Băng sơn vương gia phế thiếp

Chương 11 : Vừa mới bắt đầu

♥Edit: Yurii Tố Yên trống rỗng, ngơ ngác nhìn mọi việc xảy ra trước mắt. Lúc biến thái vương xoay người lạnh lùng nhìn nàng, Tố Yên mới đột nhiên run sợ cả người, sợ hãi đón nhận ánh mắt của biến thái vương. “Ngươi sợ ?” Biến thái vương khóe miệng hơi nhếch lên. “Ta ~ ta vì cái gì phải sợ?” Tố Yên mạnh miệng nói, nhưng sắc mặt tái nhợt đã làm bại lộ nội tâm thực sự của nàng. Biến thái vương không nói lời nào, nhanh nhẹn kéo Tố Yên ra ngoài. Tố Yên mở to đôi mắt vừa mới nhắm vì sợ, sợ cái gì? Ta có làm gì mà phải sợ? Quay đầu nhìn Vũ Gia còn nằm trên mặt đất, trong lòng phức tạp. Kỳ thật, cũng là nữ nhân đáng thương. Chỉ vì muốn lãnh khóc nam nhân này sủng ái, mới làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy. Trên miệng Gia Vũ không ngừng tuôn máu tươi, sợ là không khí đi vào còn nhìu hơn thoát ra. Tố Yên rốt cục lĩnh ngộ được một điều, tại thế giới này, nữ nhân không thể tự do hành động. Không nên khiêu chiến chỉ số thông minh cùng kiên nhẫn với nam nhân, đặc biệt là nam nhân khủng bố vừa có tiền vừa có quyền. Đây còn không phải là thế giới ăn thịt người sao? Nghĩ đến đây, người Tố Yên không khỏi toát mồ hôi lạnh, mình quá ngây thơ rồi. Nghĩ lại xem vương gia đã từng đối xử với mình như thế nào. Sờ sờ mặt, thì ra ngày đó bị đánh chỉ là trừng phạt nhẹ. Mạng người trước người quyền thế thật là không đáng một đồng? Đúng vậy! Không đáng một đồng! Nhất định phải thoát nơi đáng sợ này. Quyết định trong lòng Tố Yên càng thêm kiên định. Cảm giác lạnh lẽo từ tay biến thái vương truyền sang tay Tố Yên, không một tia ấm. Tố Yên thất thần nhìn bóng dáng phía trước, người tuấn mỹ như thế, cũng là lãnh huyết như thế. Hắn có tình cảm sao? Hắn thật sự có tim sao? Mộc vương gia vẫn kéo Tố Yên, không phải hướng thư phòng, là tới phòng ngủ của vương gia a. Nhìn cửa phòng ngủ càng lúc càng gần, Tố Yên tự hỏi, không phải chứ? Tên biến thái vương này ban ngày mà cũng nghĩ đến chuyện đó với mình sao ~~~~? Mộc vương gia xoay người thấy được biểu tình của Tố Yên, nhất thời hiểu ra trong đầu nàng đang nghĩ gì. Lòng một trận khí tích tụ, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ loạn cái gì? Bổn vương hiện tại không có tâm tình kia.” Tố Yên nhẹ nhàng thở ra. Mộc vương gia nhìn biểu tình biến hóa trên mặt Tố Yên, tức khí lại nổi lên. Nắm chặt vai Tố Yên, lạnh lùng nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang hoảng sợ, miệng chậm rãi phun ra: “Thật sự chán ghét bổn vương như vậy sao?” Tố Yên mở to miệng nhìn người trước mắt, rõ ràng là gương mặt khủng bố, vì sao ta lại mơ hồ thấy trong ánh mắt đó có tia cô đơn lướt qua. Chán ghét y? Tố Yên chưa từng nghĩ qua. Cơ bản