Băng sơn vương gia phế thiếp
Chương 4 : Bị vũ nhục
Lại là tên biến thái vương! Tố Yên lạnh lùng nhìn nam nhân đang nổi giận.
“Ai đã thả ngươi ?” Biến thái vương lạnh lùng hỏi.
“Hồi bẩm vương gia, là tổng quản đại nhân thấy phu nhân sốt cao, cho nên thả phu nhân ra.” Tiểu Thảo đứng bên vội vàng nói.
“Ai cho phép ngươi lên tiếng? Nô tài lớn mật.” Biến thái vương không nhìn đến Tiểu Thảo, “Ngươi đâu, đem nha hoàn này xuống đánh hai mươi đại bản.”
“Ngươi! Ngươi như thế nào có thể tùy tiện như thế đánh người?!” Tố Yên tức giận nói, tên lãnh huyết nam nhân này, cư nhiên có thể hạ lệnh đánh một tiểu hài tử.
“Ba mươi đại bản.” Biến thái vương âm lãnh nói.
Tố Yên lập tức im lặng, trơ mắt nhìn người tới đem Tiểu Thảo xuống. Tiểu Thảo thủy chung một câu không nói, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tố Yên.
Nàng đang trách ta lắm miệng vì nàng cầu tình lại làm cho nàng chịu hình phạt nặng hơn sao? Tố Yên trong lòng hối hận, đúng là tên nam nhân hỷ nộ vô thường!
Biến thái vương thấy Tố Yên mắt vẫn nhìn ra cửa, đến khi thân ảnh của Tiểu Thảo không còn thấy, trong lòng chợt nổi giận bùng lên, cư nhiên dám không nhìn mình!
Nghĩ đến đây, liền tiến lên dùng sức bắt lấy cánh tay Tố Yên đem nàng đặt xuống giường.
Nhìn nữ nhân nhu nhược đang chật vật thoát ra, biến thái vương trong lòng ngẩn ra, mình đang làm gì, một chút việc nhỏ như vậy lại khiến mình phát ra đại hỏa.
Đau quá, tên hỗn đản này có phải nam nhân hay không? Đi khi dễ nữ nhân đang bệnh như ta!
Tố Yên loạng choạng đứng dậy, miễn cưỡng ổn định thân hình. Tên xú nam nhân này chỉ biết mỗi trò khi dễ nữ nhân! Tố Yên oán hận nhìn mỹ nam tử trước mặt, dung mạo đẹp thì tài giỏi lắm sao? Tâm tính thì như ác ma, nữ nhân nào thích hắn chắc là mù rồi!
Thấy trong mắt Tố Yên có ý khinh thường, Mộc vương gia liền nổi giận. Chưa từng có nữ nhân nào dám dùng ánh mắt này nhìn hắn. Có điểm cương quyết giống mình, làm hắn cảm thấy có chút thống khoái!
Có nữ nhân nào không muốn cầu xin ta sủng hạnh? Có nữ nhân nào không yêu thương nhung nhớ ta mỗi ngày?
Mộc vương gia nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Ngươi dường như đã quên chính mình là tiểu thiếp của ta sao! Cũng tựa hồ quên nhiệm vụ của tiểu thiếp là gì nhỉ?”
Nhìn ánh mặt lạnh như băng của tên biến thái vương như muốn bức chết mình tại chổ, Tố Yên trong lòng có linh cảm mãnh liệt. Tên này, không lẽ là hắn đang muốn …?
Tố Yên theo phản xạ mà lùi ra sau, hiện tại bản thân đang còn suy yếu, phải đối phó hắn thế nào đây?
“Sợ rồi sao ?” Mộc vương gia trên mặt lộ ra nu cười lạnh lùng nguy hiểm.
“Ngươi muốn làm gì ?” Thanh âm run rẩy của Tố Yên như đã bán đứng chính mình, lộ ra nàng đang hoang mang sợ hãi.
Mộc vương gia hài lòng nhìn nữ tử đang toàn thân phát run, thô bảo bắt lấy cổ tay Tố Yên, hung hăng kéo lên giường, cười tà nói: “Hôm nay ta sẽ dạy ngươi biết hầu hạ phu quân là như thế nào ?”
“Phu quân?” Tố Yên xoa cổ tay đang đau đớn của mình,cười lạnh. “ Ta nhớ vương gia đã từng nói không cho phép ta gọi ngươi hai tiếng phu quân, lẽ nào vương gia ngươi trí nhớ lại không tốt như vậy ?”
