Cô nghĩ mình không thích thiên tài, nhưng Khương Tuệ Kình lại là trường hợp ngoại lệ. Hắn cho rằng, hắn không thích những người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng Cung Diệc Hân là ngoại lệ. Cô là loại người luôn dốc lòng cố gắng, cho rằng “Tri thức sẽ chiến thắng ngu muội”, “Người nào lãng phí thời gian, thời gian sẽ xóa mờ họ”, “Tôi thành công là vì chí ở thành công”. Bởi vì những thứ cô mong ước đều phải hao hết tâm tư, dùng hết toàn bộ khí lực mới có thể đạt được. Mà hắn lại là kiểu mẫu đàn ông cười nhạo thành công. Hắn cho rằng “Ước mộng của gà mái chỉ là trấu thôi”, “Thành công cũng giống như chòm râu, đến lúc sẽ mọc ra, không cần ngày ngày nóng vội mưu cầu”...... Không có biện pháp, thành công đến với hắn quá mức dễ dàng, hắn chỉ cần đặt ra mục tiêu, thành công liền tự động chạy vội đến trước mặt hắn. Kinh nghiệm sống làm cho bọn họ không thích đối phương, nhưng bọn họ lại đồng thời nhận ra ngày qua ngày đối phương đã trở thành “Ngoại lệ” trong lòng mình. Cho nên thời gian bọn họ ở cạnh nhau càng ngày càng nhiều. Trước kia cô vì tránh gặp mặt mẹ khi về nhà, nên luôn tìm cớ ở lại trong bệnh viện, nhưng bây giờ hi công việc vừa kết thúc, cô sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà. Mà Tuệ Kình vốn chính là người chỉ cần nửa ngày để hoàn thành công việc mà những tổng giám đốc khác phải dùng cả ngày để giải quyết, trước đây hắn sẽ vì Tuệ Thanh ngốc, sẽ ở lại công ty lên mạng, chơi game, chờ Tuệ Thanh cùng nhau về nhà. Nhưng hiện tại, nhà đã trở thành một phần của hắn, thỉnh thoảng hắn sẽ tới bệnh viện thăm Ấu Lâm, sau đó cùng cô tay trong tay về nhà. Tuệ Kình cùng cô đi siêu thị mua đồ ăn, cô giúp hắn rửa rau, đổi lại hắn giảng giải cho cô về khoa học hiện đại. Cô không biết trong đầu hắn chứa gì, sao có thể cùng một lúc tinh thông nhiều thứ như vậy, nhưng cô vẫn không hỏi, bởi vì cô biết hắn sẽ nhếch đuôi lông mày, dùng ánh mắt hàm ý “Không hiểu sao? Anh là thiên tài!” nhìn cô. Mà cái loại ánh mắt này sẽ làm cô tức giận đến nghiến răng. Hắn thường giúp cô chọn và mua quần áo. Nói thật, phần lớn thời gian, trên người cô đều mặc đồ giải phẫu hoặc áo blue trắng, căn bản không cần lãng phí quá nhiều tiền bạc vào mua sắm quần áo. Nhưng hắn nói, tủ quần áo của cô như lỗ hổng vũ trụ, tịch mịch tuy không hủy diệt nhân loại, nhưng cũng có đủ năng lực hủy đi sự sang quý của cô, cho nên cô cần quần áo mới. Nhưng mà quần áo mới không thể luôn luôn cất trong nhà, bằng không chúng nó sẽ trở thành ngoại tộc nông cạn lỗi thời, bởi vậy phải thường xuyên mặc chúng ra khỏi cửa. Cũng bởi vậy, chủ nhân phải diện chúng ra ngoài hẹn hò với đàn ông. Cô đã từng nghe nói, thói quen luôn chi phối những suy nghĩ không tốt của con người? Đây chính là chân lý! Ở bên cạnh Tuệ Kình, cô sẽ không để ý suy xét tất cả, bởi vì một khi đã suy xét cô sẽ nghĩ đến việc – người đàn ông này là bạn trai của em gái mình, cô có nên giữ khoảng cách với hắn hay không; Nếu tin bọn họ thân thiết cùng nhau đi chơi truyền đến tai người khác, cô có phải sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người; Ấu Lâm đang bệnh, cô lẽ ra phải khuyên hắn dành nhiều thời gian vào bệnh viện thăm em gái mình, chứ không phải ở trong phòng bếp mặt đối mặt với cô, mỗi ngày chuẩn bị bữa tối cho cô. Bởi vì không muốn suy xét, nên cô cố gắng thả mình mặc cho thói quen chi phối. Thói quen chi phối cô, mỗi ngày vào buổi tối cô muốn được cùng hắn nói chuyện phiếm, bằng không thì không thể đi vào giấc ngủ. Thói quen chi phối cô, vào những ngày nghỉ cuối tuần, cô muốn cùng hắn ra ngoại ô hít thở không khí trong lành, bằng không theo cách nói của hắn, cô suốt ngày ở trong bệnh viện hút quá