[Bảng Phong Thần] Xuyên Qua Thành Tỳ Bà Tinh

Chương 39 : Luận lộ mặt sau so với lộ mặt trước tốt hơn bao nhiêu!!!

Editor: Tiffany’s sister - Heo ​ Ban đầu, Bạch phụ Bạch mẫu còn quỳ trên mặt đất, lúc này thấy con gái gặp phải nguy hiểm, thì chợt ngẩng đầu lên, nhưng do bị uy hiếp bởi khí thế của sầu Phong tiên tử mà chỉ kinh hãi nhìn con gái cả của mình. Bạch mẫu thất thanh kêu lên: “Tiểu Ngọc!” Thế nhưng Bạch Tiểu Giác lại không nghĩ được nhiều như vậy, bé tránh khỏi tay của Bạch mẫu, đôi chân ngắn nhỏ nhắn chạy “Bạch bạch bạch” về hướng của Bạch Ngọc Khuyết, vừa chạy vừa dùng thanh âm trong trẻo của mình la lớn: “Không được tổn thương tỷ tỷ của ta!” Mọi thứ xảy ra trong nháy mắt, trong hoảng hốt, Bạch Ngọc Khuyết cảm thấy trước mắt mình lóa lên một thân ảnh màu đen, luồng thuật khí đang tấn công về phía nàng kia, bỗng chốc bị hóa giải, cùng lúc đó, nàng mẫn cảm nhận ra được, thân thể cao ngất cường tráng của Văn Trọng, đang che chở trước mặt mình, bất động thanh sắc mà nhẹ lung lay một cái! Bạch Ngọc Khuyết lập tức nhớ tới, Văn Trọng đang bị trọng thương, lại chiến đấu với Xích Miểu và mấy trăm con sói yêu kia hơn nửa giờ, e rằng, từ lâu, đã tiêu hao quá nhiều tu vi. Mà vị Sầu Phong tiên tử này, phép thuật lại không như người thường, thuật pháp tấn công lúc nãy của cô ta, tuyệt đối cực khó phá giải! Lòng Bạch Ngọc Khuyết trong khoảnh khắc kinh hoàng nhói lên một cái, Văn Trọng... lúc này hẳn đã bị thương nghiêm trọng thêm! Thấy một đòn này của mình không trúng, Sầu Phong tiên tử giận dữ, quát lên: “Văn Trọng, thật to gan, ngươi làm vậy là có ý gì? Tỳ bà tiểu yêu này là người của yêu tộc, còn ta--- sầu Phong tiên tử, đứng đầu trong Tam Phong, mà Nữ Oa nương nương tự mình sắc phong ngàn năm trước, nên có quyền thay nương nương quản lý sự vụ của yêu tộc, bây giờ, muốn dạy bảo một con tỳ bà yêu nho nhỏ của yêu tộc, khi nào lại đến phiên Tiệt giáo các ngươi nhúng tay rồi!” Một trong Ba... Ba người bị giựt kinh phong?! Ban đầu Bạch Ngọc Khuyết còn vì thương thế của Văn Trọng mà lo lắng, bất ngờ nghe được Sầu Phong tiên tử lại có biệt hiệu “đặc biệt” cho đoàn đội của mình như vậy, nhất thời, nhịn không được “Phốc” một tiếng. Vừa cười ra nửa chừng, đột nhiên nàng ý thức được, làm như vậy e rằng sẽ làm cho vị sầu Phong tiên tử đầy mưu mô kia càng thêm tức giận. Thế nên, nàng nhanh như chớp che miệng mình lại, làm cho nàng bị nghẹn đến đỏ cả mặt, run rẩy cả người... Lúc này, Bạch Tiểu Giác “bạch bạch” chạy một mạch tới bên người Bạch Ngọc Khuyết, ôm thật chặt nửa cái hông của nàng, quay đầu, lấy hết dũng khí nói với sầu Phong tiên tử: “Người xấu! Không được bắt nạt tỷ tỷ!” Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu liếc nhìn thân cao chỉ tới phần eo của mình --Bạch Tiểu Giác, trong lòng cảm động, tiểu hài tử thật đơn thuần, giờ Tiểu Giác dùng toàn lực bảo vệ cho nàng, ngược lại không uổng công mấy ngày nay, mình vì bé lo lắng. Sầu Phong tiên tử vốn là người kiêu căng tự mãn, ngoại trừ Nữ Oa nương nương, thiên hạ này, không ai có thể làm nàng để ở trong mắt. Bây giờ, ngay cả một tên nhóc miệng còn hôi sữa cũng dám chỉ trích nàng trước mặt mọi người, trong tích tắc phẫn nộ bộc phát, cũng không kịp nghĩ có mất thân phận, hay lấy lớn ép nhỏ hay không. Giữa không trung, mái tóc dài của sầu Phong tiên tử lăng không bay lượn, hai tay dao động liên tục, bỗng xuất hiện một luồng thuật khí cường Đại Bưu hãn, che kín bầu trời, rồi dội thẳng về phía Bạch Ngọc Khuyết cùng Bạch Tiểu Giác! Bạch Ngọc Khuyết thấy Văn Trọng tiến lên một bước, định ngăn cản giúp nàng thì lòng không khỏi lo lắng. Văn Trọng vì giúp mình chặn cái thuật khí lúc nãy, đã bị thương không nhẹ, bây giờ lại phải chặn thêm một đòn tấn công mạnh mẽ như vậy, không biết sẽ ra sao! Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cái bóng đen bỗng dưng đột nhiên xuất hiện, nó nhanh như chớp đánh về phía sau lưng của sầu Phong tiên tử đang đứng giữa không trung, nhất thời, ánh mắt Bạch Ngọc Khuyết sáng trưng: Kỳ Lân Xấu Xí, ngươi đến thật đúng lúc! Miệng vết thương cũ đã sớm bị rách ra, Văn Trọng nỗ lực đè xuống cảm giác xót ruột đau đớn như hỏa thiêu từ trong ngực, hai tay dùng lực, xuất ra toàn bộ tu vi của mình, để ngăn cản cái thuật khí như làn sóng dũng mãnh liên tiếp từ phía sầu Phong tiên tử. Tuy nhiên, chờ một lúc lâu, bên kia không hề có động tĩnh tiếp theo, Văn Trọng hơi liếc mắt, nhất thời, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, đôi mắt lạnh lẽo của hắn không khỏi toát ra vài phần bất đắc dĩ sâu sắc: Chỉ thấy trên đám mây ngũ sắc giữa không trung kia, con thần thú bị cưỡng chế trở về nhà “tẩy trang” của mình, lúc này đang lén lén lút lút tới gần vị sầu Phong tiên tử, kẻ đang dùng hết toàn lực, chuẩn bị phát động vòng công kích thứ hai về phía mình. Nó nhanh chóng há cái miệng rộng, chăm chú cắn một góc làn váy của sầu Phong tiên tử, sau đó đầu rồng của nó hất lên, chỉ nghe “Rẹt,“ tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, theo sau là tiếng kêu thảm thiết vọng tới trời xanh của sầu Phong tiên tử: “A aaaaaaaaa——!” Lũ yêu đang cúi đầu quỳ thì nghe được tiên tử kêu thảm thiết, cả đám khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhất thời đều bị doạ sững: Trong lòng bọn họ, từ trước đến nay, cao cao tại thượng, ngông cuồng tự kỷ, sầu Phong tiên tử, lúc này cái quần đã bị một con cự thú tướng mạo quái lạ xé rách toàn bộ, lộ ra hai cặp bắp đùi sáng choang, cùng