Băng sơn vương gia phế thiếp
Chương 10 : Tu la (ác quỷ)
♥Edit: Yurii
Tố Yên cúi đầu gào khóc thảm thiết, không cần nhìn cũng biết biến thái vương kia sợ đến tái mặt. Ta là đang cầu ngươi, xem ngươi sẽ như thế nào a. Tố Yên kiềm xuống khóe miệng càng ngay càng cong.
“Tốt lắm, đứng lên đi.” Mộc Vương gia ngăn lại, “ Nếu ngươi oan uổng, ta sẽ tìm công đạo giúp ngươi.”
“Tạ vương gia ~~~~~” Tố Yên kéo dài âm thanh quỷ dị, đứng dậy.
Mộc vương gia toàn thân nổi da gà. (Yu: hắc hắc)
Vũ Gia xiết chặt lòng bàn tay đã lạnh, ôn nhu tiến đến, nhỏ nhẹ nói với vương gia: “Vương gia, ngài cũng phải làm chủ cho thiếp, đó là ngọc bội yêu quý của thiếp a.”
Mộc vương gia mặt không đổi sắc, đẩy người Vũ Gia sang một bên, thản nhiên hỏi: “Ngọc bội khi nào thì không thấy nữa ?”
“ Ngày hôm qua đã không thấy đâu nữa .” Vũ Gia cẩn thận nói, lại dùng ánh mắt phiến tình nhìn Mộc vương gia.
“Ngày hôm qua ?” Mộc vương gia cúi đầu cười rộ lên, “ Ái thiếp không nhớ lầm thời gian chứ ? Khi nào vào ngày hôm qua ?”
Vũ Gia khẩu khí bắt đầu bối rối: “ Ngày hôm qua buổi chiều thì đã không thấy.”
“Chiều hôm qua ?” Mộc vương gia nhìn lại ngọc bội trong tay, một bên trừng mắt nhìn Tố Yên. “ Chiều hôm qua ngươi có biết bổn vương đang ở cùng ai không?”
Vũ Gia thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi mình, chiều hôm qua Mộc vương gia vừa hồi phủ liền tìm tiện nhân kia! “ Không phải, thiếp nhớ nhầm, là hôm nay, hôm nay không thấy.” Vũ Gia không ngừng nói.
Tố Yên trợn tròn mắt nhìn lên.
“Ha ha ~” Mộc vương gia không nhịn được cười thành tiếng, Vũ Gia nghe cười đến lạnh cả người.
Mộc vương gia tuy đối với nàng sủng ái, nhưng nàng cũng biết, Mộc vương gia ghét nhất bị chính nữ nhân mình đùa giỡn, dùng tâm kế, đấu đá nhau. Nàng không muốn! Không muốn trở thành một Hầu phi khác. Nàng kia trăm phương nghìn kế leo lên được chiếc ghế vương phi, nhưng vì bị vương gia phát hiện nàng … kết cục đã trở thành ….
Trong lòng nàng dấy lên nỗi lo, mình sao lại có thể kích động như vậy. Vừa nghe xú nữ nhân Di Hương nói vương gia vừa hồi phủ liền tìm nha hoàn kia, ta lập tức mất kiên nhẫn. Thì ra nàng ta muốn mượn tay ta để xả giận, còn mình thì đứng một bên xem tuồng. Hung hăng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của Di Hương, Vũ Gia hận nghiến răng nghiến lợi.
“ Ái thiếp như thế nào phát hiện ngọc bội biến mất liền khẳng định mất tại đây?” Mộc vương gia tiếp tục khẩu khí lười nhát nói, cũng là khẩu khí khiến Vũ Gia phải giật mình.
“Bởi vì ~ bởi vì có người thấy nàng lén lút vào phòng của thiếp.” Vũ Gia lắp bắp nói.
Tố Yên nhịn không được cứ nhấp nhỏm muốn nói.
Mộc Vương gia nén cười, nhìn Tố Yên: “Ngươi có gì muốn nói ?”
“ Nô tỳ hôm qua mới vừa bị biếm làm nha hoàn, không đi xa Thanh Liên Các, chỉ đi qua phòng cho hạ nhân cùng thư phòng của vương gia. Những chổ khác đều không biết đường.” Tố Yên lạnh lùng nén giận nói tiếp, “ Vương gia có thể làm chứng.”
Mộc vương gia quay đầu, nhìn cơ thể có chút run run của Vũ Gia, khẩu khì trở nên âm lãnh: “Ái thiếp nghe rõ rồi chứ?” Vì cái gì? Vì cái gì nữ nhân vĩnh viễn đều không biết thỏa mãn. Vì cái gì nghĩ chèn ép nữ nhân khác thì có thể củng cố địa vị bản thân mình?
“Là ~ là Bích Nhi nói, nàng nói nhìn nhìn thấy nữ nhân này tiến vào phòng của thiếp, sau đó ngọc bội đã không thấy tăm hơi!” Vũ gia cố gắng ổn định cơ thể, ý đồ dùng lí do cuối cùng mà qua mặt vương gia.
Bích Nhi sắc mặt trắng bệch, quỳ mạnh xuống, dùng sức dập đầu, miệng vẫn nói: “ Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng, nô tỳ nhìn lầm, là nô tỳ nhìn lầm rồi.”
“Câm miệng!” vẻ âm trầm của Mộc vương gia khiến cho tất cả đều sợ hãi. Đủ rồi, nữ nhân này thật sự ngốc đến nỗi dám đùa giỡn ta?
“ Tất cả lui xuống hết đi.” Mộc vương gia lạnh lùng phun ra một câu.
Lui xuống? Ý gì chứ? Tố Yên nhìn thấy thị vệ cùng nữ nhân tất cả đều lui ra.
“Vương gia, tha mạng a ~~~” Trong phòng vang lên một giọng điệu
Vũ Gia tiến đến, ôm chặt chân Vương gia, đau khổ cầu xin: “Vương gia, xin tha cho thiếp….”
Lời còn chưa dứt, Mộc vương gia đã xuất ra một cước thô bạo ngay giữa ngực Vũ Gia. Vũ Gia như chiếc hài rách bay ra xa, phun ra một tia huyết dài.
Vì cái gì? Vì cái gì nữ nhân này mộng tưởng đem ta ra đùa giỡn. Mộc vương gia mặt ánh lên vẻ hung tợn.
Mộc vương gia quay đầu lạnh lùng nhìn Di Hương đang phát run ngoài cửa, phun ra một chữ: “Cút!”
Lại một kẻ tự cho mình thông minh!
Tố Yên ngây ngốc nhìn tất cả, sự việc phát sinh đều hoàn toàn vượt xa phạm vi dự đoán của nàng. Nam nhân khủng bố! Trước đây tống mình vào sài phòng vẫn là hình phạt nhẹ nhất. Căn bản là xem mạng người như đồ chơi.
Hắn không phải là người! Không phải người! Là ác ma! Gương mặt tuyệt mỹ kia lúc này trong mắt Tố Yên cũng là Tu La, địa ngục Tu La!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
67 chương
188 chương
12 chương
106 chương