Băng Hỏa Ma Trù
Chương 131
Nếu nói không động lòng thì quả thật không thể tin được, trong đầu tưởng tượng đến khả năng thu hoạch thượng cổ ma pháp chú ngữ, Niệm Băng trong lòng tự nhiên nóng rực, gật nhẹ đầu nói: "Để ta thương lượng lại với bằng hữu của mình một chút."
Tạp Lạc rút từ bên hông ra một cái túi da, mở nút ra uống một hơi rồi nói: "Hoan nghênh các ngươi gia nhập, ta tin tưởng bằng hữu của ngươi."
Hắn đối với Niệm Băng có ấn tượng cực tốt. Thông qua sự giúp đỡ của Niệm Băng, Băng Nguyệt dong binh đoàn của hắn đã kết liên minh với Băng Nguyệt ma pháp sư công hội, nhất thời từ dong binh đoàn cường đại nhất của Băng Nguyệt đế quốc trở thành một trong số rất ít những dong binh đoàn cường đại nhất của cả đại lục. Tất cả là nhờ Niệm Băng đứng ở giữa luồn kim dẫn chỉ, cho nên Tạp Lạc đối với Niệm Băng có ý báo đáp. Lần này chấp hành nhiệm vụ, mặc dù có nguy hiểm nhất định, tự bản thân hắn cho rằng thực lực của mình vẫn còn có thể hoàn thành. Sở dĩ mời thêm Niệm Băng là muốn mượn cơ hội này cho hắn một ít lợi ích, xem như báo đáp và lung lạc. Long trí trong lúc cùng Tạp Lạc đàm luận cũng có ám chỉ qua Niệm Băng chính là người kế thừa của mình.
Để cho hai bên hợp tác lâu dài, Tạp Lạc sớm đã nghĩ đến việc tìm cơ hội gặp lại Niệm Băng, chỉ là không nghĩ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Niệm Băng đi đến bọn Phượng Nữ ba người, thấp giọng đem nhiệm vụ lần này của Tạp Lạc miêu tả thêm một lần nữa, "……. Thế nào? Các ngươi có hứng thú không? Ta nghĩ lần này Tạp Lạc đã dẫn theo nhiều cao thủ cùng đi, bảo tàng nhất định không nhỏ, nếu có ai không muốn tham gia, cứ việc nói ra, chúng ta chia tay tại đây." Niệm Băng đã quyết tâm đi cùng Tạp Lạc, ma pháp chú ngữ đích thức có sức hấp dẫn quá lớn.
Phượng Nữ thoáng hiện một tia hào quang trong mắt, nói: "với ta không có vấn đề, việc đến Áo Lan thành không vội, vẫn còn có thời gian, chỉ cần không kéo dài quá là được. bất quá, ta có điều kiện, nếu thật sự tìm được bảo tàng, ta muốn từ trong đó tuyển chọn lấy một món, đương nhiên không phải là cái bình mà cố chủ của dong binh đoàn muốn lấy."
Niệm Băng gật đầu, ánh mắt chuyển sang huynh muội Tử Thanh Kiếm hỏi: "Các ngươi định thế nào?"
Tử Thanh Kiếm do dự một chút, ánh mắt liếc về phía muội muội: "Tiểu Mộng, ngươi về học viện trước chờ ta vậy, nghe chừng chuyện này có chút nguy hiểm, ta sợ…."
Tử Thanh Mộng hừ nhẹ một tiếng nói: "Có gì đáng sợ, các ngươi đều có thể đi, ta cũng tự nhiên có thể đi. Chúng ta rời học viện là muốn đi thu thập kinh nghiệm, cơ hội này sao có thể bỏ qua?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Vậy xem ra không có vấn đề gì nữa, đến lúc đó mọi người giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta có thực lực của nhiều người như vậy, chắc sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Cũng như Tạp Lạc nói, lần này Băng Nguyệt dong binh đoàn xuất động toàn bộ lực lượng tinh nhuệ, tính cả nhóm bọn họ vào, tổng cộng có bốn người hơn cấp đại ma pháp sư cao thủ, thêm Phượng Nữ đấu khí gần chuẩn vũ thánh, khó khăn nào có thể ngăn bọn họ đây?"
