Băng tiểu thư
Chương 9
Nghe nói, khi cô nằm trên bàn mổ, hai mắt sưng đỏ.
Nghe nói, cô kéo vali hành lý đến bệnh viện, rời khỏi phòng phẫu thuật cũng là lúc cô chuẩn bị rời khỏi Đài Loan.
Nghe nói, trước khi cô và anh tranh cãi ầm ĩ, cô đã quyết định hiến tủy.
Nghe nói, cô hoàn toàn không biết Trang Bạch Tuyên lại tới tìm Tuệ Thanh, chỉ biết Tuệ
Thanh đang để ý một người đàn ông, tên là A Ức.
Mà kinh khủng nhất là tin tức được nghe từ miệng cha cô, cô tạm rời khỏi vị trí công tác, cô muốn đi lang thang, không đặt ra mục tiêu, không quyết định phương hướng. Cô nói, đi theo dấu chân của cha hai mươi mấy năm, cô cảm thấy con đường ông đi rất khó khăn, đi theo con đường đó đã làm cô quá sức mệt mỏi.
Bởi vậy cô quyết định đi phiêu bạt, không bao giờ tìm kiếm mục tiêu nữa.
Cô đi phiêu bạt, hắn phải làm sao bây giờ?
Không ai cho hắn lời giải đáp.
Ấu Lâm xuất viện về nhà điều dưỡng, tình trạng hồi phục rất tốt, hai tháng trôi qua, hắn chính thức nói rõ quan hệ với cô, hắn nghĩ rằng cô sẽ khóc lóc, đau thương không dứt, nhưng mà ngoài ý muốn, cô lại nở nụ cười.
Cô nói: “Em sớm đã nhìn ra, người anh thích là chị ấy, không phải em. Em phát hiện khi anh nhìn chị ấy, trong mắt luôn tản ra một thứ ánh sáng rực rỡ, em liền hiểu...... anh Tuệ Kình, nếu em thật sự muốn cướp bạn trai của chị ấy, người kia sẽ là anh, mà không phải anh Mộc
Thụ.”
Cô còn nói: “Mẹ sai lầm rồi, bà nói em là thiên sứ, chị ấy là ác ma, trên thực tế, ác ma tồn tại trong lòng em, chị ấy mới là thiên sứ cứu người.”
Ngày đó bọn họ nói chuyện rất lâu, khi hắn rời khỏi nhà họ Cung, phu nhân viện trưởng đuổi theo, nói với hắn: “Thực xin lỗi, là tôi sai, vì thù hận mà tôi đã thương tổn cả hai đứa nhỏ.”
Ai đúng ai sai đã không còn quan trọng, mà quan trọng là, người con gái hắn quan tâm để ý đã bỏ đi, nhưng cô đi không mục tiêu, cho nên hắn cũng không có mục tiêu để đi tìm.
Hắn đã từng kiêu ngạo nói, “Không có bất cứ việc gì có thể làm khó được thiên tài.”
Nhưng lần này hắn bối rối, bị tình yêu, bị hiểu lầm, bị người con gái hắn yêu quay vòng vòng.
Hắn đi tìm những bạn học trước đây của cô, hy vọng tìm được manh mối từ bọn họ, nhưng bọn họ luôn trả lời là -- “Cung Diệc Hân à, cô ấy không có bằng hữu, cô rất giỏi giang lại kiêu ngạo, cho dù thực sự gặp khó khăn, cũng tuyệt đối sẽ không tìm chúng tôi nhờ giúp đỡ.”
Hắn đi tìm Lí Thiến Vũ, tuy biết là không có khả năng, lại vẫn chờ mong cô sẽ liên lạc với mẹ đẻ của mình, nhưng mà Lí Thiến Vũ mất tích, có người nói bà hát trong quán bar Hoa
Liên, có người nói bà mất giọng nên đã bỏ đi.
Lí Thiến Vũ ở phòng thuê, khi hắn đến tìm người, chủ nhà kiên quyết đòi hắn hai tháng tiền thuê nhà, mới bằng lòng cho hắn vào cửa, trong căn phòng chưa có người mới dọn đến, hắn tìm kiếm dấu vết để lại.
Hắn không tìm được tung tít của Lí Thiến Vũ, nhưng lại tìm được một cái hòm, bên trong có
ảnh chụp Diệc Hân từ nhỏ đến lớn, tất cả đều là tự chụp, góc độ không tốt lắm, nhưng có thể nhìn rõ cô gái trong ảnh, mày chưa bao giờ thả lỏng.
Đôi môi cô hồng hồng thường xuyên mím chặt lại, có đôi khi, bờ vai cô run run vì rét lạnh và cô đơn, rõ ràng là một cô gái trẻ, lại dường như bị cuộc sống ép tới không thở nổi, lật đến những tấm cuối cùng...... Đó là ảnh chụp bọn họ đi dạo Thâm Khanh Lão Nhai.
Ở Thâm Khanh Lão Nhai, bọn họ đã uống chung một ly rượu, cùng ăn một cái bánh Thảo Tử, kẹo vừng nơi đó rất thơm, đậu hũ thúi ăn cũng rất ngon, bọn họ còn dừng lại nói chuyện trước quầy bán lược sừng trâu đã để lâu mà không có người mua.
Khi đó hắn nói: “Nếu lược sừng trâu có thể trị hói đầu, ông chủ hẳn là nên đưa một hòm đến cho 『 Trùng Trùng Trùng 』, có hắn giới thiệu, chắc chăn sẽ có nhiều người đỏ mắt tranh dành.”
Cô trả lời: “Đây là dùng thân thể công kích.”
Hắn phản bác, “Sai, đây là trọng điểm đặc thù, mỗi người đều cần có thể những nét đặc sắc để mọi người ghi nhớ, bằng không cũng chỉ có thể làm người qua đường Giáp Ất Bính Đinh.”
Cô hỏi: “Làm người qua đường Giáp Ất Bính Đinh có gì không tốt?”
Hắn trả lời, “Không có gì không tốt, nhưng có thể ở giữa những người qua đường Giáp Ất
Bính Đinh mà vẫn được ghi nhớ, thì rất tốt.”
Bọn họ đứng trước quầy biện luận, ông chủ mập mạp càng nghe càng cảm thấy buồn cười, đã chụp ảnh...... Tấm hình được chụp vào chính lúc đó.
Ngày hôm đó cô mua một cái lược sừng trâu đưa cho hắn, còn nói với hắn, “Anh nhớ dùng mỗi ngày, nếu đến khi sáu mươi tuổi, đầu vẫn đầy tóc đen, thì nhớ viết bài cảm tạ em.”
