Bằng Lan Giang Nguyệt
Chương 47
Edit & Beta: DK
Triệu Úc bình tĩnh cười nói: “Là vương phi nói.”
Từ Phong Cận nghiêng đầu: “Ta nói tỉ mỉ như vậy với vương gia sao?”
Triệu Úc không chút hoang mang ngồi dậy, kiên định đáp: “Đương nhiên, hay là vương phi quên mất mình nói gì rồi?”
Từ Phong Cận thầm nghĩ không đúng, dùng ánh mắt thăm dò y hồi lâu, nhưng Triệu Úc luôn bày ra vẻ mặt ôn hòa vô tội, không nửa điểm chột dạ, còn mang theo nghi hoặc, tựa hồ như hỏi hắn có gì không thích hợp? Từ Phong Cận không khỏi trầm ngâm nửa ngày, xuống giường, lẩm bẩm nói: “Thực sự là ta nói?”
Triệu Úc chờ hắn quay người, lén thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Thiệu Sơn nói nhà ân công ở ngoại ô kinh thành, quanh năm ngao du ở bên ngoài, rất ít khi hồi kinh, hắn biết được việc này cũng may nhờ lão nô bên người ân công, nói tới như thật, vừa nói vừa chột dạ nhìn về phía Triệu Úc. Triệu Từ hai người ăn xong điểm tâm, liền để Trình Kiều an bài xe ngựa cùng Thiệu Sơn xuất phát, ai biết mới ra khỏi cửa lớn, liền nhìn thấy Triệu Tuyển và Dư Tam Nương đứng ở ngoài cửa.
Không biết hai người họ vì sao đứng đây, Dư Tam Nương nhẹ lay động quạt tròn nói chuyện với Triệu Tuyển. Quan to quý nhân nàng từng gặp qua không ít, tuy là tú bà nhưng còn hiểu quy củ lễ nghi hơn rất nhiều người, lúc nào nên nịnh nọt thì nịnh nọt, nên quy củ đáp lời thì sẽ không đầu cơ trục lợi. Triệu Tuyển không hay đi ra ngoài du ngoạn bằng Triệu Úc, đang tò mò hỏi về thành Lâm An, thấy mấy người cưỡi ngựa ra ngoài, nghi hoặc hỏi: “Đây là đi đâu?”
Triệu Úc nói: “Đi trấn Bắc Sơn ngoài kinh thành.”
Triệu Tuyển hỏi: “Trấn Bắc Sơn? Nơi đó có phải có một loại cây tên là phượng hoàng?”
Triệu Úc gật đầu: “Chính là ở đó.”
Triệu Tuyển nhất thời hứng thú, nói rằng: “Thế thì cho ta đi cùng với.” Rồi liếc nhìn Dư Tam Nương: “Ngươi cũng đi cùng đi, từ xa đến kinh thành, xem như là du ngoạn một phen.” Dư Tam Nương thụ sủng nhược kinh, cùng lên xe.
Sắc thu đã nhuộm đỏ cả một vùng rừng núi, mặc dù không còn xanh mướt như ngày hè nữa, nhưng vẫn đẫy đà yêu kiều. Tính cả phu xe, tổng cộng tám người, cùng nhau đi đến trấn Bắc Sơn.
Trấn Bắc Sơn có đoạn giai thoại, tương truyền trăm năm trước nước lũ tràn lan, có vị thần nữ hạ phàm tặng thuốc giải giúp bách tính độ kiếp, đợi khi dẹp yên được tai họa liền trở về thiên đình. Nhưng không ngờ nàng lại cùng một vị đại phu trên trấn lâu ngày sinh tình, hai người trải qua vạn đau ngàn khổ, cuối cùng lưu ở nhân gian sống với nhau. Thế nhưng tuổi thọ của tiên và người phàm khác nhau, người này tóc đã bạc nhưng người kia vẫn còn đen, không cách nào an nghỉ cùng nhau, thần nữ biến lão tiễn đưa đại phu đi, rồi hóa thân thành một gốc cây có hoa đỏ rực ngay trước cửa, che chở bách tính, sống mãi nhân gian. Lúc đó không biết là ai nổi ý tới nơi đó cầu nhân duyên, dần dần có người noi theo, lâu dần nơi này liền trở thành thánh địa cầu duyên có tiếng. Từ đó bất kể là khuê nữ tiểu thư nhà ai, chỉ cần có tâm, đều tới chỗ này cầu xin thần nữ bắc cầu giắt mối.
