Băng sơn vương gia phế thiếp
Chương 5 : Phế thiếp
♥Edit: Yurii
Đêm đó, Mộc vương gia nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng Tố Yên, sau đó không thấy ghé qua nữa.
Ba ngày sau, Tiểu Thảo vẻ mặt tái nhợt xuất hiện trong phòng Tố Yên, Tố Yên vui mừng tiến đến nắm hai tay Tiểu Thảo. Tiểu Thảo lạnh lùng rút tay về: “ Phu nhân ~~~”
Tố Yên cắt ngang lời Tiểu Thảo nói: “Thực xin lỗi, có phải vì ta cầu xin giúp ngươi lại khiến ngươi bị chịu thêm hình phạt, thực xin lỗi, ta không biết, ta không biết hắn là loại người biến thái như vậy!”
“Shh!” Tiểu Thảo nhanh tay che miệng Tố Yên lại, cúi đầu nói, “Phu nhân, người không muốn sống nữa sao, lại nói về vương gia như vậy!”
“Hắn là tên biến thái, cư nhiên lại hạ lệnh đánh ngươi, ngươi còn nhỏ như vậy.” Tố Yến cầm tay Tiểu Thảo nói.
“Shh, phu nhân, ta biết người vì ta, đừng nói nữa, nô tỳ cầu người!” Tiểu Thảo nói như sắp khóc.
“Ta biết rồi, chỉ cần ngươi không giận ta sẽ không nói nữa.” Tố Yên trừng mắt nhìn Tiểu Thảo
“Dạ dạ ~~ phu nhân.” Tiểu Thảo bất đắc dĩ nhìn vị phu nhân không sợ trời không sợ đất này.
Tố Yên lúc này mới từ Tiểu Thảo biết được, biến thái vương mấy ngày này không tới quấy rầy mình là do phải nhập cung cùng Hoàng Thượng thương nghị việc đại sự.
Nhờ vậy Tố Yên được thanh nhàn, thân thế theo đó cũng dần khôi phục.
Ngồi trước cửa, nhìn đóa hoa đang nở rộ trong viện, Tố Yên suy nghĩ miên mang. Vì cái gì lại đến thế giới này? Vì cái gì gặp phải nên nam nhân biến thái như vậy?
Suy nghĩ ngẩn ngơ, ngay cả có tiếng chân phía sau nàng cũng không chú ý.
Mộc vương gia sau khi hồi phủ liền đi thẳng đến Thanh Liên Các của Tố Yên, chính mình cũng không hiểu vì sao vừa hồi phủ đã nghĩ ngay đến nữ nhân không để mình vào mắt kia.
Trông thấy Tố Yên, nàng đang ngắm hoa trong viện đến ngẩn người, gió nhẹ thoáng qua thổi tung mái tóc đen mượt của nàng, lộ ra gương mặt điềm tĩnh mà tái nhợt. Nàng đang nghĩ gì?
Vì sao trong dáng người yếu ớt nhu nhược như thế lại có ý chí quật cường dám phản kháng, không chịu khuất phục ta? Chẳng lẽ ta còn không đủ mị lực ? (Anh à, anh cũng tự kỷ quá đi nha)
“Xem ra ngươi sống rất nhàn hạ thoải mái a, ở đây ngắm hoa.” Sau lưng Tố Yên vang lên thanh âm nguy hiểm lạnh như băng.
Tố Yên không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Ân, đúng vậy.”
Ngay sau đó, Tố Yên cảm giác cơ thể mình đột ngột bị kéo đứng lên, đối diện cặp mắt đào hoa tà mị kia, đáy mắt đầy lửa giận.
Tố Yên lộ mỉa mai cười nói: “Thế nào? Vương gia muốn động thủ? Khi dễ nữ nhân phải chăng là sở trường của ngài sao?”
Cảm giác cổ áo mình đang từ từ bị kéo xuống.
“Vương gia ~~~” Một âm thanh kiều lạc truyền đến.