Hắn dùng mỗi ngày, nhưng là người con gái hắn muốn cảm tạ giờ lại bặt vô âm tính.
Sau đó, hắn quyết định tìm viện trưởng Cung nói chuyện.
Hắn Khương Tuệ Kình là thiên tài, phương thức tự mình đề cử tự nhiên cũng không giống người thường, hắn chuẩn bị một quyển lý lịch thật dày đưa đến tay Cung Tịch Duệ.
Viện trưởng nghi hoặc hỏi: “Muốn đến bệnh viện chúng tôi công tác sao? Chỉ sợ không được, chuyên ngành của cậu và chúng tôi không hợp nhau.”
Thiên tài nói: “Thực xin lỗi, tôi không thiếu công việc, nhưng tôi thiếu vợ, tôi nghĩ đến gặp ngài ứng tuyển chức con rể.”
Viện trưởng nhíu mày, “Tôi nghĩ cậu và Ấu Lâm đã nói chuyện với nhau, quan hệ của hai người không phải như trong suy nghĩ của con bé?”
Thiên tài đáp, “Người vợ tôi muốn không phải là con gái nhỏ, mà là con gái lớn của ngài.”
Viện trưởng nói thẳng: “Con bé không còn ở đây, tôi không biết con bé có cần một người chồng hay không.”
Thiên tài tự tin nói: “Cô ấy cần, bởi vì cô rất cô độc.”
Viện trưởng cười khổ hưởng ứng, “Cho dù nó thực cô độc, cũng không cần một người đàn
ông có bảng lý lịch phong phú làm chồng.”
Thiên tài trả lời, “Cô ấy muốn, bởi vì cô biết thiên tài khó kiếm, hơn nữa cô đối với thiên tài có sự khát khao.”
Tiếp theo, hắn kể cho viện trưởng nghe, mỗi việc bọn họ làm cùng nhau, thậm chí, hắn còn mở ảnh chụp phía sau bảng lý lịch ra -- ảnh này là hắn lấy trộm trong cái hòm của người khác.
Khương Tuệ Kình nói với Cung Tịch Duệ, hắn yêu con gái của ông như thế nào, mà thiên tài nhận định, chỉ cần cảm giác, cái gì cũng không cần nói rõ, cô nhất định biết hắn yêu cô.
Viện trưởng nghe xong, lắc đầu nói: “Không đúng, không phải mỗi người đều là thiên tài, không thể bắt buộc mỗi người đều có được năng lực nhận định của thiên tài, yêu, nhất định phải nói ra miệng mới có ý nghĩa.”
Thiên tài nghe lời chỉ dạy gật đầu đồng ý, “Tôi đã hiểu, không ai có thể ở trước mặt tình yêu nói mình là thiên tài, kiêu ngạo tự phụ kết cục chính là giống như tôi.”
Bọn họ nói chuyện ròng rã một buổi chiều, mãi đến khi hoàng hôn ánh mặt trời chiếu vào khung cửa kính.
Cuối cùng viện trưởng hỏi: “Cậu vì sao tới tìm tôi? Tôi không giúp được cậu điều gì cả.”
Thiên tài đáp, “Ngài không cần giúp tôi gì cả, ngài chỉ cần tiếp tục yêu thương con gái mình, hơn nữa làm cho cô ấy biết ngài yêu cô ấy, vậy là đủ rồi.”
Viện trưởng hỏi: “Cậu là người học kinh tế, sao không biết mình làm việc này là lãng phí thời gian? Bởi vì tôi cũng không biết con bé ở nơi nào, không thể truyền đạt tâm ý của cậu cho cô.”
Thiên tài nói: “Một chút cũng không lãng phí.”
Viện trưởng lại hỏi: “Vì sao không lãng phí? Công ty của cậu rất lớn, cần cậu điều hành việc kinh doanh.”
Nhưng thiên tài trịnh trọng trả lời, “Tôi tình nguyện tiêu phí tất cả cho tình yêu.”
Viện trưởng lại nói rõ, “Con gái tôi không còn ở đây.”
Thiên tài cố chấp tỏ vẻ, “Nhưng tình yêu của tôi không bị đứt đoạn.” Sau đó hắn rời khỏi văn phòng viện trưởng.
Sau ngày đó, hắn thường xuyên ra vào nhà họ Cung, mục đích là làm thay đổi mối quan hệ giữa Cung Diệc Hân và những người trong gia đình.
Không có biện pháp, hắn là thiên tài, thiên tài ở trước mặt tình yêu vừa ngốc lại không nhạy bén, hắn chính là trời sinh gà mẹ, trời sinh thích bảo hộ kẻ yếu, mà cô gái khóc sưng hai mắt, bị hiểu lầm, bị thương lòng, đã trở thành mục tiêu bảo vệ che chở của hắn kiếp này.
Khương Tuệ Thanh gõ cửa phòng Khương Tuệ Kình.
Hiện tại Tuệ Thanh thoạt nhìn thành thục hơn một chút, bởi vì phần trí nhớ bị mất đi đã quay trở lại, cô không là cô bé chỉ biết ôm truyện tranh cùng tiểu thuyết, cô trở về công ty, một lần nữa bắt tay vào hoạt động kinh doanh, mà kẻ kia...... Chết tiệt, trời giết, xuống địa ngục mười lần cũng không oan uổng Trang Bạch Tuyên lại biến thành chồng của cô.
Shit! Thiên tài luôn bại bởi tình yêu, ở trước mặt tình yêu cam chịu, mặc kệ là tình yêu của mình hay tình yêu của chị gái sinh đôi.
“Tuệ Kình.” Cô từ phía sau ôm lấy hắn, chạm má vào má hắn.
“Có việc gì?”
“Em vẫn còn tức giận Tuyên sao?”
Tuyên? Tuyên cái gì? Tuyên cáo, biểu thị công khai, tuyên án hay muốn phát tiết?! Cái kẻ thối nát kia thế nhưng quang minh chính đại chuyển vào nhà hắn ở! Anh ta kia không phải kiếm được rất nhiều tiền sao? Phòng ở không phải rất lớn sao? Sự nghiệp của anh ta không phải đã rất vừng chắc rồi hay sao? Sao cứ ở mãi nhà hắn không chịu đi?
Làm người sao có thể mặt dày như vậy, mỗi lần nhìn thấy anh ta, cậu em vợ như hắn đều sẽ thấy buồn rầu chán nản?
Khương Tuệ Kình xoay đầu, không trả lời.
“Không cần phải làm vậy chứ, chị cũng không bị cướp đi, ngược lại em lại có thêm một người anh trai.”
