Edit & Beta: DK Dọc theo đường đi Thiệu Sơn nói rõ kế hoạch của hai người với Triệu Úc, quả thực giống với suy đoán của Triệu Úc. Lại nói tiếp Từ Phong Cận muốn để lộ tin tức mình nghe được, đợi tổ đội hướng Bắc tập kết lại, dẫn bọn chúng đuổi theo. Ngoại trừ Thiệu Sơn đến đây còn có phu xe lão Trịnh, lão Trịnh là gia nô của phủ Triệu Úc, đã từng ra chiến trường làm binh lính, sau vì bị thương mới hồi hương, được Triệu Úc giao cho việc đánh xe, có lão ở đấy có thể cùng Từ Phong Cận hợp tác một phen, bày ra kế giương đông kích tây. Khi gần tới sườn núi Bàn Long trời đã tản sáng, Thiệu Sơn ở phía trước dẫn đường. Hắn đã hẹn với Từ Phong Cận ở một chỗ, lại không nghĩ tới đến nơi không có một bóng người. Triệu Úc cố bắt bản thân tỉnh táo, nhìn dấu chân hỗn độn dưới mặt đất, hiển nhiên có một nhóm nhân mã từng chạy qua đây. Thiệu Sơn không thấy được Từ Phong Cận lo sợ không thôi, vội hỏi: “Chúng ta đến muộn một bước rồi?” Kế hoạch luôn phát sinh biến hóa, Triệu Úc nhíu chặt lông mày, ra hiệu cho hắn ngậm miệng. Xuống ngựa quan sát chung quanh, đột nhiên nhìn thấy dưới chân có một hạt châu bằng gỗ có buộc dây đỏ, nhặt lên nhìn một chút, liền dẫn theo người đi ra xa hai dặm, quả nhiên liền phát hiện một hạt khác. Triệu Úc nắm hai hạt châu trong tay, ra hiệu mọi người dừng lại. Xung quanh là rừng trúc, nương dâu, ngọn núi cao nhất không vượt quá trăm trượng, khách điếm ở phía bắc, nếu như y là Từ Phong Cận muốn dụ người, nhất định sẽ đi về phía nam vừa có rừng cây che dấu vừa có núi non dẫn đường. Hắn chỉ có một mình, lanh lợi chút trốn trong rừng sẽ khó bị phát hiện, chắc chắn sẽ không đi xuống chỗ thấp, nếu như xuống núi sẽ bại lộ ngay trong tầm mắt kẻ địch, thế nhưng nếu như lên núi, sẽ có ưu thế cực lớn. Triệu Úc híp mắt nhìn về phía ngọn núi cách đó không xa, hỏi Vương Thành Sơn đang theo sát ở phía sau: “Trên núi địa thế ra sao?” Vương Thành Sơn đáp: “Đó là một biển trúc, nhưng đường đi trơn trợt cây cỏ xum xuê xe ngựa khó đi, rất tốt để ẩn thân.” Triệu Úc gật đầu: “Lưu lại một đội ở phía dưới trông coi để tránh trường hợp lọt lưới, còn lại đi đến phía chân núi đối diện, chờ vây quét.” Thiệu Sơn vội vàng tiến lên nói: “Nhưng mà tẩu tử… Chúng ta không trực tiếp đi lên giải cứu sao?” “Lúc này đi lên có khi sẽ làm chậm trễ chuyện của hắn.” Triệu Úc giơ roi thúc ngựa, trong con ngươi lóe lên ánh sáng, kiên định nói: “Chút chuyện nhỏ này không làm khó được hắn.” “Ta tin hắn.” Núi trúc xanh mướt, làn nước trong vắt, đúng là cảnh yên bình chốn núi rừng. Trong không gian ấy bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, khiến đám chim rừng bị dọa sợ bay tứ tán. Từ Phong Cận đợi đám Hạ binh đi xa đột nhiên chui ra từ trong bụi cỏ khô, chạy lên núi cao, lão Trịnh lúc này hẳn cũng đã dẫn đội phía Nam tới, chỉ là không biết cái tên đầu gỗ Thiệu Sơn kia có dẫn kịp người tới không. Trên người hắn không có vật nào để làm ký hiệu, đành phải đem chiếc trống đính ước giữa hắn và Triệu Úc ra, dứt một bên dây, thời điểm dứt ra còn đau lòng đến nhe răng trợn mắt, chỉ mong Thiệu Sơn có thể hiểu dụng