Niệm Băng ôm lỏng cánh tay của Phượng Nữ một chút, suy nghĩ trong lòng hắn ẩn chứa một tia dao động, nhưng toàn bộ chỗ "công tác" của hắn lớn như vậy, hắn mặc dù muốn tránh nhưng hắn có thể trốn đi nơi nào đây? Càng muốn cho huynh đệ ở hạ thân hạ nhiệt, tiểu huynh đệ càng không nghe lời, lại còn càng lúc càng cứng rắn hơn, trong lúc nằm cọ xát trên eo Phượng Nữ liền không ngừng truyền tới trận trận khoái cảm, lúc này Niệm Băng cảm giác bản thân mình như sắp điên lên, cơ bắp toàn thân gần như nứt ra, vội vàng ghé miệng tới bên tai Phượng Nữ nói: "Nó, nó không nghe lời ta a! Phượng Nữ ta thật sự không cố ý, ngươi đừng hiểu lầm." Phượng Nữ lúc này sốt ruột không thôi, rồi nhanh chóng òa khóc, trời thì rất lạnh, nhưng trong đầu nàng lại cảm giác như có một đám lửa đang bùng cháy: "Nươi, ngươi không nghĩ ra biện pháp nào sao?" Niệm Băng cười khổ nói: "Việc này, việc này ta có thể có biện pháp nào đây, trừ khi dừng lại nghỉ ngơi một chút, Phượng Nữ, nếu không, nếu không thì ngươi ráng nhẫn nhịn thêm tí nữa đi, cần phải chạy thêm một quãng thời gian nữa mới có thể nghỉ ngơi được." Khửu tai trái của Phượng Nữ huých vào xương sườn của Niệm Băng một cái,giận dỗi nói: "Ta nhẫn nại như thế nào đây, Niệm Băng, ngươi xấu lắm, sớm biết là như thế này thà không cưỡi chung ngựa với ngươi." Niệm Băng cam chịu đau khổ, tinh thần ngay tức khắc biến đổi một chút. "Phượng Nữ ta là một nam nhân bình thường a! Ai bảo lực hấp dẫn của ngươi lớn như vậy." Phượng Nữ thấp giọng nói: "Đồ ngốc, ngươi không phải am hiểu băng hệ ma pháp sao? Ngươi tự mình dùng trên người chút vật đó không hạ xuống ngay sao." Nói xong những lời này khuôn mặt xinh đẹp của nàng đã đỏ ửng lên như một trái táo, may mắn lúc này mọi người đều đang chạy về phía trước nên không ai phát hiện ra nàng đang vô cùng khó khăn. Niệm Băng do dự một thoáng, nói: "Nhưng mà, làm vậy có thể làm tổn thương đến ta, như vầy đi, tạm thời chúng ta nói chuyện phiếm, nói nhiều lời một chút, tinh thần bị phân tán chút ít có lẽ là tốt hơn." Phượng Nữ hít sâu, giọng nàng có phần nghẹn ngào, nói: "Niệm Băng, ngươi hại chết ta rồi, ngươi làm như vậy, sau này ta làm sao dám gặp người khác hả!" Niệm Băng lại càng hoảng sợ, hắn không nghĩ tới Phượng Nữ cảm giác luôn luôn kiên cường như vậy mà bật khóc, giống như bị nước lạnh tát vào mặt, huynh đệ phía dưới rốt cuộc đã phát ra tiếng trống thu binh, tự mình thối lui về vị trí, cúi đầu xuống, Niệm Băng vẫn ôm thắt lưng Phượng Nữ như trước, nhưng dùng hết sức cùng nàng duy trì khoảng cách nhất định, bởi vì tiếp xúc với mình, Phượng Nữ khóc, việc này đại biểu cho cái gì đây? Nguyên là bởi vì trong tâm tư của Phượng Nữ đã dần dần nguội lạnh nhưng lại trở nên nóng như lửa đốt, thấp giọng nói. "Phượng Nữ…xin lỗi ngươi, khi nào đến chỗ đó, sau khi ta hội hợp cùng các ma pháp sư, ta sẽ vào xe ngựa, ta cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì tương tự như vậy nữa." Tên gia hỏa phía sau đã lui binh, Phượng Nữ nhất thời khôi phục một chút, giọng nói bình thảnh của