Xe ngựa đứng ở cửa trấn Bắc Sơn bên cạnh hòn non bộ, đoàn người xuống xe, Triệu Úc nói: “Lần đầu đến gặp ân công của vương phi, nhiều người quấy rầy cũng không quá tốt, huynh trưởng cùng bà chủ Dư lần đầu đến đây, Thiệu Sơn đưa bản đồ cho ta, rồi dẫn theo hai người họ tùy ý đi quanh đây.” Sau đó nhìn Trình Kiều mà rằng: “Ngươi ở lại chiếu cố cho Lục vương gia.”
Từ Phong Cận thấy Triệu Úc an bài thỏa đáng, liếc nhìn Sầm Linh đang cúi đầu hỏi: “Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
Sầm Linh đang do dự nhìn về phía Trình Kiều, liền nghe thấy Triệu Tuyển nói: “Cùng đi thôi, hai người họ đi làm chính sự, chúng ta đi du ngoạn một phen.” Sầm Linh liền nhìn Từ Phong Cận, đáp một tiếng, rồi đi tới bên kia.
Lúc này đoàn người chia binh thành hai đường, hai người Triệu Từ đi tìm ân công, mấy người Triệu Tuyển thì đi dạo xung quanh. Trấn Bắc Sơn tương đối giàu có, lúa chín vàng cả một khoảng rộng mênh mông, có nông canh, cũng có đặc sản rượu đế vải vóc, nhà nào cũng ngói đỏ tiểu viện tứ phương, đến buổi trưa liền thấy khói bếp lượn lờ, cảnh vật thái bình thịnh vượng.
Nhà ân công cách trung tâm trấn một đoạn đường, thấy trong bản đồ Thiệu Sơn vẽ vị trí tựa hồ là giữa sườn núi, Từ Phong Cận dọc theo đường đi chắp tay phía sau nghiêm túc nói: “Không ngờ ở ngoại thành còn có nơi như thế này.”
Triệu Úc nhìn quanh: “Nơi này thanh nhàn tự tại, dân phong thuần phác, một gian phòng cũng rộng mấy thước, nhàn nhã một đời quả là không sai.”
Từ Phong Cận cười nói: “Quả thật không tệ, nhưng vẫn cần có một vị phu nhân giống như ta đây.”
Triệu Úc kêu hắn để ý dưới chân, lại nói: “Vương phi từng trải qua nghèo khó bao giờ chưa? Khi ngươi còn ở Lâm An có vẻ cũng không khổ cực lắm.”
Từ Phong Cận nói: “Nghèo khó hay giàu có đều không quan trọng, quan trọng là… Cuộc sống này được làm bạn cùng ai.”
Triệu Úc lại hỏi: “Nếu như đi theo bản vương, có ngày ba bữa cơm canh đạm bạc, không còn bánh ngọt mứt táo, vương phi có thể chịu nổi?”
Từ Phong Cận chộn rộn, liếc mắt cười nói: “Đương nhiên chịu nổi, dù sao vương gia chính là vị ngọt của ta, là chua cay mặn ngọt của ta.”
Triệu Úc cười kéo hắn vào trong lòng, ép hỏi: “Có phải sáng nay lén vào bếp ăn vụng đường?”
Từ Phong Cận vòng tay ôm eo y, ghê gớm nói: “Ta đường đường là vương phi trong phủ, sao phải ăn vụng? Thôi ta đi nhanh lên.”
Hai người một đường nói giỡn, đi qua cỏ thơm, thềm đá, hoa dại rực rỡ, thấy cách đó không xa có một căn nhà gỗ, tràn đầy mùi hương quế. Từ Phong Cận tiến lên vài bước, đứng ở trước cửa nhìn ngó xung quanh, gọi lớn: “Có ai ở nhà không?”
Đợi nửa ngày không có người trả lời, Từ Phong Cận lại gọi vài tiếng, quay đầu nhìn về phía Triệu Úc: “Ân công không biết hôm nay chúng ta sẽ tới?”
Triệu Úc tay cầm quạt xếp gõ vào lòng tay, cau mày nói: “Sợ là Thiệu Sơn không nói rõ ràng thôi.”