ý của hắn, trong lòng tự nhủ: Nếu như bị Úc lang phát hiện sẽ bịa ra một lý do nào đó, mặc dù hai người đã hứa với nhau sẽ không giấu diếm đối phương bất cứ thứ gì nữa, nhưng nếu như y biết mình lâm vào mạo hiểm mới phải dùng trống bỏi, đừng nói là cửa thành, ngay cả cửa lớn cũng đừng nghĩ bước ra. “Ở kia! Tướng lĩnh!” Tiểu tặc đi trước dò đường chỉ về phía ngọn núi. “Đuổi theo cho ta! Tuyệt đối không thể để cho hắn mang tin tức vào thành! Trước tóm lấy hắn rồi dùng hắn làm mồi dụ những tên khác!” Từ Phong Cận khinh thường: Làm gì còn người khác nữa? Bây giờ chỉ có mình A Cận ca ca của các ngươi thôi! Từ Phong Cận đi đứng nhanh nhẹn, dù cho Hạ binh truy đuổi cả một ngày một đêm nhưng vẫn không cảm thấy mệt mỏi, chuyện này thì phải cảm ơn Dư Tam Nương coi tiền như mạng, không phải thuở thiếu thời Từ Phong Cận thường xuyên phải chạy trốn nàng nên mới luyện được một thân công phu như vậy, thì bây giờ sớm đã bị Hạ binh bắt sống rồi. Từ Phong Cận tăng nhanh bước chân, chạy lên đỉnh núi liền thấy lão Trịnh cũng bò lên trên. Người bên cạnh Triệu Úc quả nhiên đều tài ba, dù chỉ là phu xe cũng hữu dũng hữu mưu, nghĩ đến nếu không phải trọng thương nên mới hồi hương, bây giờ chắc hẳn đã sớm trở thành đại nhân vật. Thiệu Sơn đi đêm đó Từ Phong Cận nhờ lão Trịnh nghĩ biện pháp đánh xe ngựa dừng trên đỉnh ngọn núi, trước mắt là một con đường núi nhỏ hẹp, hắn và lão Trịnh nhảy lên xe ngựa, xông thẳng xuống sườn bên kia, Hạ binh không buông tha theo sát phía sau, mắt thấy sắp đuổi kịp, thì nhìn thấy dưới chân núi một đoàn người đen kịt đang dâng lên. Từ Phong Cận mừng rỡ trong lòng, nghĩ chắc hẳn là Thiệu Sơn dẫn người tới. Bây giờ Hạ binh muốn quay đầu lại cũng đã muộn, bọn chúng không kịp chuẩn bị, nhưng vẫn phải nghênh chiến, Từ Phong Cận trong lòng đắc ý, đợi lát nữa nhất định sẽ khoác lác với Thiệu Sơn một phen. Đang nghĩ nên thêm mắm dặm muối ra sao để miêu tả sự nguy hiểm của đoạn đường này, liền nhìn thấy Triệu Úc sắc mặt tái nhợt đứng ở cách đó không xa. Từ Phong Cận vạn lần không nghĩ tới sẽ gặp y ở đây, vừa vui lại sợ, không khỏi nuốt nước miếng, hỏi lão Trịnh: “Chúng ta, chúng ta có thể quay đầu trở về không?” “Cái gì?” Lão Trịnh kinh sợ líu lưỡi: “Như vậy sao được, trở về sẽ bị bắt mất, ta có nhìn thấy vương gia, nên ngài không cần lo lắng, có vương gia ở đây thì không có việc gì!” Từ Phong Cận bi thương nói: “Chính là có y ở đây ta mới lo lắng!” Lúc này Vương Thành Sơn đã dẫn người cản Hạ binh ở nửa đường, con mắt đen láy của Từ Phong Cận xoay chuyển vài vòng, đột nhiên đứng lên trên xe, Triệu Úc biến sắc, vội quát: “Ngồi xuống!” Sợ hắn ngã xuống liền vội vã tiến lên vài bước. Có thể nào ngồi xuống? Từ Phong Cận nghe lời này của y đã biết ẩn chứa bao nhiêu tức giận, không dám chờ lão Trịnh dừng lại, nắm chặt thời cơ thả người nhảy một cái, rơi vào trong lòng Triệu Úc, nhanh nhảu nói: “Úc lang Úc lang, ta rất nhớ ngài.” Triệu Úc vốn vạn phần lo lắng, thấy hắn bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm, đang định chờ xe dừng lại trách cứ hắn không biết nặng nhẹ, lại bị hắn nhào