Niệm Băng làm cho nàng có chút cảm giác kỳ lạ, đưa tay lên lau những giọt lệ trong mắt, nàng thấp giọng nói: "Nói xin lỗi có lợi ích gì chứ, ngươi ngồi như vậy đi, khoảng cách xa một chút và phải hạ thấp xuống, ngươi không phải muốn nói chuyện phiếm sao? Chúng ta nói truyện gì đây?" Trong lòng Niệm Băng dao động, môt lần nữa ôm sát thắt lưng Phượng Nữ, mỉm cười nói: "Tạm thời nói chuyện về ngươi nhé, ngươi luyện vũ kỹ như thế nào mà lại lợi hại như thế? Trước kia ta còn xem thường ngươi nữa chứ." Phượng Nữ thở nhẹ một tiếng, nói: "Thế gian không có truyện gì không làm mà hưởng cả, ta có thể có ngày hôm nay, tất nhiên là bởi vì thể chất ban đầu của ta, nhưng mà qua nhiều năm tu luyện ta vẫn không rõ, cha mẹ ta là ai, là do các vị trưởng bối nuôi ta lớn lên, theo bọn họ nói, từ khi ta mới sinh ra, lúc ban đầu bọn họ hay đem thân thể ta trong các loại dược thủy, giúp ta đem thể chất của bản thân hoàn toàn phát huy ra, tiềm năng của ta được nâng cao, lúc ta ba tuổi, ta liền được các vị trưởng bối giúp bắt đầu tu luyện đấu khí, năm ta bảy tuổi, ta đã có năng lực cao cấp võ sĩ, về một mặt nào đó mà nói ta căn bản không có trải qua thời thơ ấu, lúc nhỏ ta đúng là hoàn toàn trải qua cuộc sống tu luyện, ta năm nay mười chín tuổi, sống mười chín năm, ta có thể nói là tu luyện mười chín năm vũ kỹ." Nói đến đây, trong lời nói của nàng ẩn chứa một tia bi thương sâu kín. Niệm Băng suy nghĩ một chút nói: "nói như vậy, tính chất đặc thù của than thể ngươi nhất định là theo như lời của Tử Mông viện trưởng, Cửu Ly Chi Thể?" Lúc này, tâm thần của hắn đã yên ổn xuống, mặc dù vẻ hấp dẫn của Phượng Nữ vẫn tồn tại như cũ, nhưng lúc này lý trí lại chiếm ưu thế, sẽ không có thất thố như trước nữa. Thân thể Phượng Nữ chấn động, khẽ nói: "Niệm Băng, ta biết là ngươi rất thông minh, nhưng có một số việc không nên biết thì tốt hơn, biết được quá nhiều đối với ngươi cũng không có gì tốt cả, ngươi hiểu rõ không?" Niệm Băng mỉm cười nói: "Chỉ cần ngươi không nói cho người khác biết, người khác như thế nào lại biết ta biết chứ? Có thể nuôi dưỡng ngươi đến thực lực như vậy, người sau lưng ngươi, thế lực nhất đinh phi thường cường đại." Phượng Nữ nói: "đừng nói về ta nữa, nói về ngươi đi, ta đã từng nghe ngươi nói qua, cha mẹ ngươi đều chết cả, ma pháp là do tự luyện tập, tự luyện tập cũng có khả năng đạt được danh hiêu đại ma pháp sư khi còn trẻ như thế ư? Với lại còn là Băng Hỏa Đồng Nguyên, ta nghĩ bí mật trên người ngươi so với ta không ít hơn đâu, Niệm Băng, có lúc, ngươi làm cho ta thấy đơn thuần như là một đứa trẻ lớn, nhưng có lúc, ngươi lại như một người thong tuệ thâm trầm, vui buồn không hề đổi sắc, vừa rồi, vừa rồi không ngờ là lần đầu tiên ta cảm giác ngươi thất thố đấy." Niệm Băng thở dài một tiếng, nói: "Kỳ thật trên người ta không có nhiều bí mật như ngươi nghĩ vậy đâu, trong lòng ta chỉ có thù hận, bởi vì thù hận, ta có thể vứt bỏ đi nhiều thứ, thù giết cha mẹ không đội trời chung, bây giờ ta chỉ có hai mục tiêu, một là hoàn thành tâm nguyện của sư