là không thấy liên quan, vì khi xuyên qua đã nhập vào người nữ tử gầy yếu này rồi thay thế nàng gả cho y. Lấy quan điểm của nữ nhân hiện đại để cân nhắc mọi việc, tự nhiên lại cảm thấy không có gì là công bằng. Bị đánh, bị vũ nhục, bị xem thường, sau đó lại bị biếm thành thị tẩm nha hoàn, rồi bị hãm hại, cứ như là một giấc mộng dài. Nhưng cũng là hiện thực Mộc vương gia thấy bộ dáng Tố Yên đang do dự suy nghĩ, bất giác cảm thấy tò mò, nàng đang nghĩ gì? Tố Yên vẫn đang tự hỏi bản thân, chán ghét y sao? Ngẩn đầu nhìn nam tử dung mạo hoàn mỹ, người vừa rồi dùng cước với Vũ Gia. Thời khắc bị y vũ nhục hận không thể lập tức giết hắn. Nhưng hiện tại ta là thiếp của hắn, đối xử thế nào cũng là tùy nghi ở hắn. Thế giới này là nam tôn nữ ti, mà hắn, có tiền có thế, lại có dung mạo. Nam nhân như vậy chẳng phải đi đâu cũng bị săn đón sao? Khách quan mà nói thì ta không có lý do ghét hắn. Nhưng !!! Ta hiện tại là Liễu Tố Yên, là người bị hắn vũ nhục, là người bị hắn trêu cợt bị biếm thành thị tẩm nha hoàn, là người bị thiếp thất của hắn vũ nhục. Thật sự đáng hận, đáng hận! Dựa vào cái gì bọn họ có thể tùy ý vũ nhục ta? Ta phải thế nào mới không bị người khác đem ta ra đùa giỡn? Chỉ có kiên cường, phải tự kiên cường hơn, kiên cường đến không ai có thể khống chế được ta. Nhưng ta phải bắt đầu thay đổi từ đâu ? Cơ mà, có lẽ bản thân ta đã biết phải bắt đầu từ đâu rồi. Đột nhiên, Tố Yên nhìn gương mặt lạnh băng của biến thái vương cười rộ lên: “Vương gia ~ người thấy cô đơn sao ?” Mộc vương gia sửng sốt, nhìn nử tử đang cười tươi như hoa, ngẩn cả người. Sau đó sắc mặt lại trầm xuống: “Tiểu nhân nhi, ngươi không cần thử thách tính nhẫn nại của bổn vương.” “Vương gia, người nhất định là cô đơn.” Tố Yên không để ý đến sự uy hiếp của biến thái vương, vươn bàn tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng vuốt gương mặt biến thái vương, mỉm cười ôn nhu. “Làm càn.” Mộc vương gia lạnh lùng bật ra hai chữ, nhưng cũng không đẩy tay Tố Yên ra. (Yu: Khoái thí mồ mà bày đặt nha, hý hý) “Mệt sao? Người mệt sao, vương gia?” Mặt Tố Yên vẫn ôn nhu như nước, nhẹ nhàng lướt tay trên mặt vương gia, ngón tay chậm rãi rời khỏi môi vương gia, trượt xuống hầu kết khêu gợi, “Không phải hỏi người thân thể mệt không, là hỏi người nơi này mệt không?” Tay Tố Yên vẫn trượt xuống, dừng ngay tim Mộc vương gia. Mộc vương gia sắc mặt vẫn lạnh lùng, vuốt nhè nhẹ bàn tay đang đặt trên ngực mình. Sau đó lại mạnh mẽ xoay người sang chổ khác, nói: “Ra ngoài.” Tố Yên nắm tay mình, khóe miệng lộ ra tia cười khó phát hiện, thản nhiên nói: “Nô tỳ cáo lui.” Tố Yên nhẹ nhàng tiến ra cửa, rời khỏi phòng. Ngẩn đầu nhìn con chim nhỏ đang bay ngang bầu trời, ánh mắt trở nên sắc bén.