nhiều vi khuẩn vào phổi, sẽ dễ dàng sinh bệnh. Thói quen chi phối cô, nếu mỗi ngày không được ăn đồ ăn hắn nấu...... cô sẽ nhớ nụ cười thực đáng đánh đòn của tên thiên tài kia...... Đây là không tốt, nhưng thói quen chi phối cô, hơn nữa cô không muốn khoản thời gian vui vẻ này dừng lại. Buổi tối nay, không thể làm theo thói quen, bởi vì cô bị kêu về nhà, vì bệnh tình của Ấu Lâm. Cả gia đình, bao gồm họ hàng gần hoặc bà con xa, tất cả đều đã làm xét nghiệm tủy, nhưng không ai có tủy tương ứng với Ấu Lâm, dừng lại trước cửa nhà, trong lòng cô liền biết rõ, cha muốn nói chuyện gì với cô. Tuy cô đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bước qua cửa nhà, toàn thân cô đều lạnh toát. Vừa vào, cha nói: “Con rõ ràng biết, Ấu Lâm bệnh nguy hiểm như thế nào, vì sao không chịu cứu nó?” Cô lãnh khốc trả lời, “Máu của con chưa chắc đã phù hợp.” “Nếu xét nghiệm kết quả không hợp, ba có gì để nói, nhưng con ngay cả xét nghiệm cũng không chịu làm......” Cô đương nhiên không chịu, cô đã đặt ra mục tiêu sẽ khiến cho một người phải nổi cơn cuồng phong. Cô luôn đặt ra mục tiêu phải khiến mẹ Ấu Lâm ngày càng oán hận, bởi vậy cô liều mình chạy băng băng về hướng mục tiêu, nhưng nếu kiểm tra máu có kết quả, cô không phải con của ba, ba chính là bị người phụ nữ Lí Thiến Vũ xấu xa hãm hại, đến lúc đó...... Hai mươi mấy năm qua chịu khổ chịu cực đều là đương nhiên, cô bị lăng nhục khinh mạn đều là gieo gió gặt bão, như vậy, hận thù trong cô, đều là vô cớ. Đã đến đây rồi cô không thể dừng lại được, cô đã chạy trên con đường hận thù này lâu lắm rồi, hơn nữa còn tiếp cận thành công mục tiêu, cô sẽ làm cho tên của mình và cha trở thành một, sẽ làm cho mọi người khi nghĩ đến “Cung Tịch Duệ” sẽ liên tưởng ngay “Cung Diệc Hân”, sao cô có thể ngừng lại vào lúc này? Cô không muốn ngừng, không muốn ngừng, cô đã phải gắng sức gạt bỏ từng cục đá trên con đường này, sao chịu để gậy ông đập lưng ông. “Ba biết, mấy năm nay mẹ và em gái đã đối xử với con......” Cha suy nghĩ nửa ngày, mới nói ra hai chữ “Không tốt”. Chỉ đơn giản là “Không tốt” thôi sao? Ông không biết cô từng bởi vì bạn học ghen tị mà bị khi dễ. Sách giáo khoa cùng bài thi của cô bị xé rách, khi trên mặt bị đánh thành một mảnh xanh tím, thầy giáo gọi phụ huynh vào trường học, bà vừa vào văn phòng, liền đưa tay tát cô một cái, nổi giận mắng: “Tao đã nói tính cách mày âm trầm, khó trách bạn học không thích mày, mày định không sửa đổi tính tình à, không thể nói lời nhu thuận một chút sao?” Lời bà nói làm cho phụ huynh đứa trẻ làm chuyện xấu khẽ thở dài, mà thầy giáo thì nhíu chặt chân mày. Mẹ không hề truy cứu bạn học đã phạm lỗi, ngược lại còn yêu cầu thầy giáo giáo dục cô, luôn luôn nói: “Nên đánh, thầy không cần chùn tay, đứa nhỏ này chính là không đánh không nghe lời......” Bắt đầu từ ngày đó, bạn học đều gọi cô là cô bé lọ lem, cô kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu đựng danh hiệu cô bé lọ lem loại này. Vì thế mỗi ngày cô đều muốn rời rời khỏi ngôi trường kia, có từng nghe chuyện một học sinh tiểu học đến hỏi thầy giáo thế này, “Làm sao để được tham gia kỳ thi nhảy lớp?” Tiểu học sáu năm, tuy cô chỉ mất bốn năm đã hoàn thành chương trình, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì cô là thiên tài. Cha có biết người đàn bà kia đã nói gì trong cuộc họp phụ huynh toàn trường năm cô học cấp 2 hay không? Bà nói: “Điều tôi quan tâm là cách thức giáo dục, không cần thành tích học tập cao, Diệc Hân nhà tôi có vẻ ích kỷ, quái gở, hy vọng thầy giáo có thể dạy dỗ cô nhiều hơn.” Bởi vậy, cô chết với cái danh hiêuh “Cung quái gở”, “Hân ích kỷ”, cô đã phải chịu đựng việc này suốt một năm trời trước khi tốt