phó, đem trù nghệ bản thân phát dương quang đại, mục tiêu còn lại chính là báo thù, bất quá cừu nhân của ta vô cùng cường đại, ngay cả ta cũng không biết khi nào mới có thể có sức mạnh cùng bà ta đối kháng." Phượng Nữ nói: "Có lẽ, ta có thể giúp ngươi, rốt cuộc cừu nhân của ngươi là ai?" Cái này thật là một đề nghị hấp dẫn, Phượng Nữ đã đến gần cảnh giới võ thánh, nếu có nàng trợ giúp, cơ hội báo thù sẽ lớn hơn rất nhiều, nhưng Niệm Băng lại lắc đầu nói: "Không, ta muốn tự mình báo thù, Phượng Nữ, cảm ơn ngươi, cừu nhân mặc dù cường đại, nhưng chỉ cần ta không ngừng nổ lực, một ngày nào đó có thể đuổi kịp và vượt qua bà ta." Phía trước, Tạp Lạc đột nhiên giảm tốc độ chậm lại, từ trong đội ngũ thoát ly ra ngoài, sau khi đi qua các kỵ sỹ khác, lúc này hắn đã cùng Niệm Băng và Phượng Nữ cưỡi ngựa song song: "Niệm Băng, ngươi là ma pháp sư, thời gian cưỡi ngựa lâu như vậy, ngươi chịu được sao?" Niệm Băng mỉm cười, nói: "Vẫn còn tốt lắm, tạm thời vẫn không có vấn đề gì, Phượng Nữ cưỡi ngựa tốt lắm, ngựa chạy cũng rất ổn định, rốt cuộc lần này chúng ta muốn đi đến đâu?" " Tạp Lạc nói: "Nơi lần này chúng ta muốn đến, là Thiên Đãng sơn mạch cách quân đồn trú Áo Lan thành của Áo Lan đế quốc sáu trăm dặm, dựa theo những gì biểu hiện trên bản đồ, bảo tàng chúng ta muốn tìm là ở chỗ này, đến lúc đi sâu vào rặng núi, chúng ta liền xuống ngựa đi bộ, nhưng mà ngươi cứ yên tâm, ta đã có chuẩn bị rồi, đến lúc đó sẽ có vài vị võ sĩ và ma pháp sư trợ giúp các ngươi rời khỏi từ đường núi." Phượng Nữ khinh nghi một tiếng, nói: "Thiên Đãng sơn mạch nằm ở cực đông của Áo Lan đế quốc, ra khỏi Thiên Đãng sơn mạch là Áo Lan hải vực, có thể nói Thiên Đãng sơn mạch chính là đường cảnh giới thiên nhiên của phía đông Áo Lan đế quốc,bất luận biển rộng cuộn trào mãnh liệt như thế nào, cũng không có cách nào vượt qua hàng trăm ngọn núi lớn kéo dài liên miên, nhưng cũng chính là do dãy núi Thiên Đãng gần kề biển cả, cho nên, mặt sau của dãy núi cũng không thể khai khoang được,vì thế, bản thân Thiên Đãng sơn mạch cực kỳ hoang vu, dân cư cực kỳ thưa thớt, nếu như đi đến đó để tìm kiếm bảo tàng, hậu cần tiếp viện chính là một vấn đề, hơn nữa Thiên Đãng sơn mạch bởi vì không được Áo Lan đế quốc coi trọng, nên trong núi căn bản là không có đường đi, gai mọc thành bụi, xem ra nhiệm vụ lần này rất cực khổ a!" Tạp Lạc có chút kinh ngạc nhìn Phượng Nữ: "Không nghĩ tới cô nương lại am hiểu địa lý đại lục như thế, lời cô nói so với kết quả ta điều tra hoàn toàn giống nhau, tình huống trong Thiên Đãng sơn mạch rất phức tạp, có rất nhiều nguy hiểm tồn tại mà đến bây giờ chúng ta còn không biết, nếu không, bảo tàng này cũng không được xưng là bảo tàng nguyền rủa, bất quá, về mặt không thể cung cấp ngươi có thể yên tâm, bản công hội dùng nhiều tiền để mua vài món vật phẩm hệ không gian ma pháp cao cấp, có thể chứa đựng rất nhiều vật tư, cũng đủ cho chúng ta dùng hơn mấy tháng, huống chi, bảo tàng lại nằm ở vị trí tây bắc của Thiên Đãng sơn mạch, khoảng cách sau khi tiến vào dãy núi