với...OMG Ánh mắt mọi người tập trung nhìn lại, còn chưa kịp thấy rõ, sầu Phong tiên tử trong tích tắc, đã “Cơ trí “ xoay người, tặng cho lũ yêu một cặp mông trắng hếu... Éc, Này chuyện này... Cái mông có thể tùy tiện lộ ra sao? Sầu Phong tiên tử... Ngài xác định như vậy cũng được sao? Chuyện này... Ngài đang muốn diễn đoạn nào đêy!!!!!!!!!!!! ” Xoạt” một thoáng, lũ yêu quái đều ngổn ngang trong gió.....cạc cạc cạc ”Hay! Quá hay!” Bạch Ngọc Khuyết kích động không thôi vỗ tay hai lần, lập tức nghĩ đến Bạch Tiểu Giác ở bên chân của mình, nàng nhanh chóng che mắt của hắn lại, còn mình thì lại tiếp tục say sưa thưởng thức nhìn sầu Phong tiên tử cởi truồng, trong lòng chà chà cảm thán: A a, thì ra tiên tử đều nghèo như vậy? Thậm chí ngay cả “quần chip” cũng mua không nổi, ừ, ai, xem ra, làm thủ hạ người hầu của Nữ Oa nương nương, tiền lương đãi ngộ cũng không được cao nha~~~~~~ Văn Trọng giật giật khóe miệng, bình tĩnh quay đi tầm mắt, quyết không nhìn tới cái mông đang run rẩy trong gió của sầu Phong tiên tử, nào biết, trong chớp mắt, đã thấy đứng ở bên cạnh mình, tỳ bà tiểu yêu đang tỏ vẻ hưng phấn, như mê như say nhìn chòng chọc người nào đó đang giữa không trung kia, Văn Trọng nhất thời đen mặt! Những cảnh tượng này kể ra tuy dài, nhưng trên thực tế, chuyện chỉ trong nháy mắt, Sầu Phong tiên tử trong hoảng loạn, bừa bãi niệm mấy lần khẩu quyết, lúc này mới rốt cục niệm đúng, chỉ nghe “Oành” một tiếng, đám mây ngũ sắc dưới chân nàng trong nháy mắt đã nở lớn mấy lần, chặt chẽ bọc lại Sầu Phong tiên tử. Bạch Ngọc Khuyết tiếc hận khẽ thở dài, rầu rĩ không vui buông xuống bàn tay đang che mắt của Bạch Tiểu Giác. Trong khoảng thời gian ngắn, Sầu Phong tiên tử chịu không nổi nổi nhục trước bàng dân thiên hạ như vậy, nên không có mặt mũi lưu lại, trong khoảnh khắc, một câu cũng không nói, dùng mây ngũ sắc bọc mình lại, cả người phảng phất như một con nhộng cực lớn tỏa ra ánh sáng lung linh,“Xoạt” một cái bay mất. Lũ yêu thấy sầu Phong tiên tử đi xa, lúc này mới lặng lẽ đứng lên, có mấy cái gan lớn, cũng không nhịn được nữa khe khẽ nở nụ cười, mọi người dù buồn cười nhưng lại e ngại, nhìn về phía cái con cự thú ác liệt bướng bỉnh, tướng mạo kỳ lạ cực kỳ kia. Tên “thú” kia, sau khi đánh lén thành công, liền chảnh chọe vung đầu một cái, “Vèo”, quăng đi cái quần nghê thường diễm lệ kia, rồi ung dung đi xuống từ giữa không trung, đắc ý hớn hở tới trước mặt Văn Trọng, cố gắng căng ra đôi mắt lồi tròn vo của nó nhìn Văn Trọng lấy lòng, như đang đợi chủ nhân biểu dương. Bạch Ngọc Khuyết trước tiên không nhịn được, vui mừng sờ sờ cái đầu to chíp bông của Hắc Kỳ Lân, cười khen: “Hắc Kỳ Lân, lúc nãy, ngươi thực quá oách, làm rất tốt!” Hắc Kỳ Lân giả dối khinh bỉ vẩy vẩy đuôi với Bạch Ngọc Khuyết. Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Khuyết nhớ lại ký ức hoảng loạn lúc trước! Kon bà nó, cái con Kỳ Lân Xấu Xí không trinh tiết, không tiết tháo, lại kiêm luôn có sở thích khoe thân kia lại dùng trò này nữa! Bạch Ngọc Khuyết đã sớm dẫm vào vết xe đổ, nàng nhanh chóng che lại đôi mắt đen long lanh hiếu kỳ của Bạch Tiểu Giác, lo rằng tiểu đệ đệ thuần khiết của mình bị hoa cúc nhỏ ngổn ngang trong gió của Hắc Kỳ Lân làm ô nhiễm... Bạch Tiểu Giác đang ngỡ ngàng nhìn sinh vật kỳ quai trước mắt thì không ngờ mắt chợt tối sầm lại, tuy không biết dụng ý của tỷ tỷ, nhưng hắn Không giãy dụa, chỉ ngoan ngoãn tựa sát vào tỷ tỷ đứng. Văn Trọng cho Bạch Ngọc Khuyết một cái ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu nàng không được khuyến khích Hắc Kỳ Lân làm càn. Hắn vỗ vỗ cái đầu to đang tới gần quá mức của Hắc Kỳ Lân, bình tĩnh nói: “Hắc Kỳ Lân, tính tình bất hảo của ngươi cũng nên thu lại đi, tốt xấu gì thì Sầu Phong cũng đứng đầu “Tam phong “ dưới trướng của Nữ Oa, hôm nay nếu nàng bẩm báo việc này với Nữ Oa nương nương, ta xem, còn ai cứu được ngươi!” Hắc Kỳ Lân ngoan ngoãn cuối cái đầu bự của mình xuống, như biết sai lầm, lấy lòng sượt sượt Văn Trọng tay áo, nhưng từ góc độ của Bạch Ngọc Khuyết, rõ ràng nhìn thấy, cặp mắt căng tròn của nó thì đầy vẻ xem thường khinh bỉ. Yêu, lại gặp được một cái gan to bằng trời thần thú, ngay cả Nữ Oa cũng không để vào mắt... Ha ha, cũng coi như một con kỳ hoa... Bạch Ngọc Khuyết thầm nghĩ. Lúc này, Bạch Ngọc Khuyết cũng không chú ý tới, tất cả lũ yêu quái ở đây đều khiếp sợ nhìn mình, bọn họ không giống trẻ người non dạ--Bạch Tiểu Giác, lũ yêu từ lâu đã nhận ra cái con cự thú tính tình bất hảo đột nhiên xuất hiện ở đây, chính là vật cưỡi của Văn Trọng—— Hắc Kỳ Lân, là trong truyền thuyết khắc tinh của yêu tộc. Trong mắt của bọn họ toàn là kinh hãi lóe lên cùng một nội dung: Ta... Ta có phải nhìn lầm hay không, đại nha đầu của Bạch gia chắc là điên rồi... Dám đi cùng Sát Thần Văn Trọng, còn có cái con vật cưỡi kia... Con Kỳ Lân thánh thú ăn yêu không náy mắt kia!! Trời ạ, thói đời nha... thật là “khốn nạn” đó mà? Tuy toàn bộ Bạch gia đã nghe Bạch Ngọc Khuyết nói, Văn Trọng chính là cứu tinh mà nàng mời tới, ban đầu, bọn họ không tin tưởng, giờ thì thấy Bạch Ngọc Khuyết cùng cái kia Sát Thần đứng cùng nhau, cuối cùng, cũng coi như tin tưởng một chút, nên sẽ không như những yêu quái cái mà lo lắng ngạc nhiên nghi ngờ. Thế nhưng, bọn họ vẫn mang sợ hãi trong lòng: Rốt cục, Tiểu Ngọc đã làm gì, mà có thể thỉnh cầu yêu tộc khắc tinh--- Văn Trọng đến giúp, chuyện này... Chuyện này... Thật hoang đường... Hẳn là mặt trời mọc từ phía tây rồi...