Trầm mặc, hắn tiếp tục suy sụp.
“Trước kia em không phải rất thích Tuyên? Hắn là người ưu tú nhất, học trưởng có năng lực.”
“Câm miệng, nếu chị muốn nói về hắn, thì em không rảnh.” Nói xong, hắn cầm hai cánh tay đang ôm trên cổ mình kéo ra.
Ôm lấy cánh tay hắn, dựa vào trên vai hắn, cô vội vã lại bò lên người em trai thiên tài. “Được rồi, được rồi, không nói chuyện đó nữa, chúng ta nói...... Gần đây chị quen một người bạn qua mạng.” Dạo này, cô rất thích vào chat room nói chuyện với người bạn kia.
Cuộc sống chưa đủ mệt mỏi sao? Có thời gian rảnh lên mạng sao không cố gắng sinh em bé, tốt nhất là sinh 10 đứa 20 đứa, ăn sụp nhà cái tên Bạch Tuyên kia luôn. Hắn nhìn cô với ánh mắt xem thường.
“Nickname của người đó là Lưu Lãng (Lưu Lạc).” Khương Tuệ Thanh nói tiếp.
Lưu Lãng, lưu lạc, tốt lắm, cả thế giới đều rủ nhau lưu lạc, công việc không cần làm nữa, mỗi ngày lang thang đây đó có thể no bụng sao.
“Đó là một người rất ôn nhu.”
Ôn nhu? Những người như thế rất dễ bị bắt nạt, cá tính tốt nhất cứ giống Cung Diệc Hân, lạnh như băng, cứng rắn, luôn khiến cho những người xung quanh phải kính nể, người tài giỏi như thế sẽ không bị người khác khi dễ.
“Người đó nói, mỗi đóa hoa chỉ có thể nở một lần, chỉ có thể hưởng thụ một thời tuổi xuân, cho nên sinh ra được làm con người thì cứ mặc sức hưởng lạc.”
“Sai, điều hạnh phúc nhất là được sinh ra trên cuộc đời này, đừng làm gì quá mức đến cả một giây nghỉ ngơi cũng không có, thời gian là nhà tư bản lớn nhất của tầng lớp lao động trí óc, đã từng nghe câu,『Nghiệp học tinh thông ở chỗ chuyên cần, nông cạn do qua loa hời hợt, đức hạnh trọn vẹn nhờ suy nghĩ sâu xa, đức hạnh bị huỷ hoại do cẩu thả tuỳ tiện.』từng giây từng phút cũng không thể tùy tiện lãng phí.”
Khương Tuệ Thanh cười cười, “Cách nói chuyện của em càng ngày càng giống bác sĩ.”
“Cô ấy đã đúng, là người thì phải hiểu và biết suy xét bản thân, biết những gì mình cần học tập.”
“Cho nên mỗi ngày em đều liều mạng làm việc, dọa những nhân viên cấp dưới sợ chết khiếp, là vì học tập theo bác sĩ?”
“Không tốt sao?” Nhìn lại những gì hắn đã làm được, thành đạt ở tuổi ba mươi, không thể tốt hơn được nữa, đó quả thực là một thành công ngoài mong đợi.
“Nhưng cấp dưới của em đều kháng nghị, nói không chừng lần tới tivi đăng tin có người tự tử vì áp lực công việc, lại chính là nhân viên công ty mình.”
“Chờ hai ngày nữa, lấy tiền lời chia thưởng cho mọi người, ai còn muốn kháng nghị thì nói kẻ đó đến gặp em, em sẽ đưa cho người đó một tờ thư giới thiệu, để bọn họ tự tìm công việc mới.”
“Em đối xử với mọi người nghiêm khắc như vậy, có phải bởi vì không có bác sĩ ở bên cạnh, em rất đau lòng phải không?”
“Con ong chăm chỉ cần cù hút mật sẽ không có thời gian thương tâm, em không đau lòng, huống chi sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ quay trở về.” Hiện tại, hắn chỉ cần chuyên tâm làm một chuyện, đó là yêu cô, yêu cô, không ngừng yêu cô.
“Em chắc chắn cô ấy sẽ quay về đây?” Cô nìn một bên mặt hắn. Cho dù hai người là sinh đôi, cô cũng không thể nào lý giải vì sao em trai mình lại tự tin như vậy?
“Đúng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em đang đợi cô ấy, chờ yêu cô ấy.”
“Nhưng cô ấy lại không biết.”
Khương Tuệ Kình nhìn cô một lúc lâu, thở dài trả lời, “Em biết là đủ rồi.”
Những lời này là bắt chước Trang Bạch Tuyên, tuy rằng hắn rất thống hận người anh rể này.
Khi đó, hắn hung hăng nói: “Tuệ Thanh không biết anh yêu chị ấy.”
Anh ta nghe xong mỉm cười, chỉ nói một câu -- Tôi biết là đủ rồi.
Đúng vậy, hắn biết là đủ rồi. Tuy rằng hắn thực chán ghét Trang Bạch Tuyên, nhưng không thể không đồng ý của với câu nói của hắn, thật chết tiệt là lời hắn nói lại đúng.
Khương Tuệ Thanh lại liếc mắt một cái nhìn em trai mình, thấy hắn lại tiến vào thế giới trầm tư của chính mình.
Cô thở dài. Đã đến giờ hẹn với Lưu Lãng, cô muốn lên mạng, muốn kể cho Lưu Lãng nghe, câu chuyện tình yêu chưa từng được nở hoa mà đã phải chết non này.
Cung Diệc Hân ở đảo Bali, cô đã sống ở nơi này hơn một năm, nơi này rất đẹp, rất thoải mái, là nơi thích hợp để giải tỏa áp lực, lang thang khắp nơi, cho nên cô đến đây, còn dẫn theo người mẹ đẻ Lí Thiến Vũ của mình.
Khi vừa chuyển đến đây, mẹ đã kể cô nghe, về tình yêu của bà và cha, vào lúc đó bà còn quá trẻ, vẫn luôn tin rằng sẽ có tình yêu thiên trường địa cửu.
Vì thế cô chê cười bà, cười chê bà sao có thể tìm kiếm tình yêu từ một người đàn ông, lại không hiểu rằng tình yêu chỉ cần bị cầm trong lòng bàn tay, nháy mắt sẽ héo rũ, đến cuối cùng, hai người yêu nhau sẽ chỉ làm tổn thương đối phương, sau đó, cô đi đến kết luận -- tình yêu là một loại sinh vật ỉu mệnh.