cũng không quá xa, cho nên, nói tất cả đều thuận lợi, nói không chừng nửa tháng là chúng ta có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ, nếu gặp phải nguy cơ chúng ta không cách nào ứng phó được,vật tư chuẩn bị cũng đủ cho chúng ta rời khỏi dãy núi, tuy nhiên, ta lại không hy vọng loại tình huống này xảy ra, chung quy đối với hành động lần này mà nói, ta vẫn rất tự tin." "Hy vọng có thể thuận lợi như ngài nói vậy, viêc chuẩn bị thục vật ta đề nghị ngài chuẩn bị them một chút rau cỏ, gạo và đồ gia vị, các loại thịt chúng ta có thể bổ sung trực tiếp tại trong núi, tốt nhất là có thêm chút dược liệu đơn giản, đương nhiên nước uống là một đại lượng cũng không thể thiếu được, nếu như chỉ có lương khô, việc ăn uống của mọi người có chút thiếu xót, thực lực hành động cũng sẽ bị giảm xuống, còn như sử dụng tới dược liệu tăng lực, ta có thể cho ngài một đơn thuốc, ngài chỉ cấn dựa theo những gì mình thấy đi mua là được,đều là một chút thong cân hoạt lạc, bổ khí dưỡng thân." Tạp Lạc nhíu mày nói: "Niệm Băng, việc này e rằng không được, Lính đánh thuê chúng ta không giống như đám ma pháp sư luôn được cưng chiều các ngươi, thong thường thì chuẩn bị một ít lương khô đơn giản là được, nếu như ngươi nói mang mấy thứ này, chẳng lẻ chúng ta còn phải mang theo một trù sư tiến vào Thiên Đãng sơn mạch sao?" Niệm Băng mặc dù tuổi vẫn còn trẻ, hắn mặc dù rất yêu thích Niệm Băng,nhưng lúc này thì cảm giác được hắn yêu cầu có chút quá đáng. Phượng Nữ cười " về điểm này thì ngài không cần phải lo, Niệm Băng chẳng những là một ma pháp sư xuất sư mà đồng thời hắn còn là một trù sư vĩ đại, hắn làm mấy món ngon cho ta ăn là quá tốt." Tạp Lạc ngây người một lát, nói: "Trù sư? việc này…." Niệm Băng mỉm cười nói: "Ngài không cần bối rối, buổi tối hôm nay chúng ta đặt chân ở đâu? Đến lúc đó ngài có thể hiểu rõ ý tứ của ta, ngài hoàn toàn có thể an tâm, ta tuyệt đối sẽ không mang lại phiền toái cho ngài." Với tư cách là một trù sư bậc nhất, hắn đối với thức ăn có yêu cầu quả thực là rất cao, trừ khi là như lúc ban đầu tại thư viện giữa toàn bộ người quản lí đều tập trung tinh thần vào nghiên cứu ma pháp, ngoại trừ những lúc chuyên tâm như vậy, bình thường ăn cơm, hắn cũng muốn tự bản thân mình làm, cho dù chỉ đơn giản là nấu cơm, Niệm Băng cũng có thể làm ra mùi hoàn toàn bất đồng. Tạp Lạc nói: "Vậy sao lúc đó không nói, trước hết chúng ta tiến vào Thiên Đãng sơn mạch, sau đó làm một điểm tiếp viện có cự ly gần nhất với dãy núi của Thiên Đãng thành, hiên tại, ngoài một nhóm tám người đã đi đến đó mở đường trước, chuẩn bị một số công cụ cần thiết khi chúng ta bắt đầu vào núi, sau đó đợi chúng ta đến chỗ ấy, nghỉ ngơi sơ qua một chút, là có thể trực tiếp vào núi, nếu như nói hôm nay gấp rút lên đường suốt đêm, đến nửa đêm hẳn là có thể đến Thiên Đãng thành, đến khi trời tối, chúng ta trước hết tìm một chỗ ăn chút lương khô, nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục lên đường, Niệm Băng nếu ngươi kiên trì không nổi thì có thể đi sau, chậm một