Băng sơn vương gia phế thiếp

Chương 41 : Kiều đoạn*

♥Edit: Yurii Ngày qua ngày, khinh công của Tố Yên đã đạt gần như thượng thừa, y thuật lại không cần phải nói. Tình trạng của Mặc Ngân như thế nào thì Tố Yên không biết, chỉ biết sư phụ cả ngày tất bật không ngừng. Đôi khi vô tình lộ ra thần sắc lo lắng, Tố Yên không hỏi cũng hiểu, sư phụ lo lắng cho kịch độc còn trên người Mặc Ngân. Cuối cùng cũng đến một ngày, sư phụ gọi hai người đến, vẻ mặt trịnh trọng: “Mặc Ngân, con cùng sư tỷ rời cốc một chuyến đi.” Mặc Ngân không nói gì, chỉ nhìn sư phụ. Tố Yên hiểu, cuối cùng cũng đến ngày này. Nàng biết độc trên người Mặc Ngân không thể chậm trễ được nữa. “Sư phụ ~~” Mặc Ngân thanh âm có chút nghẹn ngào. Từ lúc mẫu thân qua đời đến nay, sư phụ và sư tỷ là người duy nhất đối xử tốt với hắn. Tuy rằng sư tỷ có đôi khi khó dễ hắn nhưng lại không như những người khác nhìn hắn khinh bỉ hoặc kinh hãi. “Tốt lắm, Mặc Ngân, kịch độc trong người ngươi không thể để lâu hơn được nữa, đi đi, cùng nha đầu ra ngoài một chuyến tìm dược. Có nha đầu bên cạnh ngươi ta cũng yên tâm.” Sư phụ âm thầm nghĩ, ít nhất có nha đầu đi theo, ngươi sẽ không thấy mệt. (Yu: tức quá không thấy mệt =)) ) “Sư phụ không đi cùng bọn con?” Tố Yên nghiêng đầu hỏi, hỏi xong cảm thấy bản thân đã có chút minh bạch. Sư phụ nhiều năm không ra ngoài, ắc có nguyên nhân. Sư phụ cười lắc đầu: “Ta già rồi, bây giờ là thiên hạ của người trẻ. Nha đầu nhớ tìm thứ gì ngon mang về cho ta.” “Sư phụ ~~ ai nói, người không già, tuyệt đối không già, người vẫn là tuổi trẻ – đại soái ca.” Tố Yên vội nói. “Có đồ ngon con nhất định đem nhiều về cho người. Bọn con tìm được thuốc nhất định lập tức trở về.” “Đại soái ca? Là gì?” Sư phụ tò mò hỏi. “Chính là mỹ nam tử đó mà.” Tố Yên nhếch môi cười rộ lên. Sư phụ bị nàng trêu chọc cũng thoải mái cười ha hả: “Nha đầu kia a ~~” Tại cửa cốc, hai người lưu luyến nhìn sư phụ. Sư phụ phất tay: “Đi đi, đi đường cẩn thận.” Một lát sau, hai người đã lên đường. “Vì sao?” Mặc Ngân phun ra hai chữ. “Vì sao vì sao?” Tố Yên miệng không rảnh, nhâm nhi điểm tâm. “Vì sao tỷ cưỡi la? Còn ta lại phải dắt con la?” Mặc Ngân chán nản. (Yu: làm tời đây mém tý lật ghế, =)) may mà nội công Yu ta thâm hậu mới bám trụ mà làm típ nha.) “Vì ta la sư tỷ, lại là nữ nhi, nữ nhi thì cần được che chở.” Tố Yên liếc Mặc Ngân một cái. Mặc Ngân không thèm nhắc lại, kiểu lý luận của sư tỷ luôn luôn lạ lùng. Tố Yên cũng trầm mặc, thuốc giải cho sư đệ thật sự quá độc đáo. Lại là cổ, si tình cổ. Sư phụ nói chỉ có Thủy Nguyệt sơn trang mới nuôi được. Thủy Nguyệt sơn trang là ở đâu? Sư phụ còn nói cổ đó là bảo bối đặc biệt gì đó, sẽ không dễ dàng đem cho người khác. Si tình cổ, tên như nghĩa, người ăn vào chỉ có thể yêu người hạ cổ, nếu yêu người khác sẽ đau đớn vô cùng. Tố Yên cực kỳ tò mò, trên đời này thực sự có thứ kỳ quái như vậy sao? Đúng là tà môn. Ai, không thèm nghĩ nữa, xe đến trước núi ắt có đường. Lạc quan thì sống lâu. Nghĩ vậy, Tố Yên ngửa mặt lên trời gào: “Giang hồ a ~~ ta đến đây!~~~~” Dọa Mặc Ngân thiếu chút nữa tuột dây thừng đang nắm trong tay.