nghiệp. Sau đó những năm cấp 3 cũng lặng trôi, cô học giỏi thông minh, tự mình điền vào đơn nguyện vọng, không cho bà có cơ hội đến trường học, nhưng không biết đâu mà bà nghe được tin tức này, cứ theo lẽ thường tham dự cuộc họp phụ huynh. Bà lạnh lùng nói với thầy giáo: “Đứa nhỏ này thường làm chuyện xấu, không cho người trong nhà biết, giống lần điền đơn nguyện vọng này, là nó tự điền theo ý mình, hy vọng về sau những gì có liên quan đến nó đều gửi qua bưu điện, hoặc gọi điện thoại báo cho tôi biết.” Hôm đó, là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị cảnh cáo. Cô không phải thiên tài, dùng tám năm hoàn thành chương trình học mười hai năm, chính là bởi vì càng ngày mẹ càng đối xử với cô tệ bạc, thử hỏi, có người mẹ nào đối xử với con gái mình như vậy hay không? Nhớ tới lời Tuệ Kình đã từng nói, cô ăn ngay nói thẳng. “Ba, con không có khả năng chọn người mẹ đẻ ra mình, không có khả năng bắt bà không sinh ra mình; Hồi nhỏ con không dám cầu xin ba, khi bị đánh đập ở nhà, đứng ra ngăn cản, càng không có khả năng khống chế cảm xúc của bà mỗi khi nhìn thấy con.” “Nhưng bây giờ con đã có thể tự bảo vệ mình, rời khỏi ngôi nhà này, rời xa những kẻ gọi là người nhà mà con kinh sợ. Đúng, là sợ hãi, con không hề khoa trương khi dùng từ này để hình dung, con thực sự sợ hãi, sợ hãi ở lại cái nhà này. Con thường xuyên mơ thấy ác mộng, thấy ba cùng Ấu Lâm cười lạnh, thấy khuôn mặt dữ tợn của mẹ, thấy mình bị nhốt trong toilet tối đen mà bất lực.” “Ông có biết cảm giác giá áo đánh lên da thịt là thế nào hay không? Thật sự rất đau, cùng bị túi xách, bị quần áo, bị gối, sách vở đánh tới tấp không ngừng; Ông có biết lúc ấy tôi cần một bàn tay hướng về phía mình đến mức nào không, tôi cảm giác được không phải chỉ là sự nóng rát trên khuôn mặt, mà còn là tự tôn bị bị cấu xé buộc phải khuất nhục, bởi vì bà ấy không chút kiêng dè đánh tôi trước mắt bao người. “Ba, ông có đồng ý hay không, việc đánh chửi đáng ra nên đổ lên người ông, bởi vì người yêu đương vụng trộm không phải tôi, người ngoại tình lại càng không phải là tôi, nhưng không sao, tôi thay thế ông chịu tội, bởi vì ông nuôi tôi ăn, nuôi tôi đến ngày tốt nghiệp đại học, cho nên, giữa chúng ta coi như huề. “Nhưng hiện tại, tôi có quyền lợi cự tuyệt sợ hãi. Quan hệ của tôi với gia đình này nên kết thúc tại đây, ông không còn là ba tôi, tất nhiên tôi không cần tích cực tranh thủ tình cảm, không cần liều mình đuổi theo bước chân ông, mà vợ ông càng không phải là mẹ của tôi, tôi không cần cam chịu bị bà ta nhục mạ ra sức đánh đập, người ở trong bệnh viện kia cũng không phải em gái tôi, tôi vì sao phải gánh bệnh giúp cô. “Thế giới này rất công bằng, nỗi sợ hãi của tôi đã qua, mà sự lo sợ của các người...... Chỉ mới bắt đầu.” Cô thở phào một hơi, cười, mang theo một chút ác ý, giấc mộng này đã theo cô rất lâu, đã tới lúc phải tỉnh lại. Nhưng tươi cười cũng không lưu lại trên mặt cô lâu lắm, bởi vì giây tiếp theo, người đàn bà kia tránh sau cửa nghe lén lao tới, đưa tay muốn tát cô, nhưng lần này, người đàn ông kia đã ngăn lại. Vợ chồng trợn mắt nhìn nhau, ông gầm lên, “Bà đánh chưa đủ sao? Bà còn muốn náo loạn đến bao giờ nữa đây?” “Không cho tôi đánh sao? Đau lòng, có muốn đi tìm Lí Thiến Vũ hợp lại không?” Bà cong môi cãi lại. “Tôi đã quên bà ấy từ lâu, chỉ có bà không quên được, hai mươi sáu năm qua, bà vẫn không buông tha, đứa nhỏ đều bị bà đánh đập, bà còn muốn như thế nào?” “Tôi muốn xé rách gương mặt dơ bẩn của cô, vạch trần nội tâm âm u ác độc nhất thế giới, làm cho người cả bệnh viện hiểu được lòng của cô rất đen, rất bẩn, tôi muốn hủy hoại cô, tựa như năm đó mẹ cô đã tổn hại tôi.” Bà ta quay phắt đầu nhìn về