chút cũng không sao." Tạp Lạc một lần nữa quay lại đứng đầu đội ngũ, quan hệ với hắn làm cho Niệm Băng đối với dong binh công hội này thêm vài phần hào cảm. "Niệm Băng, sự tình sợ rằng không đơn giản như vậy." Phượng Nữ đột nhiên hạ giọng nói với Niệm Băng. Niệm Băng ung dung thản nhiên, nói: "Sao vậy? có vấn đề gì à?" Phượng Nữ gật đầu nói: "Thiên Đãng sơn mạch quả thật hoang vu, nhưng mà, đi đến đó có nguy hiểm rất lớn, theo ta biết, có một chủng tộc kỳ dị đang sinh sống ở đó." Niệm Băng ngây người một cái, nói: "Chủng tộc kỳ dị." "Đúng vậy, bọn họ thực lực rất mạnh, nếu có thể nói, ta đề nghị ngươi yêu cầu Tạp Lạc hội trưởng, tốt nhất ngưng hẳn hành động lần này." Niệm Băng cười khổ nói: "việc này sợ rằng không có khả năng, Tạp Lạc hội trưởng tập hợp nhiều tinh anh trong dong binh đoàn lại như vậy, hiển nhiên là đã xác định quyết tâm hoàn thành cái nhiệm vụ này, hiện tại lúc này, ai có thể lay chuyển hắn? Phượng Nữ, cái chủng tộc kia rốt cuộc là dạng gì mà làm cho ngươi coi trọng đến thế." Phượng Nữ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: "Trên đại lục, loài người mặc dù là chúa tể, nhưng vẫn còn có một vài chủng tộc bí mật tồn tại, bọn họ mặc dù rất ít cùng loài người tiếp xúc, hoàn toàn lấy mình làm trung tâm, nhưng mà, nếu loài người xâm phạm đến lợi ích của bọn họ, bọn họ đều không do dự mang con người xâm phạm tiêu diệt, còn như bọn họ rốt cuộc là dạng chủng tộc như thế nào thì ta không thể nói được, hay là, chúng ta rút khỏi đây thôi." Niệm Băng có phần khó xử, nói: "Nhưng ta đã đáp ứng tạp Lạc hội trưởng, bây giờ rời khỏi e rằng không phải cho lắm, nói không chừng, bảo tàng mà chúng ta muốn tìm kiếm vói chủng tộc mà ngươi nói không có quan hệ gì đâu?" Đối với thân phận thật sự của Phượng Nữ, hắn càng ngày càng nghi hoặc, nhưng hắn hiểu rõ, bất luận mình hỏi như thế nào, Phượng Nữ mà không muốn nói, thì tuyệt đối sẽ không nói. Phượng Nữ khẽ thở dài: "Đã như vậy, ta đây nhân tiện đi cùng ngươi một chuyến, hy vọng giống như ngươi nói vậy, hành động lần này đối với chủng tộc kia chắc cũng không có quan hệ gì. Dù sao, Thiên Đãng sơn mạch rất lớn, số lượng của chủng tộc kia cũng không nhiều, có lẽ bọn họ cũng không cư trú tại hướng tây bắc đâu, bất quá, ngươi phải đáp ứng ta, nếu thật sự gặp chủng tộc kia, nhất định phải lập tức theo ta rời đi, cho dù là vứt bỏ những người bạn này, nếu không, cho dù là ta cũng không nắm chắc có thể cứu tính mạng của ngươi." Nghe Phượng Nữ nói nghiêm trọng như vậy, Niệm Băng có chút do dự,nhưng lại nghĩ đến thượng cổ ma pháp chú ngữ như lời Tạp Lạc hội trưởng nói, những ý niệm còn lại trong đầu đã biến mất, mặc dù đối với băng hỏa đồng nguyên hắn đã có lý giải nhất định, nhưng mà, hắn không có nắm chắc phương pháp tu luyện nào có thể thông qua suy nghĩ của bản thân đem hai loại ma pháp tan ra rồi kết hợp lại trong cơ thể, nhưng ma pháp được trợ giúp bởi thượng cổ ma pháp chú ngữ đối với sự tu luyện của hắn rất có thể sẽ biến đổi trở nên cao thâm hơn, vì báo thù, hắn lựa chọn mạo hiểm.