Bánh Đúc Có Xương
Chương 3
.Con bé nhìn cô càng hoảng sợ khóc thét,út định tiến lạj gjải thích cho con bé hiểu,cô ko xấu xa như nó nghỉ thì bên này bà Lan ôm nó vào lòng xua xua tay ngăn cô lại
__Thôi con bé còn nhỏ,nó thấy người lạ nên hoảng thôi,con đừng bận tâm,mà con chịu khó xuống dưới bếp ăn với con
Bích đi,để từ từ mẹ khuyên cho con bé hiểu...
Cô đành vậy vâng dạ,ljếc qua phong đang
ăn ngon lành,chẳng 1 lờj quan tâm đến cô mà cô ức nghẹn..đành lầm lũi đi xuống mà nước mắt cay cay..
Phong ngồi bên cạnh nảy gjờ nghe chuyện bjết mẹ cố tình nhưng anh ko dám đứng ra nói,sợ mẹ bùn lại gây khó dễ cho cô,nhìn sang bé nhím định quát nó mà bà lan đang lườm anh nên anh đành thôi luôn.phong thoáng nghỉ từ nhỏ đến gjờ con bé rất ngoan,biết nghe lời aj lại gần nó cũng cười te tét vậy tạj sao găp út nó lại phản ứng như thế...lạ thật?
Ăn xong phong đứng dậy lên phòng thay đồ rồi leo lên xe đj ra chợ gom tiền góp cho mẹ,từ ngày bà lan mở rộng phạm vi cho vay tiền thì phong cũng được bà gjao cho vjệc đi đòi nợ.phong thì được cái đẹp trai,nhưng tính lạj lười công vjệc này cũng coi như thích hợp với anh rồi..
...Út ăn xong vội lên nhà dọn dẹp xuống cho con bích nó rữa,dì7 thì bận lên phòng lo cho con nhím rồi,mà từ hôm qua về đây dì7 với cô ít tiếp xúc lắm,đi ngang có thấy cô,dì gật đầu là xong chẳng nói được câu nào,mà so với con bích dì7 hình như được trọng dụg hơn thì phải,điển hình là lúc ngồi ặn dì7 đc ăn chung bàn vớj mẹ chồng cô,còn con bích thì ko?
Dọn dẹp xong xui,con bích xách gjỏ đi chợ,cô định vào từg phòng gom đồ mọj người ra gjặt,ngang phòng bà lan cô vô tình nghe được cuộc nój chuyện
___Dì cố gjữ con Nhím cho kỷ,cho con Nhím tránh xa nó ra,tôi ko muốn con bé tiếp xúc nhjều với nó.
_Nhưng dù gì cũng là vợ cậu2 mà bà?
_Tôi nói thì dì cứ làm theo đi,mọi chuyện tôi tự khắc bjết tính toán?
Thì ra là mẹ ck cô đang nc với dì7 mà khoan,mẹ chồng cô đang ám chỉ ai,chẳng lẽ là cô?...mà sao bà lạj ko cho con nhím gần cô,tạj sao chứ? Hay bà cũng gjống như những bà mẹ chồng khác chẳng muốn con trai bà thương vợ,rồi gjờ ngay cả bé nhím bà cũng cấm cản cách ly với tôi luôn..vậy ruốt cuộc cô cũng hiểu thái độ lúc sáng con bé đối với cô cũng là do bà tiêm nhjển vô đầu con bé rồi..
..Út thoáng ngỉ lại có 1 câu nói rất đúng,cô dâu là người mẹ thứ 2 con trai cưới về,mẹ già đương nhjên sẽ tranh đấu với ngườj mẹ mới rồi? Bất gjác cô thở dàj nghỉ, thôi bà ghét cô rồi thì đồ bà chắc cũng ko muốn cô gjặc,😁😁😁 tự bjện cho mình cái lý do chính đáng xong cô đi lẹ về phòng...
****
Phần bà lan,mới đầu bà chả có ác cảm gì với cô hết,thậm chí còn có long mong mỏi cuộc hôn nhân này nữa là đằng khác,.nhưng người tính ko bằng trờj tính,lúc bà đi xem ngày cưới,ông thầy bói phán 1 câu xanh rờn:
_ cô khắc tuỗi với bà nếu cố chấp cưới về thì có ngày cô làm cho gia đình bà bại sản,ko những vậy còn khắc luôn vớj bé nhím sẽ làm con bé ốm đau bệnh tật ko chừng còn nguy hjểm tính mạng...bà lan nghe xong lo sợ 1-2 bắt phong dừng lạj,nhưng phong ko nghe còn nạt lại bà
___Nếu mẹ ko cho con cưới con bỏ nhà đi luôn!!!
Mà bà thì chỉ có mình phong là con duy nhất,chồng bà mất sớm bà ở vậy suốt 20 mấy năm nuôi anh thành người,bà cưng anh hơn trứng gjờ anh nói bỏ đi làm sao bà chịu được,
Trời ko chịu đất thì đất phải nghe trời,với lạj lúc thấy bé út,thấy cô hiền ngoan,xinh xắn,gja đình môn đăng hộ đối bà nghỉ chắc cũg ko đến nỗi tặc lưỡi đồng
ý,nhưng việc bói toán có thờ có thiêng có kiên có lành nên bà cũng chẳng có thiện ý nhiều với cô
......
Đến tối,hôm nay ít việc cô đc nghỉ ngơi sớm,7h cô rãnh rồi nên đi ra cỗng đứng đợi phong về,trong ngóng đến mòn cỗ ko thấy đâu,cô bực mình lữg thữg đi vào thì thấy bé Nhím ngồi trên xích đi,tay ôm con gấu.đêm nay mẹ chồng cô đi chùa,dì7 chắc bận ko để ý nên con bé trốn ra đây chứ gì.?
Vì sáng nó sợ cô nên gjờ cô cũng đi chầm chậm lạj sợ nó gjật mình,định lên tiếng gjải thích với nó thì nó ngước đầu lên nhìn thấy cô thì đôi mắt nó hoảng hốt,gương mặt sợ sệt la lên:
_Cô đừng đến đây,cô là người xấu,bà nội ơi cứu con....bà nội ơi?
Nói xong nó vội đứng dậy chạy,cô muốn nói cho nó hjểu nên vừa nói vừa chạy theo
_Nhím đứng lại con!!
Với sức con nít làm sao bì với cô nên cô cũng theo kịp nắm tay con bé lại,,nhưng oái âm 1đỗi là bàn tay bàn chân cô bị tê thấp,lúc nào cũng rịn mồ hôi,vừa nắm đc tay nó tay cô bị ướt nên tuột ra vô tình làm con bé bị ngã xuống,
Dì7 đang trong nhà,nghe con bé khóc kêu cứu thì lo lắng chạy ra xem,cùng lúc đó ngoài cỗng mẹ chồng cô cũng vừa về tới
,1 màn con bé bị tuột tay cô té xuống lọt vô mắt bà
Truyện khác cùng thể loại
184 chương
14 chương
124 chương
177 chương
119 chương