phía cô, làm tâm cô chấn động, không tự giác lui về phía sau. Cô vẫn luôn e ngại bà, cho dù cô đã lựa chọn sẽ không sợ hãi mà đối mặt với người đàn bà hung ác này. “Mày là ma quỷ, phù thủy, nếu mày thì đi thì thật tốt, là mày đã hại con tao, là mày......” Nắm đấm vung thẳng vào đầu cô, cô theo bản năng đưa tay lên chắn, nhưng ông đã nhanh hơn cô một bước, giữ chặt nắm đấm của bà. “Chính bà đã hại mình, là bà lòng dạ hẹp hòi, là bà không chịu buông tha, không chịu bỏ qua cho người khác.” “Bà khi dễ Diệc Hân, tôi không muốn nhúng tay, là vì tôi rất hiểu tính bà, sợ vạn nhất mình nhúng tay vào, bà sẽ thừa dịp tôi không có mặt, càng ngày càng trút giận lên đầu con bé nhiều hơn.” “Không nghĩ tới bà vẫn thành công, thành công trở thành ác mộng của Diệc Hân. Tôi thực không hiểu, nếu đã như thế, lúc ấy vì sao bà kiên quyết không chịu ly hôn, vì sao không chịu buông tha bản thân, buông tha cho chúng ta?” Cô cười khổ. Nguyên lai đây là lý do ẩn sâu việc ba luôn thờ ơ đến những đau khổ mà cô phải gánh chịu? Nhưng ông không hiểu, cô tình nguyện được ông bảo vệ dufcos bị đánh nhiều hơn nữa, điều đó sẽ giúp cô hiểu được, mình không cô độc. “Vì sao tôi phải tha cho các người? Ông quên sao? Bà ta đã hại chết con tôi, vì sao tôi phải chịu cảnh một người cô đơn qua ngày, nhìn nó cùng con hồ ly tinh kia song túc song phi? Vì sao tôi phải nhường chức phu nhân viện trưởng lại cho người đàn bà hạ lưu kia? Bà ta không xứng!” “Chỉ vì bà không cam nguyện? Tốt lắm, bà không cam tâm tình nguyện nên đổi lại được cái gì? Bộ mặt bà ngày càng như hung thần, Ấu Lâm bị...... Trừng phạt ......” Ông ngửa mặt lên trời thở dài. “Ông nói cái gì, trừng phạt? Là trừng phạt ông hay trừng phạt tôi? Ý của ông là, nếu tôi thành toàn cho các người, ông sẽ có một gia đình hoàn mỹ, gia đình hoà thuận vui vẻ? Ông sẽ không có người vợ mang bộ mặt hung thần, không có một đứa con gái bị ung thư?!” Bà lớn tiếng chất vấn, khí thế bức người. Không nghe nổi nữa, cô xoay người rời khỏi nhà, cô thống hận nơi này. Chính là cô luôn miệng nói hận, luôn miệng nói không tha thứ, lại luôn áp chế hoài nghi, sợ hãi cùng oán hận, tại đây đêm nay, rời khỏi căn nhà đó, cô tìm đến một gian phòng quen thuộc kiểm nghiệm, tự lấy máu của bản thân...... Coi như đây là đền ơn đi, báo đáp ba vì lần đầu tiên trong cuộc đời ông đã bảo vệ cô trước người đàn bà kia. Nhưng nếu...... Cô không phải con gái của ông thì sao? Cô nuốt nước miếng. Nếu vậy, kết quả này cô sẽ chỉ giữ cho riêng mình. Cầm tờ báo cáo kết quả xét nghiệm trên tay, Cung Diệc Hân tâm tình vui sướng. Cô là con gái của ông, không cần hoài nghi, hơn nữa thực may mắn, tủy của cô vừa khớp với tủy Ấu Lâm. Bởi vậy cô gọi điện thoại cho bác sĩ điều trị của Ấu Lâm chủ trị quyết định ngày phẫu thuật. Cúp điện thoại, cô nghĩ nên báo tin tức tốt này cho “Bằng hữu” nhà đối diện, để hắn chia sẻ niềm vui này cùng cô. Tắm sạch sẽ, thay xong quần áo, cô bắt đầu thấy nhớ món mỳ Ý của hắn, tay nghề hắn thực không phải giỏi bình thường. Chuông cửa đột nhiên vang lên. Tuệ Thanh đến? Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Hôm nay Tuệ Thanh đến sớm một chút. Cô bay nhanh thay một đôi giày xăng đan, đôi giày này là do Tuệ Kình chọn. Khi ở tiệm giày hắn nói, mùa hè đến các cô gái nên mang giầy lộ ngón chân. Cô hỏi hắn, pháp luật có quy định như vậy sao? Hắn trả lời, pháp luật không có văn bản quy định rõ ràng, đây là hắn suy nghĩ vì phúc lợi của cánh đàn ông, cho nên hắn nguyện ý vì một nửa nhân loại trên địa cầu, là người trả tiền cho đôi giầy này. Cứ như vậy, vì toàn bộ tiền đều để trả tiền mua nhà hàng kỳ, cô trở thành trắng tay lại đi ký giấy nợ với hắn. Cũng tốt, như thế này, cô có