Nhưng một năm qua, mỗi ngày nghe biển hát, mặc váy hoa, chạy xe đạp, những bãi cát trải dài, vị gió biển mằn mặn thấm vào trái tim cô, bầu trời xanh thẳm dần lau mờ những suy nghĩ cực đoan trong cô.
Một năm, một năm hoàn toàn không có kế hoạch, buổi sáng không cần vội vàng chạy ra khỏi nhà, không cần ngày nào cũng phải cập nhật những kiến thức y học, không cần lo lắng ngủ mới nửa đêm sẽ có người gọi điện báo với cô có bệnh nhân xuất hiện tình trạng khẩn cấp.
Đảo Bali chữa khỏi chứng mất ngủ của cô.
Việc mà cô làm mỗi ngày là ngắm mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, dạo phố, thỉnh thoảng xuống bếp làm vài món tự thưởng cho mình. Nhưng dù sao cô cũng không phải thiên tài, không thể dựa vào mấy quyển sách [Dạy nấu ăn] là thỏa mãn vị giác của mình, nhưng là cô phát hiện ra, cuộc sống không có kế hoạch, thực thoải mái.
Mở máy tính, đăng nhập chat room, Tuệ Thanh đang đợi cô.
Tuy rằng không muốn nói Tuệ Thanh ngốc, nhưng chị ấy thực ngốc, không ai lại dùng tên thiệt của mình làm nickname, nhưng...... Có gì quan trọng, thế giới mạng hư hư thực thật, thực là giả mà có khi giả mà là thực.
Lần đầu tiên khi lang thang trên mạng phát hiện ra Tuệ Thanh, lòng của cô giống bị hạt nhân oanh tạc. Cô hoài nghi, thế giới này nhỏ như vậy sao? Cho nên cô không biết có nên tin vào điều này, đối phương chính là Khương Tuệ Thanh mà mình quen.
Về sau, là Tuệ Thanh tự mình chứng thực chuyện này, bởi vì các cô nói chuyện phiếm đầu nhăm vào một đề tài, phần lớn là chị ấy hiểu lầm “A Ức”, cùng với không phân biệt trắng đen mà vu oan Khương Tuệ Kình.
Cô liền biết Tuệ Thanh chính là Tuệ Thanh mà cô quen, nhưng vẫn không nói cho đối phương, “Lưu Lãng” chính là người “Bác sĩ” chị ấy luôn nhắc đến.
Cuộc sống thực tế các cô đã cắt đứt giao tình, lại ở trong thế giới hư ảo này trở thành bạn tốt, bởi vậy chỉ có thể nói, giữa người với người với nhau luôn tồn tại duyên phận, vì vậy các cô có cơ hội gặp lại, cũng tâm sự để hiểu nhau hơn.
Tuệ Thanh đã hơi thay đổi, từ những hàng chữ có thể thấy được.
Cô đã trở về công ty làm quản lý, làm một công việc mình không thích, nhưng vì trách nhiệm cho nên không thể không làm.
Cô nói: “Công ty là trách nhiệm của tôi và em trai, tôi không thể ích kỷ mà quăng toàn bộ công việc cho Tuệ Kình, cho dù hắn thật là thiên tài.”
Tuệ Thanh vì có em trai thiên tài mà kiêu ngạo, còn Tuệ Kình ngoài miệng luôn cười nhạo chị gái có chỉ số thông minh bị cho ăn mất, nhưng người chị gái có chỉ số thông mình thấp này, lại là đối tượng cả đời này hắn quan tâm che chở nhất.
Thật sự là một tổ hợp kỳ quái, rất giống cô cùng Ấu Lâm. Cả hai luôn ngầm ngưỡng mộ đối phương?
Tuệ Thanh nhắc tới chuyện tình yêu thảm bại Tuệ Kình với “Lưu lạc” không chỉ một lần.
Cô nói Tuệ Kình thực ngốc, rõ ràng yêu bác sĩ, lại để cho bác sĩ hiểu lầm người hắn yêu là người khác, nhưng khi cô chống nạnh giương cằm chỉ trích hắn ngu xuẩn, Tuệ Kình lại rất vô tội trả lời, “Em cho rằng cô ấy biết.”
Cho rằng.
Đây là điểm mù của thiên tài.
Hắn cho rằng cô biết, người Khương Tuệ Kình thích là Cung Diệc Hân không phải Cung Ấu
Lâm, bằng không vì sao mỗi ngày đều nấu cơm cho cô ăn.
Hắn cho rằng, nếu không phải thật sự thích, hắn sao lại rảnh rỗi đi đóng vai bạn trai cô, lại còn mua một bó hồng thật tô đến trước mặt bạn trai trước của cô giả ngu.
Hắn cho rằng bọn họ cùng ăn một que kem, nếu không phải người yêu, sao hắn có thể làm một hành động dơ bẩn như vậy?
Hắn cho rằng rất nhiều việc cô phải biết, nhưng cô không nghĩ vậy.
Tuệ Thanh gõ một đoạn chat nói thế này.
Thằng em trai ngu ngốc kia, mỗi tuần đều đi lấy lòng ba Cung, mẹ cùng em gái, hy vọng bọn họ có thể yêu thương con gái, cũng thích luôn con rể.
Thằng em trai ngu ngốc kia, thế nhưng cầm bản kế hoạch chạy đến Cung gia, nói muốn thay bác sĩ tổ chức party sinh nhật, hắn thuyết phục ba Cung, mẹ Cung, cuối cùng cũng tổ chức party.
Nhưng sinh nhật hôm đó, bác sĩ không tới, ngược lại đồng nghiệp của bác sĩ đều đến công đủ, tình thế này có chút xấu hổ, nhưng thằng em ngu ngốc của cô, lại nâng chén mời mọi người cùng cạn ly, cùng bọn họ ước định, ngày này sang năm lại tập trung, lại vì bác sĩ tổ chức một party sinh nhật lớn hơn.
Mọi chuyện không chỉ dừng ở đó, thằng em ngu ngốc kia, đi ra ngoài luôn mua quà cho bác sĩ rồi mang về nha, sau đó giống như chơi xếp gỗ vậy, sau nhiều lần, bây giờ nơi để quà đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Biết không? Em trai ngu ngốc của tôi còn chạy đi kinh doanh PUB.
Hắn căn bản là không hứng thú, nhưng hắn mạnh miệng, nói muốn thử sức ở ngành nghề khác, tăng năng lực kinh doanh của mình. Ai mà không biết, hắn là vì quan tâm bác sĩ, ngay cả mẹ đẻ của bác sĩ cũng muốn lo thay cô.
Tôi thật muốn mắng hắn, đợi người ta đi rồi mới ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy, quả thực là ngu ngốc.