vào lòng nịnh nọt nên chẳng biết đáp lời sao cho phải. Chuyện còn lại đều giao cho Vương Thành Sơn xử lý, binh lực đối phương không nhiều, biết mình rơi vào cạm bẫy thì toàn quân hoảng loạn, không có ý chí chống đỡ. Triệu Úc thấy chiến sự không đáng ngại nữa, liền dẫn Từ Phong Cận trở lại phủ viện của Vương thống lĩnh nghỉ ngơi, rồi an bài người đi chuẩn bị nước nóng, cởi sạch đống y phục dính đầy bùn đất giúp hắn thanh tẩy, sau đó mặc lên quần áo sạch sẽ ôm trở về trên giường, nhưng thủy chung trầm mặc không nói. Từ Phong Cận lúc này cực kỳ nghe lời, hắn biết Triệu Úc không thích hắn mạo hiểm như vậy, liền ngồi ở trên giường lôi kéo tay y nịnh nọt: “Úc lang, ta biết sai rồi, ngài muốn phạt ta thế nào cũng được, nhưng đừng im lặng như vậy.” Triệu Úc nhân tiện nói: “Ngươi sai ở đâu?” Từ Phong Cận đáp: “Làm việc không biết nặng nhẹ.” Rồi ủy khuất nói: “Nhưng ta nghe được chuyện như vậy, thì chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đây là chuyện lớn mà.” Triệu Úc cả giận: “Trú quân Ninh Châu không phải để trang trí, ngươi tới thông báo một tiếng thì tốt rồi, sao phải tự mình mạo hiểm?” Từ Phong Cận nói: “Bởi vì ta nghĩ tới ngài, ta với ngài chênh nhau ba ngày lộ trình, ta thì không biết cưỡi ngựa, càng ngày càng bị ngài bỏ xa. Nếu ta không làm như vậy, xác định sẽ bị lỡ rất nhiều ngày, sớm biết ngài nghi ngờ rằng ta sẽ đi theo thì lúc trước đã năn nỉ ngài cho ta cùng đi rồi..” Triệu Úc nói: “Ngươi năn nỉ cũng vô dụng, ta lo lắng ngươi ra đó sẽ chịu khổ, không ăn được điểm tâm trái cây ngươi thích, là ta sai rồi sao?” Nói đến đây Từ Phong Cận cũng cảm thấy tức giận: “Ngài lo lắng cho ta, ta biết chứ. Tấm lòng của ta trong lòng ngài chỉ có thế thôi sao? Ngài sợ ta không có điểm tâm trái cây ăn, ta còn sợ ngài không ai chăm sóc, ăn không ngon không ngủ ngon tại biên quan đây này!” Triệu Úc: “Ngươi đừng cãi chày cãi cối.” Từ Phong Cận: “Lời nào của ta cũng là thật lòng!” Thiệu Sơn đứng ngoài hé mắt nhìn vào trong, gấp đến độ đi đi lại lại, nói với Triệu Tuyển bên cạnh: “Chuyện này cũng cãi vã nhau sao.” Triệu Tuyển vốn cũng lo lắng, nghe chuyện một hồi mới nói: “Đi thôi, này không phải cãi nhau, căn bản chính là đang khoe khoang.” Khoe khoang phu thê hai người đều vì nhau mà tức giận, ai cũng nghĩ cho đối phương. Từ Phong Cận thấy hai mắt Triệu Úc thâm đen, giống như lâu rồi chưa được ngủ, không khỏi một trận đau lòng, Triệu Úc cũng sớm thấy mu bàn tay hắn mang theo không ít vết thương, chắc hẳn trong lúc ẩn nấp bị cây cỏ xẹt qua, trong lòng thắt lại. Hai người đối diện nửa ngày, Triệu Úc cuối cùng thở dài nói: “Ngươi không ngoan như vậy, ta sẽ không để ngươi một mình nữa, mỗi ngày sẽ giấu ở trong ngực, để ngươi không thể rời xa ta.” Từ Phong Cận vội vàng thuận theo bậc thang bước xuống, cao hứng nói: “Ngài nói thật chứ?” Còn không đợi Triệu Úc gật đầu, hắn đã vội nói: “Lời này của Úc lang ta đã ghi nhớ trong lòng, sau này vô luận ngài đi đâu cũng phải dẫn theo ta, bất kể là phồn thịnh hay cằn cỗi, hưởng lạc hay chịu tội, chỉ cần được đồng hành với ngài, ta không sợ thứ gì cả.”