thể nói cho hắn, “Khương tiên sinh, về sau anh không thể nói là tôi vay tiền anh nữa rồi. Bởi vì, tôi đã quyết định thanh toán hết nợ nần.” Nếu hắn không vừa lòng phương pháp trả nợ của cô, cô sẽ không nể nang gì mà nói với hắn, “Anh nói, là cốt tủy quý hay là quần áo giầy dép quý? Nói cho anh biết, em rất rộng lượng, chỉ cần một cc cốt tủy cũng có thể đổi một container quần áo trang sức hàng hiệu, từ nay về sau, em chính thức tuyên bố, em là chủ nợ của anh.” Nghĩ đến đây, Cung Diệc Hân không nhịn được bật cười. Nâng mi, cô nhìn chính mình trong gương, Cung Diệc Hân yêu cười...... Càng ngày càng xinh đẹp. Chuông cửa lại vang, cô cửa trước ngoại hô to một tiếng, “Đến đây.” Cửa mở, hôm nay đến gõ cửa không phải là Tuệ Thanh, là đầu bếp nhà đối diện. Cô nhìn thấy hắn, cười cong lông mày nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.” “Anh cũng có chuyện cần nói với em.” “Được, anh nói trước đi, anh nói xong em sẽ nói tiếp.” Cô đưa tay mời, có chút hoạt bát, không quá thích hợp với Cung Diệc Hân. Nhưng cô làm, bởi vì tâm tình tốt. Nhìn thấy Cung Diệc Hân như vậy, Khương Tuệ Kình tức giận bùng nổ, bởi vì hắn vừa mới cãi nhau ầm ĩ một trận với Khương Tuệ Thanh, ngay sau đó, lại nhận được điện thoại của phu nhân viện trưởng. Hai kiện sự, làm cho đầu óc hắn vốn luôn tỉnh táo, giờ đã hỗn độn thành đống bùi nhùi. Hắn tìm không thấy phương án giải quyết, trực giác vấn đề nằm ở đây, tìm được cô để hỏi rõ mọi việc. “Vì sao em không chịu hiến tủy cho Ấu Lâm?” Đáng tiếc, khẩu khí của hắn không giống như đang nói chuyện bình thường, mà là muốn tranh cãi. Sự vui vẻ của Cung Diệc Hân nháy mắt bị áp chế, cô nhìn hắn. Nếu hắn bình tĩnh nói chuyện, cô sẽ giải thích với hắn lý do vì sao mình băn khoăn không đồng ý, cô còn có thể kể cho hắn nghe, cô đã làm kiểm tra, hoàn toàn phù hợp tủy của Ấu Lâm. Nếu nói chuyện vui vẻ cùng nhau, cô còn muốn nói đùa với hắn – anh có biết, muốn vào phòng mổ người cần tiếp tế một lượng lớn thức ăn dinh dưỡng, mà em đối xử với bạn gái anh anh tốt như vậy, vài ngày kế tiếp anh phải chuẩn bị ba bữa...... Thực sự thực đáng tiếc, hắn không tâm tình nói chuyện, cho nên cô cũng không có tâm tình giải thích. “Vì sao em phải đồng ý?” Cô hất cằm, nói với vẻ chanh chua lại khắc nghiệt. “Em ấy là em gái của em.” “Lúc cô cướp đi Phương Mộc Thụ có nghĩ đến tôi là chị gái của cô? Vào ngày sinh nhật của mình, sao cô không nghĩ tới còn một người chị gái là tôi? Cô được đặt trong lòng bàn tay yêu thương che chở, sao không nghĩ tới cô gái đang bị đánh mắng bỏ đói kia chính là chị gái mình.” Cô nói năng lộn xộn, thầm nghĩ cãi nhau, khi cô đề cập đến Phương Mộc Thụ, lý trí của hắn không còn sót lại chút gì. “Em để ý Phương Mộc Thụ như vậy, sao không đi tìm hắn! Hắn không phải còn muốn theo đuổi em sao, vẫn không quên được đi đoạn tình cũ kia? Cung Diệc Hân, em hận phu nhân viện trưởng đem hạn thù của bà và mẹ mình đổ hết lên đầu mình, nhưng em hiện tại cũng không đối diện với sự thật mà đối xử với Ấu Lâm như vậy.” “Hai việc này giống nhau? Chỉ bởi vì tôi không chịu cho thứ bên trong xương sống『của tôi』, rút ra cốt tủy『của tôi』cho cô? Cái nhìn về sự tương xứng của anh có vẻ bị lệch rất nhiều? “Tôi không muốn giống với cái gia đình kia, trước khi tôi có thể độc lập kiếm tiền, bên trong tủ quần áo của tôi chỉ có đồng phục cùng áo ngủ, tôi mãi mãi chỉ biết dùng những sợi thun màu đen buộc tóc; Tôi chưa từng được ăn no, bởi vì chỉ cần tôi ngồi xuống bàn ăn sẽ âm u; Tôi chư từng được ngủ đủ giấc, bởi vì mặc kệ tôi đọc sách khuya đến đâu, tôi đều phải rời giường lúc 5 giờ, vì sao? Bởi vì tiểu thư Ấu Lâm thân ái của anh thích bữa sáng nhà Mỗ gia, tôi phải đi mua, mà cửa