Chỉ một đoạn chat ngắn nhưng cô dùng hơn mười từ “Ngu ngốc”, cuối cùng còn ghi thêm p.s.--
Tôi rất vui, vì có thể quang minh chính đại mắng em trai mình ngu ngốc, khó trách tôi thích bác sĩ như vậy, bởi vì cô biến em trai thành ngu ngốc giống tôi, lần đầu tiên sau khi sinh ra, đây là lần đầu tiên chúng tôi đứng ngang hàng.
“Lưu Lãng” trả lời lại chỉ có vài câu ngắn ngủn – đời người kiếm khi được hồ đồ, nếu khôn khéo không thể làm cho chính mình vui vẻ, sao phải yêu cầu bản thân mọi thứ đều nhất?
Cầm lấy một lon bia lạnh, Cung Diệc Hân đi đến cạnh cửa, gió biển, ẩm ướt phất lên mặt, mái tóc chưa buộc rối bù trong gió, vị mặn trong không khí, phiêu tán mùi hương Cỏ roi ngựa, có người nói, đó là hương vị tình yêu.
Tuệ Kình yêu cô, sau khi cô rời đi hắn đã làm nhiều chuyện như vậy để chứng minh.
Nhưng cô...... Cô đối với tình yêu đã mất đi niềm tin, lại càng không cho rằng bản thân là một loại người máy, có thể gắn bó với tình yêu này, huống chi đã biết rõ tình yêu ngắn ngủi, cô vì sao phải tự mình nếm thử?
Người phụ nữ như cô ngay cả chính mình còn không thích, dựa vào cái gì đòi hỏi tình yêu vĩnh hằng từ một người đàn ông?
Từ cửa phòng, cô thấy mẹ đã về gần tới nhà, khoác tay một người đàn ông tóc vàng, hắn là người Mĩ, nghe nói là một tác gia, tới đây tìm cảm hứng, hắn và mẹ rất hợp nhau, lâu ngày trở thành bạn tốt.
Cô nhìn mẹ từ xa, thân thể bà vẫn linh lung như trước, khuôn mặt sau khi tẩy trang lại có chút ngây thơ, không thể nhìn ra bà đã gần năm mươi tuổi, bà mặc áo thun có tay, váy dài tới gối, gió thổi làn váy nhẹ bay, bà khẽ cười, cất cao giọng hát một ca khúc tiếng Anh.
Về điểm này, cô không được di truyền từ mẹ, giọng hát của cô chỉ bình thường, âm sắc cũng bình thường, nhớ không nổi lời một bài hát.
Tuệ Kình thường nói: “Tuệ Thanh sinh ra là sỉ nhục nhiễm sắc thể của hắn.” Vậy cô sinh ra, chắc cũng là sự sỉ nhục gien di truyền giọng hét của mẹ.
Mẹ đứng ở bậc thang trước cửa nhà nói lời tạm biệt với người kia, đối phương ôm ôm eo bà, hôn nhẹ lên má bà, sau đó đứng ở cửa vẫy vẫy tay, gọi tên bà, rồi xoay người rời đi.
Mẹ không quay vào nhà ngay, vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng hắn, mãi đến khi khuất bóng, mới xoay người vào nhà.
Vào phòng, nhìn thấy cô, trên mặt hiện nổi lên sắc hồng, hít sâu vài lần, mới cố lấy dũng khí nói với cô: “Con gái, mẹ nghĩ...... Mẹ yêu rồi.”
Cung Diệc Hân nhíu mày. “Lại yêu?”
Con gái không phản đối, trong giọng nói cũng không có trách cứ, nhưng Lí Thiến Vũ vẫn không dám nhìn lên, hơn nửa ngày mới lại lần nữa cố lấy dũng khí, kéo tay con gái, đi đến võng treo.
Bà đè con gái ngồi xuống, sau đó cầm dây buộc nhẹ nhàng đưa đẩy.
“Chắc con thấy rất buồn bực, mẹ luôn bị tình yêu tổn thương, vì sao vẫn muốn đối mặt tình yêu, không phải nên chạy nhanh chạy trối chết, ngược lại còn tự mình tiến về phía trước?”
Cung Diệc Hân chưa nói đúng cũng chưa nói không đúng, cô chỉ bình tĩnh nhìn xa xăm, hai hàng lông mày nhíu chặt.
“Mẹ cũng không thể hiểu chính mình, rõ ràng kinh nghiệm đã dạy mẹ vô số lần, tình yêu không đáng tin, nhưng mỗi lần đối mặt với tình yêu, mẹ vẫn không thể miễn dịch. Mẹ đã tự hỏi lòng rất nhiều lần, có phải do đầu óc của mẹ quá tồi, nên cứ luôn bị hãm sâu vào hay không?”
“Đáp án thế nào?” Cô quay đầu hỏi.
“Không phải.”
“Không phải?” Cô đề cao ngữ điệu.
Lần nữa giẫm lên vết xe đổ, bị tình yêu thương tổn, đây không phải đầu óc không tốt thì là cái gì? Xem ra cô không chỉ không di truyền giọng ca của mẹ, mà còn không di truyền chỉ số thông minh thấp như của bà.
“Con gái, con có đồng ý hay không, trên con đường tình yêu vẫn luôn tồn tại những đoạn đường xinh đẹp ngọt ngào?”
Nghe mẹ nói lại gợi lên những kỉ niệm trong cô. Cùng nhau đi dạo Thâm Khanh Lão Nhai, đến bến tàu mua cá, rồi cả chuyện ở tiệm giầy đắt tiền...... Là những thứ cô thực sự không thể phủ nhận.
“Có lẽ kết cục không như mong muốn của chúng ta, nhưng không thể bởi vì vậy, mà hoàn toàn phủ nhận tình yêu từng mang đến hạnh phúc cho chúng ta.
“Tựa như đứa trẻ trèo cây hái long nhãn, luôn trượt thẳng từ trên xuống, khiến tay chân đầy vết thương, nhưng mà bọn nhỏ vẫn đi hết lần này đến lần khác, thử không mêt mỏi, bởi vì vị ngọt quyến rũ khi ăn vào trong miệng, vị ngọt...... Làm lòng người khó quên.”
“Tình yêu không phải hái long nhãn.”
“Mẹ hiểu, tình yêu so với hái long nhãn càng phức tạp khó khăn hơn nhiều, bởi vì tình yêu quan trọng là cảm giác của cả hai phía. Mẹ thường nghĩ, có người yêu rất tốt, khi cả hai bên nhau, cũng toàn tâm toàn ý yêu thương mẹ, vì sao đến cuối cùng, chúng ta lại không thể có được kết thúc viên mãn?”
