Băng Lãnh Tiểu Thư

Chương 37 : Anh trai (5)

Đã ba ngày trôi qua yên bình nhưng hiện tại ngay lúc này trong phòng bệnh của nó lại không yên bình chút nào.....bọn kia cứ lo lắng bồn chồn không thể ngồi yên khi thấy nó cứ mãi bất tỉnh như vầy _Linda sao mãi mày không chịu tỉnh vậy-Sam lo lắng ngồi cạnh nó _Haizz đúng vậy mấy bữa nay tao rất lo-Sylvie nói theo _Quả thật thiếu sự lạnh lùng của cô ấy tôi có chút không quen-Tony chợt nói trong lòng thì buồn _Thôi đừng có phiền nhau nữa mau ra ngoài thôi...để bác sĩ chăm sóc cô ấy-hắn lên tiếng rồi bước ra ngoài Bác sỹ bước vào.....bắt đầu kiểm tra tình trạng sức khỏe cho nó....chợt bác sỹ giật mình vì có lí do nào đó mà bác sỹ nhanh chóng ra ngoài _Anh có thể đi theo tôi không-bác sỹ đứng trước Lancelot nói.....vì ông biết anh hiểu khá rõ ràng về nó _Tại sao có 1 mình anh ta được đi-Hắn tức giận _Hiện tại tôi muốn hỏi vài điều về bệnh nhân các vị cứ ở lại chăm sóc cô ấy. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Phòng bác sĩ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ _Cô ấy có điều gì bất thường sao?-Lancelot lo lắng _Không,nhưng cho tôi hỏi cô ấy có phải đã tập luyện một thứ gì trong thời gian dài không?-bác sỹ chợt đẩy gọng kính _À thì có....-Lancelot chợt muốn che giấu _Tôi chưa bao giờ thấy bệnh nhân nào như cô ấy,ý thức cô ấy hồi phục rất tốt trong khi bệnh thì khá nghiêm trọng _Vậy sao-Lancelot tỏ vẻ vui mừng _Không chừng nếu chuyển cô ấy sang Mỹ thì tình trạng sức khỏe bệnh nhân sẽ được hồi phục rất tốt _Được...hãy làm giấy đi,hai ngày nữa lập tức cho cô ấy chuyển viện được chứ-Lancelot đứng lên _Được ~~~~~~nó đang đi trong chính giấc mơ của mình_~~~~~~~~~ Nó bước trên một dãy cỏ xanh mướt....nó lại thấy nhà nó đang hiện lên.Bên trong có một đôi trai gái đã lớn cũng đang quây quần bên mẹ nó....nó nghĩ không lẽ đó là anh mình.....nhưng khi nó đến gần.....hai mắt nó bỗng trợn to ra....tại sao người đó lại là Celvin chứ....nó ngày càng bước gần thêm....ánh sáng chợt tắt bây giờ bao quanh nó là 1 không gian tối đen....chợt nhận ra tiếng của ai đó nó bước theo.....lại là Celvin nó bất cần quay phắt đi hướng khác thì Celvin lại chạy nắm lấy tay nói và thủ thỉ nói với nó một câu khiến nó trợn to mắt”Em gái của anh đây rồi“.....nó hoảng loạn....rồi vụt chạy đi rồi va phải vào một người..... _Mẹ....là mẹ sao?-nó ngước mắt lên _Con gặp anh mình chưa-mẹ nó nhẹ nhàng đến bên nó _Là anh ta sao?-nó chỉ tay về hướng Celvin nhưng lúc đó anh ta đã biến mất _Con hãy suy nghĩ thật kỹ.....mẹ mong con hãy suy nghĩ và lo cho mình chu đáo,còn anh trai thì con đã biết rồi....nhưng hãy bảo vệ cho nhau được chứ.....mẹ sẽ luôn bên tụi con.....-mẹ nó nói mà rưng rưng nước mắt khiến nó đau lòng _Con biết rồi..... Nó vừa dứt lời...thì mẹ nó biến mất không gian chung quanh nó lại tối sầm.....một mảnh cô đơn hiu quạnh.....bao trùm lấy một cô gái,nó thiết nghĩ nó phải ngày càng mạnh và tàn nhẫn hơn nữa.......nó ngồi trong chính giấc mơ của mỉnh mà suy nghĩ ~~~~~~~~,~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Thực tại Nó đang được đưa ra sân bay tư nhân để kịp cho việc điều trị....việc nó ra nước ngoài mà ông Dũng không biết được......Lancelot giả mạo lấy điện thoại nhắn cho ông Dũng nên ông cũng không hỏi nó đi đâu.....việc điều trị khá là kéo dài nên Lancelot hẹn 3 tháng mới trở về.........Chuyển đến bệnh viện Mỹ cũng là lúc nó đang dần có ý thức mà tỉnh lại..... _Ông có thể giúp cô ấy-Lancelot bàn với bác sỹ _Được...nhưng tôi không biết bao lâu cô ấy mới tỉnh nhưng có lẽ vài ngày nữa thôi vì cô ấy chuyển biến hồi phục rất tốt _Ông hãy cố hết sức _Được Sau ba ngày ở Mỹ thì nó khỏe hơn.....một buổi sáng tinh khiết khiến cho đôi mắt màu xám tro của nó mở ra.....nó.khẽ khép nhẹ mắt.....không biết đã bao nhiêu ngày nó không thấy ánh sáng.....thật chói mắt....nó ngồi dậy và nhìn xung quanh....rồi nó căng não suy nghĩ bệnh viện như thế này thì không phải ở VN rồi....ngay lúc nó đang suy nghĩ thì Lancelot bước vào....anh thấy nó ngồi dậy thì đánh rơi cả điện thoại _Anh vào đây-nó cất giọng không có chút ấm áp nào _Ừ....em tỉnh khi nào-Lancelot chợt lo lắng khi có cảm giác bão sắp ập đến _2 phút 45 giây trước.-nó trả lời _Haizzz em vẫn giữ tính cách đó sao _Đây là Anh hay Mỹ-nó bươc vào trọng tâm _Mỹ....tại sao em biết-Lancelot nghĩ ngợi _Anh nghĩ em là con nít 3 tuổi à-nó chợt nhìn sang _Không _Nhưng sao lại đưa tôi qua đây _em không biết mình có bệnh sao? _No _Em đang bệnh nặng nên anh đem qua đây-Lancelot bắt đầu khó chịu với vẻ bất cần của nó _Không cần....về!-nó lập tức rút dây và bước xuống giường _Vậy sao?-Lancelot bắt đầu sầm mặt _Đi _Vậy anh thay đồ cho em trước-Lancelot bắt đầu đứng dậy đè nó xuống giường _Đừng làm cái trò đó,tôi.không sợ-nó mạnh tay đấm vào bụng Lancelot _Được thôi-anh bắt đầu tháo cúc áo nó ra.....khiến nó bắt đầu hoảng _Buông ra _Nếu ở đây sẽ buông _Không _Vậy chuẩn bị _Được..ở lại-dù nó có đấu trăm lần thì lúc nào vụ này Lancelot đều thắng...nó thật sự bực bội về chuyện này ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Công việc điều trị của nó ngày càng thuận lợi nhưng dường như nó đã quên mất 1 điều vô cùng quan trọng rồi~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~