hàng nhà Mỗ gia cách nhà chúng tôi 40 phút đi đường.” “Tôi đối với cô giống trước kia? Ha, tôi thật muốn cười lớn tiếng một chút, tôi chỉ mong tôi có thể làm được! Nhưng mà tôi không cười nổi, bởi vì trong đầu tôi, tràn đầy ký ức bi thảm.” “Đều là những chuyện đã qua, em không chịu buông tha, đến cuối cùng, em sẽ tự hủy diệt chính mình.” Rất giống, lời nói của nhắn và những lời ba ba nói với mẹ sao lại giống đến vậy? Nguyên lai cô cùng bà không có quan hệ huyết thống, lại bởi vì thời gian dài sinh hoạt cùng nhau, cô học theo tính cách của bà, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ chỉ vào mũi cô nói -- cô gái này, bộ mặt hung thần? Lòng đang đau, đau mà không rõ nguyên nhân. Không có đạo lý, cô không phải đã sớm bách độc bất xâm? Không phải từ lúc bà cố gắng hủy hết tất cả các mối quan hệ của cô với bên ngoài, đi học sẽ coi những lời phê bình của người xung quanh thành gió thoảng bên tai? Cô không phải đã sớm luyện một thân mình đồng da sắt, không e ngại người khác ác độc? Làm sao có thể...... Hắn chỉ nói mấy câu đã khiến cho lòng cô đau đớn, đau muốn phản kích? “Thật sự là buồn cười, không quyên cốt tủy đó là hủy diệt chính mình, như vậy trên địa cầu người hủy diệt chính mình, có phải nhiều lắm hay không?” Cô cười lạnh. Rõ ràng là cười lạnh với hắn, nhưng như thế nào làm cho chính mình cảm thấy lạnh thấu xương? Cô không rõ. “Em không cần khoe tài đấu võ mồm, không cần dương đông kích tây, nói đến cùng, em hận, là vì Phương Mộc Thụ bị Ấu Lâm cướp đi, được, cho tôi số điện thoại của hắn, tôi sẽ làm làm nguyệt lão cho hai người.” Hắn bị tức điên rồi, cũng bắt đầu nói năng lộn xộn theo nàng. “Thiên tài tiên sinh muốn đổi nghề? Đáng tiếc cho dù tôi cùng Phương Mộc Thụ tơ hồng nối lại, tôi cũng không dự tính sẽ cứu vị thiên sứ tiểu thư thiện lương đáng yêu, xinh đẹp ôn nhu kia. Thiên tài, thiên sứ, ha ha, đến bây giờ tôi mới phát hiện, các người đều là những nhân vật đặc biệt có chữ thiên, khó trách hợp nhau như vậy. “Chúc mừng hai người nha, chúc hai người trăm năm hảo hợp, a, không đúng, thời gian hạnh phúc còn lại của hai người chỉ đếm ngược, bởi vì cũng sắp không kịp......” “Không sai, Ấu Lâm thiện lương đáng yêu, xinh đẹp ôn nhu, người người vui vẻ cùng cô làm quen, cô không cần thông minh, không cần hạng nhất, người thích cô liền như nước chảy hoa trôi, cô không giống em, bị cừu hận che mờ mắt, đen tâm, cho dù thời gian của cô không còn nhiều, tôi cũng sẽ cùng cô, một ngày một ngày sống vui vẻ.” Lời hắn nói như chùy sắt, khua một cái, tri giác của cô tan vỡ. Cô rốt cục hiểu ra, vì sao rõ ràng là chính mình châm biếm hắn, lòng của cô lại lạnh rét đóng băng như tượng; Vì sao cô là người thắng, lại cảm thấy bất lực. Hiểu được, mấy ngày này không chịu nghĩ, không muốn nghĩ, từng chuyện từng chuyện xoay vần trong đầu, như sóng lớn mãnh liệt, từng đợt tập kích lòng cô. Cô thích hắn, không chỉ như thích bạn bè, chính là cô chưa từng kết giao bằng hữu, không biết thích bạn bè là như thế nào, không giống như cô thích Khương Tuệ Kình hắn. Cô cũng không muốn cướp bạn trai Ấu Lâm, nhưng mỗi việc cô làm đều như đoạt lấy. Cô đoạt lấy thời gian ở chung của bọn họ, cướp đi hắn đối với Ấu Lâm mà nói chính là, chiếm đi thời gian bữa tối của hắn, chiếm thời gian hẹn hò của bọn họ...... Mà hắn tận tâm hết sức làm mỗi chuyện, chỉ là vì giải trừ cừu hận giữa cô và Ấu Lâm. Hắn cố gắng làm bạn trai tốt, động thân vì Ấu Lâm giải quyết những vấn đề cô không thể giải quyết, hắn cho rằng chính mình thành công thay chị em cô nối lại tình cảm, không nghĩ tới một chuyện quan trọng, cô thế nhưng không muốn chìa tay ra giúp đỡ Ấu Lâm. Khó trách hắn lại tức giận như vậy...... Hắn là