“Vì sao?”
“Hai người yêu nhau chia tay, có rất nhiều nguyên nhân.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ mối tình của mẹ và một ca sĩ nổi tiếng, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến lên, đi qua thời kì không biết mình là ai. Nhưng sau này hắn càng ngày càng nổi tiếng, mà mẹ vẫn cứ dậm chân tại chỗ, bận rộn khiến khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa, mẹ tự ti khi khi thấy hắn được vây quanh giữa vòng người hâm mộ, chúng ta không ngừng tranh chấp, cãi vã, chúng ta không thể thay đổi bản thân để hòa hợp, về sau chúng ta chia tay, nhưng nơi đáy lòng mỗi người đều rất rõ, mẹ có yêu hắn, hắn cũng yêu mẹ.”
“Ví dụ khác là chủ một xí nghiệp nhỏ mới thành lập, hắn yêu mẹ, dùng hết toàn lực để mẹ có thể hòa hợp với gia tộc hắn, nhưng nào có dễ dàng như vậy? Mẹ lớn hơn hắn năm tuổi, đã sinh con một lần, lại không có bằng cấp, bằng cấp và gia thế, rõ ràng chính là con sông Hồng
Câu (sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán - Sở ở Trung Quốc) ngăn cách hai chúng ta? Đó quả thực là đại dương mênh mông rộng lớn.”
“Chúng ta cố gắng hết mình, nhưng cuối cùng hai người đều mỏi mệt, nhưng dù mệt như vậy vẫn không cam lòng buông tay, phải làm sao bây giờ? Một bên là người hắn yêu, một bên là cha mẹ sinh hắn, dạy dỗ hắn, bồi dưỡng hắn thành tài, con nói, hắn có thể bỏ những người đó sao?”
“Mẹ bị thương, mẹ đau khổ, nhưng mẹ cũng không phủ nhận tình yêu khiến mẹ hạnh phúc, không có có, cuộc sống của mẹ sẽ rất chán nản.”
Mẹ cũng từng oán trách, vì sao mẹ luôn lệch đi những mốc thời gian quan trọng, gặp gỡ một người đàn ông tốt, tựa như cha của con, nếu chúng ta quen nhau sớm hơn một chút, có lẽ mọi việc đã không giống ngày hôm nay.
“Trải qua nhiều cuộc tình như vậy, nói thật, mẹ đã quá chán nản, cũng từng thề, cũng không cần tình yêu của người đàn ông nào nữa.”
“Nhưng nếu sau lần đầu tiên yêu đương thất bại, mẹ liền buông tay, vậy hôm nay, sao mẹ có một đứa con gái tài giỏi như con, nếu không có nhiều người đàn ông tốt đến bên mẹ, nói như vậy, trong sinh mệnh của mẹ, trừ bỏ kiếp sống lưu lạc bán giọng hát để kiếm sống, còn có thứ gì?
“Hơn nữa nếu『Trong cuộc đời mỗi người sẽ xuất hiện một người đàn ông thuộc về mình』 là chân lý, vậy nếu mẹ từ bỏ quyền chọn này, có phải chính mẹ đã từ bỏ người đàn ông thuộc về mình? Có thể rất nhiều năm sau, mẹ trở thành một bà lão lủi thủi sống một mình, mẹ thực sự không biết đến lúc đó bản thân có cảm thấy hối hận hay không.”
“Nhưng mẹ không sợ sao? Không sợ mình sẽ lại thất bại, thương tổn cứ lần lượt ập tới?”
“Thất bại không chỉ xuất hiện trong tình yêu. Con làm phẩu thuật cho bệnh nhân không lẽ chưa từng thất bại? Nếu bác sĩ ngoại khoa chỉ vì một lần thất bại, liền rời khỏi công việc này, xin hỏi: Thế giới này còn có bao nhiêu bác sĩ ngoại khoa? Các thầy giáo thường cổ vũ mỗi khi chúng ta thất bại, càng có nhiều áp lực thì càng cố gắng, vì sao định luật này không thể áp dụng cho tình yêu? Mẹ tin, nếu con chỉ vì mất đi tình yêu mà đau khổ không bước tiếp, như vậy con đã bổ mất rất nhiều thứ.”
Cung Diệc Hân mím chặt môi. Càng có nhiều áp lực thì càng cố gắng? Nhưng cô chỉ có một trái tim, sao chịu nổi đau rồi lại đau?
Trong tình yêu cô là kẻ yếu, chỉ một lần bị đau đã không muốn thử lại, cô thầm nghĩ tìm một cái vỏ bọc an toàn trốn vào đó, làm bộ như mọi thứ chưa từng xảy ra, sau đó ngăn ngừa chuyện tình như vậy lại lần nữa tái diễn.
Lòng bàn tay ấm áp bao lại mu bàn tay cô, ngửa đầu, sâu trong mắt cô là nụ cười của mẹ.
“Diệc Hân, mẹ rất biết ơn ông trời, dùng một đoạn tình yêu sai lầm đưa con đến với mẹ. Mẹ không có tổn hại gì, cha của con càng không có, con là niềm kiêu hãnh của chúng ta.”
Cô nhàn nhạt nở nụ cười.
“Nếu đã thoải mái, thì nên trở về đi thôi, trở về bên cạnh Khương Tuệ Kình, cho nó cơ hội nói lời xin lỗi với con.” Mẹ vỗ vỗ đầu cô, nhìn cô cười.
“Mẹ, mẹ......” Làm sao có thể biết Khương Tuệ Kình?
“Khi vừa đến nơi này, mẹ nhận di động của con, là cha con gọi tới, sau đó mẹ luôn cùng ba con liên lạc. Mẹ biết giữa hai con tồn tại nhiều hiểu lầm, nhưng giữa người với người với nhau khó tránh khỏi sẽ có hiểu lầm, còn nhớ hay không, con cũng từng hiểu lầm mẹ đòi tiền của con là vì người đàn ông kia, con căn bản không tin bà ngoại mắc bệnh nặng, mà tiền mẹ kiếm không đủ tiền thuốc men?” Ngay từ đầu bà cũng muốn khuyên Diệc Hân, Tuệ Kình là đứa nhỏ tốt, người đàn ông tốt như vậy phải nắm chắc trong tay, nhưng con gái tính tình có chút cố chấp, bà luôn không dám đề cập đến, chỉ sợ nhắc tới sẽ khiến quan hệ của hai mẹ con căng thẳng.
“Mẹ, thực xin lỗi.”