Tố Yên nghiêng đầu nhìn ra thì thấy một thân nữ tử trang diễm nóng bỏng lắc mông đi tới.
“Di Hương, sao ngươi lại tới đây?” Mộc Vương gia lạnh lùng hỏi.
“Người ta nhớ vương gia a, nghe nói vương gia đã trở về liền muốn gặp vương gia.” Nữ tử gọi là Di Hương yêu diễm tiến đến gần, thân thể gắt gao tựa sát vào người Mộc vương gia.
“Thật không?” Mộc vương gia nghe xong cười rộ lên, bàn tay choàng qua thắt lưng Di Hương, ôm vào lòng.
“Vương gia, người thật đáng ghét ~~ người nhìn đi đâu vậy.” Di Hương nhăn mặt, đem mặt dấu sau cánh tay vương gia, cố gắng đỏ mặt, nhưng sắc hồng tự nhiên cũng khó thấy bởi lớp phấn son dày đặc kia
Tố Yên lạnh lùng nhìn hai người. Thật buồn cười. Đang diễn trò gì đây?
Nhìn ánh mắt khinh thường của Tố Yên, Mộc vương gia trong lòng lại lửa giận ngập trời. Nữ nhân này, đây là ánh mắt gì? Xem ta như đồ vật giống nhau sao.
“Liễu Tố Yên! Dám dùng ánh mắt đó nhìn phu quân ngươi?” Mộc vương gia âm lãnh nói, “Ngươi vẫn là chưa học được quy cũ sao?”
Đang nép trong lòng Mộc vương gia, Di Hương kinh ngạc nghi hoặc nói: “Nàng chính là người vừa được vương gia nạp vào phủ Tố Yên muội muội à?”
“Cùng là thiếp cũng muốn ta hành lễ sao?” Tố Yên không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
“Cùng là thiếp?” Mộc vương gia khóe miệng khởi một tia cười lãnh khóc, “Ai nói ngươi là thiếp của bổn vương? Từ hôm nay trở đi ngươi không còn la thiếp của bổn vương nữa, chỉ là nha hoàn, nha hoàn làm ấm giường của ta.”
Một lời nói ra, Di Hương kinh ngạc, Tố Yên lạnh nhạt.
Đột nhiên Mộc vương gia phế đi tiểu thiếp thứ năm vừa được nạp vào phủ. Tin tức này trong đêm đã truyền đi khắp vương phủ.
Tố Yên lạnh nhạt mỉm cười, thi lễ với Di Hương, để tùy ý Tiểu Thảo đi đưa tin cho tổng quản vương gia.
Nhìn thấy Tố Yên đã đi xa, Mộc vương gia trong lòng dâng lên tia thất bại. Rốt cuộc, làm thế nào mới có thể khiến nàng ta khuất phục?
“Di Hương, theo ngươi tướng mạo bổn vương thế nào?” Mộc vương gia cúi đầu nhìn mỹ nhân trong lòng hỏi.
Di Hương mặc dù kinh ngạc, Mộc vương gia vì sao lại đặt câu hỏi như thế vẫn thành thật đáp: “Vương gia là người tuấn mỹ nhất.”
“Di Hương yêu bổn vương sao?” Mộc vương gia khóe miệng nhếch lên.
“Thiếp đương nhiên yêu vương gia, yêu hơn cả sinh mệnh chính mình.” Di Hương toàn tâm thể hiện tình yêu của mình. Nam nhân hoàn mỹ, dung mạo hoàn mỹ, dàng người hoàn mỹ, lại có quyền thế, mình còn gì cảm thấy không đủ nữa.
Mộc vương gia nhìn gương mặt dạt dào hạnh phúc trong lòng mình, lòng lại dấy lên cơn phiền não. Mạnh tay đẩy Di Hương ra, “Ngươi về trước đi, bổn vương tối nay sẽ đến tìm ngươi.”
Vừa nghe lời này, Di Hương vô cùng mừng rỡ rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
67 chương
188 chương
12 chương
106 chương