thiên tài, mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay, cô cố tình khiến chuyện ngoài ý muốn, chưa cho hắn thời gian sắp xếp lại. Ngoài ý muốn? Cô nở nụ cười. Hình dung thật đúng, đối chính cô cũng là trời đất bao la có nhiều điều bất ngờ, Cung Diệc Hân người luôn khinh thường tiểu tam lại trở thành người thứ ba giữa bọn họ. Đôi mắt nàng nhìn mông muội, mang danh là bạn bè, làm bộ giữa hai người với nhau quan hệ bình thường, khi hắn đến gần cô, cho rằng có thể đạt được mục đích của mình, không nghĩ tới cuối cùng lại không thể toại nguyện. Hai người bọn họ...... Đều ngốc...... Thấy cô không trả lời, Khương Tuệ Kình càng thêm hỏa đại. Thế nào, Phương Mộc Thụ tốt như vậy sao, đã là chuyện quả nhiều năm trước mà cô vẫn không thể quên được? Một khi đã như vậy, cô còn nói cái gì -- có một loại người, thực cố gắng cùng hắn kéo gần khoảng cách, nhưng chung quy vẫn cách một tầng, vẫn không thể mở lòng, đối với hăn thẳng thắn tâm sự. Có một loại người khác, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ hiểu được, hắn chính là bằng hữu tốt nhất của mình, hai người không phải sinh đôi, nhưng lại có thần giao cách cảm, đối phương có thể hiểu được cảm thụ của mình...... Còn nói cái gì Phương Mộc Thụ là người đã qua, mà hắn là người của hiện tại. Nói dối, nói dối, tất cả đều là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt Phương Mộc Thụ, cô căn bản không thể buông tay hắn, bởi vậy mới khắc sâu thù hận Ấu Lâm. Đột nhiên, hăn nhớ lại lời cô đã nói trước đó – chúng tôi là chị em đương nhiên sẽ có khẩu vị tương tự nhau, ánh mắt nhìn người cũng giống nhau, chính là sẽ cùng thích một người đàn ông, hơn nữa còn cạnh tranh truy đuổi… Anh quan sát thật sự chính xác, đàn ông đều là đồ chơi của chúng tôi, chơi đã chúng tôi sẽ vứt bỏ. Vì hiểu lầm hắn là bạn trai Ấu Lâm, cô mới nguyện ý làm quen với hắn? Hắn chính là vũ khí cô dùng để công kích Ấu Lâm? Suy nghĩ này giống bom, đầu óc hắn choáng váng nổ tung vì bị oanh tạc, hoang mang lo sợ. Nhất thời, trong lòng vô cùng lo lắng, thật giống như người ta bóp mũi buộc phải há miệng đổ chén canh đạm đặc nóng hổi, thiêu đốt yết hầu rồi nóng hết cả ruột gan. Đầu hắn cháng váng, mất đi lý trí, chỉ còn lại năng lực công kích, vì thế hắn dùng ngôn ngữ nhắm vào cô, phóng ra những viên đạn. “Cô làm bác sĩ không phải vì cứu người sao? Vì sao cô đồng ý cứu toàn bộ mọi người, lại không chịu cứu em gái mình?!” Hắn ngữ khí ác liệt, thanh âm chỉ trích. “Cũng được thôi, nếu tim cô có vấn đề, tôi lập tức tiến phòng giải phẫu mổ cho cô.” “Vấn đề của cô không phải trái tim.” “Cho nên mới nói, lực bất tòng tâm.” Một câu, những lời nói ra đều trái lòng, cô có gắng đè nén sự khó chịu trong lòng. “Cung Diệc Hân, cô là người phụ nữ ích kỷ nhất mà tôi từng gặp.” “Tôi xưa nay đã như vậy, thế nào, hiện tại anh mới phát hiện? Xem ra sức quan sát của anh không được tốt lắm.” “Cô chỉ lo thân mình, chỉ cần chính mình tốt, sống chết của người khác với cô không liên quan, cho nên cô không thèm để ý Ấu Lâm, cho dù em ấy trăm phương nghìn kế muốn cùng cô chân chính trở thành chị em; Cho nên cô biết rõ tôi luôn nghĩ mọi biện pháp, phải bảo vệ Tuệ Thanh không bị Trang Bạch Tuyên tìm được, nhưng cô biết Tuệ Thanh mất trí nhớ đang cùng hắn kết giao, lại ngay cả một chút hàm ý cũng không để lộ ra. Cô, cô...... Không chỉ ích kỷ còn thật đáng kinh tởm.” Sắc mặt Khương Tuệ Kình thể hiện sự nóng ruột cùng cuồng nộ, gân xanh lộ rõ trên trán, hai tay thô bạo đẩy cô sát vào tường, trợn mắt nhìn cô chằm chằm. Cô biết Tuệ Thanh cùng Trang Bạch Tuyên qua lại khi nào? Muốn gán tội cho người khác sao? Có phải cô không quyên cốt tủy, không đúng với ý của hắn, cô