“Ồ! Trận hỏa hoạn kia là ngươi…” Phong Linh vội vàng che miệng. “Ta cái gì cũng không biết, ta buồn ngủ quá!” Nói xong còn phối hợp ngáp một cái.
Hắn chau chau mày, cánh tay duỗi ra: “Lại đây.”
“Làm gì?” Phong Linh nhìn nàng đề phòng… Ách không, là hắn. Biết nàng là đàn ông, dù dáng dấp có đẹp tới đâu cũng là động vật nguy hiểm.
Thần Hoàng híp mắt, cười như không cười: “Nàng muốn tự đi bộ về phải không? Được, ta không ngăn cản, nơi này gần rừng núi, buổi tối thường có dã thú, nếu nàng muốn đi một mình, vừa vặn có thể cung cấp cho chúng thêm đồ ăn.”
Phong Linh kẽ run rẩy, đi nhanh mấy bước tới bên cạnh hắn, do dự một chút rồi vẫn quyết tâm ôm hông hắn. Mặt quay qua một bên che dấu gương mặt nóng như lửa. Thần Hoàng hài lòng ôm chặt nàng, sau đó vận khí, hai người lại bay lên trời.
Phong Linh sợ tới mức quấn chặt như bạch tuộc, chết cũng không chịu buông hắn ra. Tuy nói sử dụng khinh công sẽ bảo vệ môi trường, nhưng độ nguy hiểm lại quá cao, nếu ai muốn làm chuyện xấu, ném ra ám khí gì đó, mục tiên lớn như vậy, không trúng mới lạ, thật không biết những người luyện võ công cổ đại nghĩ thế nào!
Nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng, Thần Hoàng giống như cố ý tăng nhanh tốc độ, khiến Phong Linh đem mặt vùi vào trong ngực hắn, miệng oa oa kêu to: “Chậm một chút, chậm một chút, ta sợ độ cao…”
Thần Hoàng xấu xa nhếch môi cười: “Nàng hôn ta một cái, ta liền chậm lại một chút.”
Phong Linh nhìn hắn chằm chằm không thể tin: “Thật ngại, cho ta hỏi một chút, có phải ngươi đang thừa dịp cháy nhà đi hôi của không?”
Thần Hoàng nhướng mày, gật đầu mỉm cười: “Có hôn hay không, tùy nàng.” Nói xong, nội lực bắn ra, tốc độ lại nhanh hơn vài phần.
“A!!” Phong Linh sợ đến mức kêu to, gắt gao ôm chặt hắn: “Hôn, hôn! Ta hôn!”
Thần Hoàng hả hê đem mặt tiến tới: “Nơi này, ta muốn nghe thấy tiếng vang.”
Phong Linh cắn răng cắn lợi, trong miệng lẩm bẩm “Giống như hôn A Hoàng thôi.” Sau đó hạ quyết tâm, ghé đến gần mặt hắn hôn “Chụt” một cái.
“Ha ha…” Thần Hoàng ở giữa không trung cười vang ầm ĩ. Chỉ cần nữ nhân này hôn một chút lên mặt lại có thể vui vẻ đến vậy.
Phong Linh thật sợ hắn nếu tiếp tục cười như thế sẽ khí tuyệt bỏ mình mất, nàng run run nói: “Chúng ta mau xuống đi, bay trên không thế này thật không mới mẻ.”
“Ôm chặt ta!” Thần hoàng giống như được nạp đầy điện. “Hưu” một tiếng liền lao xuống bên dưới, hạ xuống nóc nhà Hàm vương phủ. Mắt thấy đám cháy đã được dập tắt, bọn hạ nhân đang mệt mỏi dọn dẹp tàn cuộc.
Hắn mang theo Phong Linh trở lại Phỉ Ý hiên, trực tiếp đẩy nàng vào trong phòng, bá đạo tuyên bố: “Về sau không cho đơn độc gặp Dạ Vô Hàm, nếu không, ta liền cường bạo ngươi!”
Nhìn bóng dáng cuồng vọng khiến nhân thần căm phẫn, Phong Linh giận đến phát điên: “Khi dễ ta không biết võ công phải không? Đám khốn khiếp ma-cà-bông, tưởng ai cũng có thể ngồi trên đầu lão nương à, mẹ nó, chọc tới tỷ tỷ, để tỷ tỷ ta tìm cái sơn động bế quan tám, mười năm đi, sau khi ra ngoài để cho các người phải dập đầu gọi tổ tông.”
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Dạ Vô Hàm đi tới, vẻ mặt không vui: “Phong Tam Nương, nàng thật càng ngày càng vô pháp vô thiên, coi lời nói của Bổn vương là gió thổi bên tai sao?” Rõ ràng bảo nàng đừng đi đâu, thế nhưng khi hắn trở về thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy!
Lúc này, tâm tình Phong Linh đang phiền chán, rất muốn lớn tiếng hỏi một câu, ngươi là WHO? Nhưng nghĩ lại, Nguyệt Nguyệt ở lại trong Vương phủ - địa bàn của Dạ Vô Hàm, dù mình biết bí mật của hắn nhưng rất sợ chết nên không dám nói ra.
Nàng ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, muốn ngủ rồi. Có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Truyện khác cùng thể loại
284 chương
139 chương
31 chương
13 chương
4 chương
18 chương
644 chương