Lúc bà ngoại hấp hối, cô đã đến kịp, nghe chính miệng cậu nói, biết được mẹ vì bà ngoại trả giá rất nhiều, cô là bác sĩ, hiểu rất rõ có thể kéo dài thời gian đến như vậy khẳng định đã phải trả giá bằng giàu sang phú quý.
“Người thực sự có lỗi là mẹ, mẹ tự tiện nghe di động của con.”
“Không có gì.”
Là cô không tốt, cô nên gọi điện thoại cho ba báo bình an, chính là...... Cô cũng không hiểu được chính mình cố chấp cái gì.
“Mẹ nghe kể rất nhiều chuyện, mẹ nghĩ, Khương Tuệ Kình đối với con là thật tâm. Đương nhiên nếu lấy kinh nghiệm từng trải của mẹ nói với con điều này, khẳng định không có sức thuyết phục, dù sao những thất bại của mẹ cũng thật ghê người. Bất quá, nếu không phải thật tình yêu con, mẹ không hiểu vì cái gì mà thằng bé đó lại làm nhiều chuyện nhàm chán như vậy, vì một người phụ nữ mình khong yêu trả giá nhiều như vậy.”
Đúng vậy, điều này cô cũng từng nghe nói, chính là chat room. Nhưng là cô đối với chính mình, đối với tình yêu, đã mất đi sự tự tin.
“Mẹ, làm thế nào con có thể xác định, hắn chính tình yêu thuộc về con?” Cô có thói quen dè dặt cẩn trọng, Cung Diệc Hân là người phải chắc chắn mới hành động, cô chưa bao giờ nguyện ý phạm sai lầm.
“Không gặp mắt hắn, thử yêu thương hắn, làm sao có thể con có thể xác định được?”
“Nếu sau ngày sự thật chứng minh, chúng ta vẫn không hợp nhau thì sao?”
Nghe con gái nói ra vẫn đề trong lòng, Lí Thiến Vũ yên lặng không cười.
Bà đã từng đưa ra rất nhiều giả thiết -- có lẽ con gái đối với Khương Tuệ Kình vô tâm, có lẽ giữa bọn chúng hiểu lầm quá sâu, có lẽ tính cách của hai đứa khó có thể hòa hợp...... Nhưng bà dù thế nào cũng không nghĩ tới, con gái thông minh hóa ra là sợ hãi vấn đề này?
Cô ngồi vào võng, ôm bả vai con gái, ôn nhu nói: “Có gì quan trọng, ít nhất con cũng đã thử cố gắng, đừng nói cho mẹ, con là loại con gái không chiến mà đã hàng.”
Không chiến mà hàng...... Những lời này khơi dậy kiêu ngạo của cô.
Hôm nay, Cung Diệc Hân lần thứ hai lên mạng, nói với cô bạn trên mạng, cô không đi nữa, phải trở về tìm kiếm mục tiêu mới. Hơn nữa nói cho cô bạn tiểu thư trên mạng, cô tên là
Cung Diệc Hân, với người từng thích ăn bánh dứa, thích đọc truyện tranh thiếu nữ, thích gọi cô “Bác sĩ”.
Cô có thể tưởng tượng, bộ dạng Tuệ Thanh ở bên kia màn hình máy tính nghẹn họng nhìn trân trối.
Hôm nay, cô cũng gọi điện thoại cho cha, sau khi hai người hàn huyên gần hai giờ, cô cảnh cáo cha, “Xin cha, con muốn tái xuất giang hồ, không muốn Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhưng vẫn muốn tiếp tục học tập làm vài luận văn!”
Giọng điệu trong lời nói, cô nghe thấy cha vui mừng cất tiếng cười.
Khương Tuệ Kình ở sân bay đợi đã ba giờ đồng hồ, không phải máy bay trễ giờ, mà là hắn đến sớm, nếu không phải Trang Bạch Tuyên “Ác ý” ngăn cản, có lẽ hắn đã đến đây chờ từ đêm qua.
Diệc Hân trở về.
Tin tức này đến từ bạn trên mạng của Tuệ Thanh -- “Lưu Lãng”.
Xem xong đoạn đối thoại của bọn họ, hắn thực sự rất muốn ném Tuệ Thanh từ trên lầu ba xuống. Vì sao quen nhau gần một năm, cô thế nhưng không nhận ra “Lưu Lãng” chính là
Diệc Hân?!
Nhắc lại lần thứ ba nghìn, có Khương Tuệ Thanh làm chị gái, là bất hạnh lớn nhất trong đời hắn, có loại tay chân này bên người, hắn làm gì còn phải sợ hãi kẻ thù.
Hít thật sâu, lòng bàn tay của hắn chảy mồ hôi.
Nhìn thấy cô, hắn phải nói gì?
Trước tiên là nói thực xin lỗi, đêm hôm đó, hắn không nên chuyện gì cũng chưa hỏi rõ ràng đã tức giận máng chửi loạn lên?
Không đúng, vẫn là nên hỏi thăm trước, “Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Không đúng, những lời khách sáo này chỉ dùng để nói với bạn bè thôi, không phải để nói với bà xã tương lai. Hắn phải nói: “Em rốt cuộc đã đi đâu? Hại anh đi khắp nơi tìm mà vẫn không thấy em đâu, em có biết anh rất lo lắng hay không......” Đứng ở cửa lải nhải lảm nhẩm cả nửa ngày, hắn nhớ ra cuối cùng phải kết thúc bằng câu: “Bà xã, anh yêu em.”
Nhưng...... Như vậy có được không? Cô có thể sẽ tức giận, quay đầu bước đi luôn hay không?
Có lẽ trước tiên nên nhận sai, là có vẻ an toàn nhất......
Khi hắn còn đang miên man suy nghi, tiếng chuông di động vang lên, hắn vội vàng nghe máy.
“Tuệ Kình.” Là Cung Tịch Duệ.
“Cha vợ, có chuyện gì ạ?” Từ sau khi thông qua sát hạch, hắn chính thức gọi viện trưởng
Cung là cha vợ, hắn rất thích gọi vậy, mà cha vợ cũng rất thích nghe.
“Tối hôm qua sao con không mở di động? Ngay cả điện thoại trong nhà cũng không gọi được.” Trong khẩu khí của ông có nồng đậm chỉ trích.
“Di động tắt máy?”
Hắn nhớ tới, ngày hôm qua Tuệ Thanh trịnh trọng tháo dây sạc điện thoại, đưa hắn cái di động đã tắt máy, muốn hắn nghiêm túc nghe cô kể chuyện, một “Câu chuyện Khương Tuệ
Thanh vs. Lưu Lãng”.
