Băng sơn vương gia phế thiếp

Chương 42 : Đọ văn kén rể

♥Edit: Yurii Mặt Tố Yên sa sầm, muốn động thủ, Mặc Ngân nhẹ nhàng giữ chặt, thấp giọng nói: “Sư tỷ không phải đã nói không nên vì việc nhỏ mà đắc tội với nàng sao?” “Nhỏ cái rắm, ta không ép nàng kêu cha gọi mẹ thì nàng cũng không biết hoa vì sao lại màu hồng. (Yu: giống như kiểu đe dọa: đừng hỏi vì sao muối lại mặn, nước biển lại xanh màu) Nhìn nàng ta một thân màu hồng y như ‘khỉ đít đỏ’, y phục như vậy cũng dám lấy ra mặc. Tiểu Mặc Ngân nhà ta ánh mắt xinh đẹp như vậy, lại dám nói vậy, để xem ra xử nàng thế nào.” Tố Yên tìm thấy một chiếc bình trong cái túi to, hoàn toàn không biết Mặc Ngân trong lòng đang ấm áp, bộ mặt lạnh lùng kiên nghị cũng nhu hòa không ít. Thức ăn mang lên, Tố Yên cùng Mặc Ngân nhanh chóng ăn xong liền lên lầu. Khi đi ngang qua nữ nhân mặc hồng y, Tố Yên nhẹ nhàng mở nắp chiếc bình nhỏ, lén rắc một ít trên lưng nữ tử đó. Trên hành lang lầu hai, Mặc Ngân nhìn Tố Yên đang cười như tiểu hồ ly, tò mò mở miệng hỏi: “Sư tỷ, tỷ hạ dược gì lên người nàng ta vậy?” Tố Yên hắc hắc cười, chờ một lát sẽ biết. Nữ nhân ngu ngốc này, không giáo huấn nàng, nàng không biết trời cao đất dầy thế nào. Ta cũng không phải người thiện lương gì, càng không phải người để người khác lấy đồ trên tay mình còn nén giận!!! Giờ đã không còn như trước kia nữa. Một lúc sau, mặt hồng y nữ tử có chút thay đổi, nữ tử ngồi cùng bàn quan tâm hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Hồng y nữ tử mặt càng lúc càng nhăn nhó: “Mau trở về phòng.” Dứt lời, đã nhanh chóng rời bàn hướng lên phòng trên lầu. “Sư tỷ, thật ra nó là dược gì?” Mặc Ngân lại tò mò hỏi. “Không có gì, chính là dược lần trước đã dùng với ngươi, có điều phân lượng lần này gấp năm lần so với lần trước, nàng ta không chạy hai đêm thì đừng nghĩ đi ra.” Tố Yên hắc hắc cười rộ lên, “Ta muốn xem nàng ngồi nhà xí đến ra cái hình gì?” Nghe xong, sau gáy Mặc Ngân đồ đầy mồ hôi lạnh. Dường như làm vậy cũng quá ghê tởm đi. “Vui thật, nghỉ ngơi thôi, sáng mai chúng ta phải đến sơn trang trên núi , nữ nhân ngốc kia ngày mai cũng không ra khỏi phòng được đâu.” Tố Yên vặn vặn thắt lưng, xoay người vào phòng. Hôm sau, cả hai dậy thật sớm. Dùng qua điểm tâm liền tiến đến Thủy Nguyệt sơn trang. Vừa đến cửa sơn trang, Tố Yên thật sự bị rúng động. Đại môn sơn trang này cũng quá là, rất ~~ rất ~ rất khí phái. Đại môn sơn son cao đến mấy thước, hai bên có thạch sư, lại nhìn gác cửa mập mập. Chậc chậc ~~ sơn trang cũng có nhiều tiền vậy sao? Làm gì kiếm ra tiền? Chẳng lẽ thu phí bảo hộ? Tố Yên trong lòng thầm nghĩ. Vừa bước tới, người gác cửa mở miệng hỏi: “Cô nương cũng đến tỷ thí sao?” “Tỷ thí? Tỷ thí gì?” Tố Yên mờ mịt hỏi. “Cô nương không phải đến cùng trang chủ tỷ thí tài trí sao?” Lúc này đến phiên người gác cửa mờ mịt hỏi. “Tỷ thí tài trí để làm gì?” Tố Yên truy vấn. “Nếu tỷ thí thắng trang chủ, sẽ được làm trang chủ phu nhân của chúng ta.” Gác cửa lạnh như băng khách khí trả lời. Mặc