(Yu: hết hồn, tưởng pé tuột dây quần =)) ) “Sư tỷ ~~~~” Mặc Ngân ai oán nhìn Tố Yên. Nàng lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiểu tử, biết cái gì là giang hồ không?” Cũng không chờ Mặc Ngân trả lời, nàng lại tự đáp: “Ớ đâu có người ở đó có ân oán, ở đâu có ân oán đó chính là giang hồ.” Mặc Ngân sửng sốt, hai mắt sáng lên. Tố Yên cười thầm, ha ha, lời này trong sách lậu quả thật có lực làm rung động lòng người a. Hai người cứ thế mà đi, cuối cùng cũng đến thị trấn gần nhất với Thủy Nguyệt sơn Trang. Sau khi tìm thấy nhà trọ duy nhất trong trấn để nghỉ ngơi, cả hai chuẩn bị dùng bữa. Nghĩ đến túi bạc trong người, Tố Yên có chút âu sầu. Tiền a, không có nhiều tiền a, phải tìm ra biện pháp kiếm thêm tiền. Đi xuống lầu, tìm một chỗ ngồi yên tĩnh. Gọi mấy món ăn xong, Tố Yên chống cằm nhìn ra cửa sổ. Si tình cổ, trên đời này có thứ thần kỳ vậy sao? Nếu thật sự có ~~ trong lòng Tố Yên cười như nở hoa, nếu sau này kẻ nào dám không coi trọng ta, sẽ cho hắn an cái này. Nhưng nghĩ rồi lại thôi, tình cảm không thể dùng dược mà khống chế. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh xấu xí của kiếp trước khi nàng vừa về nhà. Nhịn không muốn nói, ‘phi’, cẩu nam nữ, vốn định tiến đến làm cho nam biến thành thái giám, nữ biến thành đá, kết quả lại té ngã rồi hôn mê đến nơi này. Có điều được sống lần thứ hai cũng không tệ, tuy mới bắt đầu bị ông lão kia đánh, nhưng bây giờ ~~ hừ hừ, ai dám chọc ta, ta cho hắn uống thuốc xổ mười ngày chín đêm, cho hắn chết. Nghĩ vậy, Tố Yên lại hắc hắc cười. Thi Mặc Ngân nhìn thấy nàng như vậy cả người cũng nổi đầy da gà. Sư tỷ lại có chủ ý quái dị nào nữa đây? “Tiểu nhỉ, đem thức ăn đó đến đây!” Một âm thanh vênh váo của nữ nhân bén nhọn hô lên. Tiểu nhị khó xử nhìn nữ nhân áo hồng rồi lại nhìn Tố Yên, nhỏ giọng trả lời: “Nhưng mà, cô nương, thức ăn này do bàn này gọi trước.” “Bảo ngươi đem lại thì cứ đem lại! Chẳng lẽ sợ bổn cô nương không có tiền?” Nữ nhân mặc hồng y nhíu mi trừng mắt nhìn tiểu nhị, “Ngươi có biết biểu ca ta là ai không? Biểu ca ta chính là đỉnh đỉnh đại danh trang chủ Thủy Nguyệt sơn trang! Ngươi còn dám chậm trễ, cận thẩn cái đầu chó nhà ngươi!” Tố Yên lạnh lùng nhìn màn kịch vui trước mắt, lòng cảm thán, đoạn kinh kịch này quả thật rất kinh điển, rất chó má. Tiểu nhị nén tia khinh bỉ cùng uất giận vào trong mắt, đem thức ăn trên tay bưng qua. Hai mắt Mặc Ngân tỏa hàn băng, định đứng lên, đã bị Tố Yên dùng chân dưới bàn đá một cước. Nàng nhìn Mặc Ngân lắc đầu. Nhẹ giọng nói bên tai Mặc Ngân: “Nữ tữ này không biết có phải thực sự là biểu muội của trang chủ Thủy Nguyệt sơn trang hay không, nếu thật vậy, thì không nên vì việc nhỏ mà đắc tội.” Hơi thở ấm áp của Tố Yên phả bên tai Mặc Ngân, khiến hắn trong lòng thấy rung động, sắc mặt có chút không tự nhiên. Tiểu nhị vẻ mặt xin lỗi, bước tới khách khí nói: “Hai vị khách quan phiền chờ một lát, thức ăn lập tức đến ngay.” Ai ngờ, nữ tử mặc hồng y nhìn thấy Mặc Ngân đứng lên, biến sắc, miệng chanh chua nói: “Người gì mà nhìn như nữ nhân còn muốn đi tranh với bổn cô nương? Cặp mắt tím ghê tởm, nhìn đã muốn ói.” Mặt Tố Yên sa sầm.