Câu chuyện của cô kể vừa vụn vặt mà còn dài dòng, hắn nghe mà rất buồn ngủ, mãi đến khi...... Tuệ Thanh đưa đoạn đối thoại của hai người đến trước mặt hắn.
Đáng chết! Trên thế giới có Khương Tuệ Thanh, chẳng cần phải dùng đến đầu heo để chứng minh “Ngu” có ý nghĩa gì.
“Cha vợ thực xin lỗi, có chuyện gì sao?”
“Diệc Hân sáng nay chín giờ đáp máy bay về Đài Loan, cha vốn muốn tới sân bay đón, nhưng bệnh nhân trong bệnh viện lâm vào tình trạng khẩn cấp, cha không thể đến......”
“Đừng lo lắng, con đã ở sân bay chờ Diệc Hân.”
“Con...... Làm sao con biết Diệc Hân muốn trở về?”
Đó là một câu chuyện dài, không phải nói rõ qua điện thoại.
Hắn hưng phấn nói: “Sau này sẽ kể cho cha nghe. Trước tiên con sẽ đưa Diệc Hân về chung cư, chờ cô ấy nghỉ ngơi, rồi sẽ đưa cô về nhà.”
“Được, vậy làm phiền con, vài giờ tới chắc cha vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật, con nhớ mở di động, cha ra khỏi phòng mổ sẽ gọi điện thoại cho con.”
“Không thành vấn đề.”
“Nhớ kỹ, không cho phép lại tắt máy!” Cung Tịch Duệ đe dọa.
“Tuân mệnh, cha vợ.” Hắn vừa hưng phấn vừa khẩn trương, tắt điện thoại, liên tục nhìn đồng hồ đeo tay.
Rốt cục đã có khách ra khỏi sân bay, hắn chạy nhanh đến gần, ánh mắt hắn di chuyển trong dòng người như tia x-quang, nhìn chằm chằm những người phụ nữ từ bên trong đi ra.
Này không phải, rất lùn; Cái kia không phải, rất béo; Cái kia lại càng không phải, cô sẽ không tự trang điểm cho mình thành cây thông Noel......
Người kia, mặc một bộ âu phục màu hồng, đầu đội mũ vành như nữ sinh...... Cô càng ngày càng gần, hắn nhận ra cô...... Nét cười nơi khóe miệng, khóe mắt, lan ra cả khuôn mặt, khuếch trương......
Lúc hắn nhận ra cô, đồng thời cũng là lúc cô nhìn thấy hắn.
Lấy kính râm trên mặt ra nhìn rõ người trước mắt, Cung Diệc Hân cười yếu ớt. Hắn vẫn là
Khương Tuệ Kình trước đây, mặc kệ đi đến đâu đều sẽ là ngôi sao tỏa sáng, áo trắng, quần tây trắng, rõ ràng là đơn giản đến không được đơn giản hơn, lại làm cho người ta không thể dời tầm mắt.
Hắn cũng ngóng nhìn cô. Cô không còn giống với trước, tóc tùy ý buông, không có ngay ngắn chỉnh tề, cô mặc âu phục và mang giày xăng đan, thật đáng yêu, đáng yêu không giống bác sĩ khoa tim, làn da cô hơi đen, nhưng cả người thoạt nhìn rất có tinh thần, trọng yếu nhất là......
Cô đang cười, cười với hắn.
Đã quên, những lời đã luyện tập dù rất nhiều lần nhưng hắn vẫn quên, mặc kệ, hắn ba bước cũng thành hai bước vọt tới trước mặt cô, không quan tâm cô thể sẽ tức giận hay không, ôm cổ cô.
Cung Diệc Hân bị hành động của hắn dọa sợ, nhưng không có đẩy hắn ra, vì vậy vòng ôm so với trong tưởng tượng của cô càng ấm áp hơn, càng làm người ta quyến luyến......
Hắn không buông cô ra, những lời muốn nói, một câu cũng không nói lên được, may hắn vẫn là thiên tài, hắn thực sợ chính mình ở trước mặt tình yêu, trí thông minh sẽ giảm sút.
Cô mở miệng trước, “Nhớ em sao?”
Thiên tài tiên sinh thực khinh thường. Đây là cái vấn đề ngớ ngẩn gì, cô không phải đã sớm biết rõ hắn yêu cô như thế nào từ chat room? Nhưng lại xem thường, hắn cũng không dám tự cho là đúng. “Nhớ, nhớ muốn chết, nhớ vô cùng.”
“Vậy...... Yêu em sao?” Cô đỏ mặt, khắp thiên hạ mọi người đều nói hắn yêu cô, nhưng đó là họ nói, hắn chưa bao giờ tự nói ra miệng, cô chờ hắn trả lời -- “Anh yêu em.”
Nhưng mà đợi 1 phút, 3 phút, 5 phút...... Đợi đến phiền lòng nóng vội, đẩy hắn ra, khi chuẩn bị trở mặt. Một cái búng thật lên trán cô, hắn hạ thấp người, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
“Có đau không?”
Hắn còn dám hỏi cái ccaau thiếu não đó?! “Anh nghĩ sao?” Cô nổi giận đùng đùng.
“Đau thế nào thì yêu thế nấy, ngu ngốc!”
Hắn nói cô là ngu ngốc?! Trừng đôi mắt hình viên đạn, cô muốn trở mặt, trở mặt đi luôn, không cho hắn cơ hội nữa.
Nhưng Khương Tuệ Kình không đợi cô trở mặt, liền kéo tay cô nói: “Đi, chúng ta đi ăn kem.”
“Di đâu?” Cô không có nghe lầm chứ, vì sao muốn đi ăn kem?
“Chúng ta đi cao ốc 101.”
“Cái gì?”
“Chúng ta đi Đạm Thủy, nơi đó có một tiệm bánh rất ngon.”
“Vì sao?”
“Anh đã vì em mà mua rất nhiều sữa tắm mùi Cỏ roi ngựa......”
Cuối cùng, cô nghe hiểu. Tên đàn ông này thật không có sáng kiến, sao chép lại bài theo đuổi của Trang Bạch Tuyên.
Bất quá nếu tình yêu mở đầu như thế này, vậy cứ chìu theo đi, để bọ họ bắt đầu lại, tiến đến một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, ngọt ngào lãng mạn vô hạn......
Về phần kết luận là thành công hay thất bại...... Giờ đã không còn quan trọng, cô không cho phép sự sợ hãi trở thành trở ngại của chính mình......
-- Hết --
Truyện khác cùng thể loại
755 chương
30 chương
1 chương