Ngân nhíu nhíu mày. Trong lòng bất giác có chổ không thoải mái. Tố Yên cũng bĩu môi, chẳng lẽ cái nàng tự xưng biểu muội trên trấn hôm qua cũng đến đây đọ văn kén rể? Việc này nói thế nào cũng không thấy tự nhiên. Nam nhân này có bản lĩnh vậy sao? Tố Yên lòng không khỏi tò mò. “Tỷ thí cần điều kiện gì?” Tố Yên mở miệng hỏi. “Không cần gì điều kiện, chỉ cần là cô nương, sau đó qua bên kia đăng ký là có thể tham gia.” Gác cửa nho nhã lễ độ chỉ vào một căn phòng không xa ở bên trong. “Tốt lắm, ta đi báo danh.” Tố Yên nhấc chân hướng đi vào trong. Mặc Ngân không hiểu vì sao lại cảm thấy đau lòng, hỏi: “Sư tỷ, thật muốn làm trang chủ phu nhân?” “Làm cái đầu ngươi a!” Tố Yên liếc Mặc Ngân, “Sức tưởng tượng của ngươi thật đúng là phong phú, chúng ta không dùng việc này tiếp cận hắn, làm sao lấy được si tình cổ?” Nghe Tố Yên nói xong, lòng Mặc Ngân như nhẹ hẳn. Nhìn Tố Yên, Mặc Ngân vuốt vuốt ngực, thần sắc phức tạp. Tim ta sao thế này? Kỳ quái. Quên đi, không nghĩ nữa. Mặc Ngân lắc lắc đầu, đi nhanh đuổi theo sau Tố Yên. Sau khi đăng ký xong, có người đến dẫn hai người vào ở tại một tiểu viện, đồng thời báo cho họ biết ba ngày sau sẽ đến phiên họ tỷ thí cùng trang chủ. Dứt lời, người liền đi. Tố Yên nghe xong mặt muốn rút gân, ba ngày sau mới đến phiên, có nhiều nữ nhân đến tỷ thí vậy sao? Thật ra là vì cái gì? Nghĩ vậy Tố Yên mới xoay qua hỏi Mặc Ngân. Mặc Ngân nghi hoặc nhìn Tố Yên, lại nhìn thấy bộ dáng mất mặt của nàng, lúc này mới từ từ nói. Trên giang hồ, Thủy Nguyệt sơn trang cùng Phi Lâm sơn trang, Vân Giang sơn trang là ba trang dẫn đầu, ba vị trang chủ đều trẻ tuổi, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, nhân nghĩa, là tình nhân trong mộng của các thiếu nữ trên giang hồ. Ba sơn trang này dẫn đầu không chỉ vì ba vị trang chủ trẻ tuổi anh tuấn, chính yếu là mỗi sơn trang đều có tiền có thế, có người trong triều đình ….. Tố Yên nghe qua liền sửng sốt, thời này cũng có loại thần tượng này sao. Ba người thế gia công tử này hóa ra là thần tượng. Khó trách phiên tỷ thí của ta phải đến ba ngày sau. Tố Yên hoang mang sờ sờ mặt mình, còn muốn tự nhớ ra mấy câu Đường thi, Tống từ thông dụng, lại có ca hát cũng xem như lọt tai. Mặt đau khổ, gương mặt ta có thể xem như thanh tú, nhưng căn bản không phải là đại mỹ nhân. Nàng cười lạnh ~~~ Hiện tại! Biện pháp duy nhất! Trong lòng Tố Yên gào lên. Sau đó vỗ nhẹ lên vai Mặc Ngân, điềm nhiên nói: “Sư đệ, kế duy nhất, đầu trộm đuôi cướp.” “Đầu trộm đuôi cướp? Là gì?” Mặc Ngân nhìn sư tỷ lúc thì sờ mặt, lúc thì nhíu mày, giờ thì chụp vai mình nói một câu hắn chẳng hiểu là gì. “Chính là không đợi trang chủ cho phép mà mượn si tinh cổ của hắn.” Tố Yên đường hoàng nói. “Mượn? Làm thuốc xong không phải là không còn sao, làm sao trả lại?” Mặc Ngân hồ nghi nhìn vẻ mặt chính khí của Tố Yên. “Kiếp sau chứ sao, dù sao người cũng còn có kiếp sau mà.” Tố Yên đúng tình hợp lý nói. “A? Kiếp sau? Người thật sự có kiếp sau sao?” Mặc Ngân giật mình nhìn Tố Yên.