Trong lòng Từ Phong Cận tiếc nuối không thôi: “Vương gia chờ cùng ta được không?”
Triệu Úc gật đầu: “Thế trước thử đi dạo xung quanh xem sao.”
Địa thế nơi đây vô cùng tốt, phía sau dựa núi, bên cạnh là suối và rừng trúc, trong lúc rảnh rỗi nằm nghiêng qua cửa sổ, bên cạnh có chén rượu nhạt, vừa tao nhã vừa thoải mái còn gì bằng. Ân công trong lòng Từ Phong Cận đã sớm biến hóa thành tiên nhân, thấy hắn ở nơi như thế này càng mù quáng nói: “Tiên nhân đúng là tiên nhân.”
Triệu vương gia nghe thấy cũng không mặt đỏ, còn gật đầu phụ họa, xác thực, không sai.
Từ Phong Cận nguyên bản đang cao hứng, đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm Triệu Úc nói: “Ân công phong độ tuấn dật, kiến thức rộng rãi.”
Triệu vương gia cười tiếp tục gật đầu.
Từ Phong Cận lại nói: “Ân công suốt ngày mặc bạch y, siêu phàm thoát tục.”
Triệu vương gia nhíu nhíu mày nói: “Ừm, quả thực không tệ.”
Từ Phong Cận câu lông mày: “Vương gia không cảm thấy bất mãn trong lòng?”
Triệu Úc đầy mặt vô tội: “Có gì bất mãn?”
Từ Phong Cận nói: “Ta khen người khác như vậy, trong lòng vương gia không ghen sao?”
Triệu Úc trừng mắt nhìn: “Có thể bản vương cũng cảm thấy, hắn cứu tính mạng vương phi, quả thực là người tốt.”
Từ Phong Cận biến sắc: “Vương gia ngoại trừ ta còn cảm thấy người khác tốt?”
Triệu vương gia ngơ ngác, nhất thời không biết đáp lại như thế nào.
Từ Phong Cận âm thầm nhìn y nghẹn lời, hận không thể bật cười, hắn vốn là cố ý trêu chọc Triệu Úc một chút, mục đích thực hiện được liền muốn tìm bậc thang cho mình leo xuống, lại chẳng biết từ lúc nào đã đi tới cây phượng hoàng mà mọi người đồn thổi. Cây to giống như đã có từ lâu đời, tán rộng, trên những chùm hoa đỏ treo đầy túi gấm, thật là đồ sộ. Từ Phong Cận tiến lên vài bước ngửa đầu thán phục, còn chưa nói chuyện, liền cảm thấy một cánh hoa rơi trên mặt, tiếp đến là một trận gió thổi qua, dưới tàng cây bay lả tả những hoa là hoa, giống như cơn mưa đỏ, bỗng có tiếng “tùng tùng” từ sau tai truyền đến, Từ Phong Cận bỗng dưng quay người, chỉ thấy trên tay Triệu Úc là một chiếc trống đỏ, trên mặt còn có họa tiết hoa sen, giống hệt chiếc trống ngày ấy hắn dùng để múa.
Triệu Úc cách hắn vài bước, cười hỏi: “Trước đó vài ngày vương phi tặng trứng đỏ cho nô tài trong phủ?”
Từ Phong Cận gật gật đầu, cười nói: “Ta cùng với Vương gia đồng tâm, cảm thấy cao hứng, liền muốn chúc mừng một chút.”
Triệu Úc nói: “Nhưng bản vương cảm thấy được, tặng trứng đỏ chúc mừng, có hơi keo kiệt một chút?”
Từ Phong Cận nhếch môi cười: “Thế theo vương gia phải tặng thứ gì?”
Triệu Úc đạp lên thảm hoa, đứng trước mặt hắn chắp tay cười nói: “Ngươi và ta tuy có giấy hôn thú, nhưng chưa từng hợp cẩn chi lễ, không biết hôm nay dưới gốc cây se duyên này, Từ công tử có nguyện ý cùng ta bái đường thành thân?”
Từ Phong Cận ánh mắt lấp lóe, không chút suy nghĩ, nhào qua ôm lấy y cao hứng nói: “Nguyện ý nguyện ý, đương nhiên nguyện ý.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
91 chương
5 chương
62 chương
102 chương
34 chương