liền biến thành tội nhân thiên cổ hay không? Cung Diệc Hân đau lòng nghĩ, nhưng cô ngay cả giải thích cũng không muốn nói. Dù sao từ nhỏ đến lớn, số lần cô bị hiểu lầm còn ít sao? Cười lạnh, cô quay mặt trả lời. “Đúng vậy, thế gian có chuyện gì quan trọng đâu, ngàn năm qua đi, hết thảy sự vật đều quay về với cát bụi, sinh sôi nảy rở, ái hận tình thù, nhưng chỉ như gió thoảng mây bay, tôi cũng chỉ cầu chỉ lo thân mình.” “Tôi thực sự nhìn lầm cô!” Hắn nói không suy nghĩ. “Tôi đã sớm nói qua, sức quan sát của anh quá kém.” Cô tức giận nói đỡ. “Tốt lắm, từ nay chúng ta chấm dứt quan hệ, sau này gặp mặt, coi như không quen biết.” Hắn cắn răng giọng căm hận nói. “Không thành vấn đề, những mà nhà ở đối diện nhau ra khỏi cửa khó tránh khỏi nhìn thấy mặt nhau, tôi đề nghị thế này, tôi nghèo lại cũng chưa trả hết tiền nhà, không giống Khương chủ tịch có tài có thế, không bằng ngài chuyển nhà đi, giảm bớt cơ hội chạm mặt thì thế nào?” Hắn chưa thấy qua người phụ nữ nào quá đáng như vậy, chính mình làm sai, còn chỉ huy hắn chuyển nhà? “Loại việc này không cần cô đề nghị, tôi tự biết nên làm như thế nào.” “Tốt lắm.” Cô gật đầu, đi đến cạnh cửa, mở cửa lớn ra, tiễn khách. Hắn căm giận liếc nhìn cô một cái, nắm chặt nắm đấm, oán hận đá cửa đi ra ngoài, mà cô vẫn tươi cười, luôn luôn cười, cười đến tự tin lại kiêu ngạo, tựa như Cung Diệc Hân cô luôn cười như vậy. Nhưng mà, thời khắc cánh cửa vừa đóng lại, cô suy sụp, cô ngồi xổm cạnh cửa, vùi đầu vào hai gối, nước mắt cứ rơi. Vì sao lại khóc, bị hiểu lầm cũng không phải lần đầu tiên, cô sợ cái gì chứ? Ánh mắt của người khác từ trước đến giờ không thể gây thương tổn cô. Sợ cái gì, dù sao cô cũng đã đoạn tuyệt với người kia, cùng em rể tương lai chấm dứt quan hệ có gì đặc biệt hơn người? Không được sợ, dù sao từ lâu cô đã tự nói với chính mình không cần tình yêu, mà hắn cũng không phải tình yêu cô nên mong đợi, vậy không phải rất khéo sao? Cô không cần đau lòng...... Cô nói rất nhiều “Sợ cái gì”, rất nhiều “Dù sao”, nhưng vẫn không thể ngăn cản nước mắt ngừng rơi. Cô khóc trong đêm dài, khóc đến hai mắt sưng đỏ, sau đó cô nhận được điện thoại của ba, ông nói: “Ngày mai mổ được không? Bệnh của Ấu Lâm, không thể tiếp tục kéo dài.” Thật tốt, có ba làm viện trưởng, có thể tùy thời gian lên bàn mổ, cô nuốt nước mắt nghẹn ngào trả lời, “Được, nhưng sau khi phẫu thuật xong, tôi muốn từ chức.” Ông trầm mặc. Cô ngửa đầu, nuốt nước mắt nói tiếp: “Đây là điều kiện trao đổi.” “Con thực sự muốn quan hệ của chúng ta dừng ở đây?” “Đúng vậy.” Cô trả lời chắc như đinh đóng cột, cô cũng không cần đuổi theo bước chân của ông nữa, cũng không cần trở thành người đứng đầu bệnh viện, cừu hận đến đây thôi, cô không muốn mình lại trở thành mẹ, cô muốn buông tha chính mình, cũng buông tay...... người đàn ông cô đã thích một cách bất ngờ kia. “Được rồi, cha sẽ gửi cho con một ít tiền.” “Tôi không cần, ông đã cho tôi năng lực, tôi có thể tự nuôi sống chính mình.” Cô đã độc lập từ sớm. “Món tiền đó không liên hệ đến việc nuôi hay không nuôi, đó là đồ cưới ta chuẩn bị cho con. Từ ngày con sinh ra, ba đã vì con mở một tài khoản, gởi ngân hàng, bởi vì ba hiểu rõ, nếu ba chết đi, con có thể sẽ không nhận được gì.” “Con là con gái ba, cho dù cô sinh ra không nhận được nhiều lời chúc phúc, nhưng con vẫn là con ba, ba có nghĩa vụ vì tương lai của con mà lên kế hoạch dự tính. Còn quan trọng không phải tiền tài, mà là một câu, tuy là ba con cũng không dám ngông nghênh nói ra miệng『Ba yêu con』, không dám biểu hiện tình thương của ba, là rất nhiều rất nhiều, nhiều đến không đếm được, thật có lỗi......” Lời ông nói, nước mắt vốn đã cạn khô lại lại lần nữa gặp phải mùa mưa.