Lời vừa nói ra, Tố Yên lập tức cảm thấy hối hận. Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Mộc vương gia, Tố Yên kinh hoàng lui người ra sau.
Bàn tay hắn mạnh mẽ duỗi ra, bắt lấy Tố Yên, đem nàng ấn ngã xuống giường, áp vòm ngực rắn chắc lên khuôn ngực mềm mại của Tố Yên. Miệng phun ra âm thanh lạnh lùng: “Hôm nay, ta sẽ cho ngươi nếm vị hầu hạ người nam nhân duy nhất của ngươi.”
“Không! Buông.” Trong lòng Tố Yên nổi lên trận khủng hoảng, chống lại ánh mắt lạnh như băng của hắn, lưng cảm thấy lạnh thấu xương, chẳng lẽ hắn thật sự muốn làm ~~~ ?
“Buồn cười, ngươi lại còn nói không? Ngươi có tư cách gì nói không?” Khóe miệng hắn khẽ cong lên, dùng thêm chút lực đạo, y phục trên người Tố Yên liền mất đi phân nửa, lộ ra làn da phấn hồng, “Ngươi chính là món đồ chơi do người khác tặng cho ta? Ngươi không biết sao? Chỉ là món đồ chơi.”
“Buông!” Tố Yên liều mạng giãy dụa,“Ngươi là đồ cầm thú.”
“Ba”, mặt Tố Yên lại nhận thêm một cái tát vang dội. “Cầm thú? Hừ hừ ~~~ kiểu xưng hô này quả là mới mẻ.” Mộc vương gia liên tục cười lạnh.
Miệng nói tay cũng không ngừng, rất nhanh đem y phục còn sót lại trên người Tố Yên toàn bộ thoát ra. Nhất thời trong phòng hiện lên một cảnh xuân tình.
Không có khúc nhạc dạo đầu, hắn trực tiếp thô bạo tiến nhập thân thể nàng.
Đau đớn bao phủ toàn thân Tố Yên. Nước mắt không theo khống chế, từng giọt từng giọt rơi xuống. Vì cái gì? Vì cái gì trước sau ta lại phải chịu sự đãi ngộ này?
Vì cái gì chính mình lại bị tên nam nhân không quen biết này biết vũ nhục? Vì cái gì?!!
Nhìn nam nhân đang thở dốc trên nằm người mình, Tố Yên trong lòng cương quyết thề, một ngày nào đó, ta sẽ trả thù ngươi gấp trăm gấp ngàn lần! Ý thức lại dần dần trở nên mơ hồ, ta đau, đau quá.
Không biết đã qua bao lâu, Tố Yên từ từ tỉnh lại, phát hiện bản thân đã mặc y phục chỉnh tề, mà tên Mộc vương gia kia đang ngồi bên lạnh lùng nhìn mình. Cạnh đó là tiểu nha hoàn đang bưng chén thuốc màu đen đặc sánh.
“Uống đi.” Thanh âm lạnh như băng không mang theo một tia ấm áp của vương gia vang lên.
Tố Yên nghi hoặc nhìn chén thuốc trong tay nha hoàn, lại nhìn ra ý khinh thường trong mắt nha hoàn, nhất thời hiểu được.
Nhẹ nhàng tiếp nhận chén thuốc, mạnh mẽ uống vào.
“Khụ ~~” Bởi vì uống quá nhanh khiến nàng bị sặc thuốc. Đem chén thuốc đã uống xong đưa lại cho nha hoàn, trước sau vẫn không liếc mắt đến nam nhan đứng trước giường.
Nha hoàn nhìn thấy sắc mặt đang tái xanh của Mộc vương gia, nơm nớp lo sợ nhanh chóng rời khỏi phòng. Nàng chưa từng gặp qua người thê thiếp nào có biểu hiện này khi bị bắt uống thuốc. Người nào cũng hướng vương gia làm nũng không chịu uống.
Mộc vương gia nhìn nàng, trong lòng nhất thời lửa giận ngập trời! Cư nhiên có biểu tình này khi uống thuốc, giống như đối với nàng việc có thai là chuyện dọa người sao. Uống xong thuốc lại có thể xoay người ngủ.
Hảo! Giỏi lắm! Liễu Tố Yên! Về sau còn nhiều thời gian, chúng ta từ từ ngoạn, không cần nóng vội.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
67 chương
188 chương
12 chương
106 chương