Niệm Băng đi qua phía Tạp Lạc, nói: "Tạp Lạc hội trưởng, bọn ta quyết định tham gia hành động lần này. Bất quá, ta có một vị bằng hữu đưa ra yêu cầu là nếu tìm được bảo tàng, hắn muốn một món vật phẩm làm thù lao."
Tạp Lạc nhíu mày nói: "Niệm Băng, điều kiện này có chút ngặc nhèo. Ta mặc dù là đoàn trưởng Băng Nguyệt dong binh đoàn, nhưng hành động lần này rất nguy hiểm, thu lợi cũng có thể rất cao, ta có thể đáp ứng cho ngươi lấy ba món bảo vật đã là cực hạn. nếu bằng hữu của ngươi yêu cầu về tiền bạc thì ta có thể đáp ứng, còn như bảo vật thì….."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Hội trưởng không cần phải khó xử, vừa rồi ngài nói ta có thể chọn lấy 3 món bảo vật sao? Ta sẽ chọn 2 vật thôi, còn lại là do bằng hữu của ta chọn, như vậy là không có vấn đề. Bất quá, ta tin rằng, nếu gặp phải nguy hiểm thật sự, ngài sẽ thấy bằng hữu ta có đủ thực lực để yêu cầu như thế. Khi Phượng Nữ đưa ra điều kiện này, Niệm Băng cũng cảm thấy bình thường, dù sao, Phượng Nữ cũng có thực lực đối với vấn đề này."
Tạp Lạc có chút kinh ngạc nhìn Niệm Băng, rồi quay sang nhìn Phượng Nữ đang cầm kiếm, vuốt cằm nói: "Vậy cứ quyết định như thế đi, đến lúc có được bảo tàng rồi thì chúng ta sẽ phân chia cụ thể sau. Nặc Kỳ, Cáp Đắc Á, hai người các ngươi đem hai con ngựa cho họ mượn, rồi cỡi chung một con với người khác đi. Niệm Băng, tạm dùng hai con ngựa này vậy, đến thành thị khác sẽ mua thêm cho đủ số sau."
Niệm Băng gật đầu: "Chúng ta cũng xuất phát thôi. Hai gã dong binh dắt ngựa của mình đến cạnh Niệm Băng. Hắn có chút khó xử: "Theo lý mà nói, hắn nên cùng Tử Thanh Kiếm cưỡi một con, con còn lại để cho Phượng Nữ và Tử Thanh Mộng. lúc bọn hắn chuẩn bị lên ngựa thì chợt phát hiện vấn đề: "Niệm Băng tuy thân hình cao lớn, nhưng cũng chưa bằng Tử Thanh Kiếm, mà hai người bọn hắn ngồi chung một con ngựa thật sự có chút khó khăn, nên nhất thời không biết thu xếp thế nào. Băng Nguyệt dong binh đoàn đã giao cho hắn hai con ngựa thân thiết của bọn họ, nhìn bộ dáng lưu luyến ấy, Niệm Băng thật không muốn làm phiền người ta thêm lần nữa."
Tử Thanh Mộng đột nhiên mở miệng, nàng ta nhanh chóng chạy đến trước mặt Niệm Băng nói: "Ta và ngươi cưỡi cùng một con, để ca ca và Phượng Nữ muội muội cỡi một con là được, như vậy là có thể cùng ngồi rồi!"
Niệm Băng hơi nhíu mày, ngẩng đầu lại nhìn thì thấy Tử Thanh Kiếm ánh mắt tràn ngập tia phấn khích. Tử Thanh Kiếm vẫn là huynh đệ của hắn, nhưng Niệm Băng vẫn ngầm muốn cùng Phượng Nữ cưỡi chung một con, lúc này biết nói thế nào? Tử Thanh Mộng yêu cầu cùng mình cưỡi chung một con ngựa, rõ ràng là muốn cho huynh trưởng nàng một cơ hội tiếp cận Phượng Nữ. trong đầu cảm thấy không ổn, nhưng nhất thời Niệm Băng lại không nghĩ được điều gì để nói.
Phượng Nữ đi đến cạnh hai người, nói: "Thanh Mộng tỷ, tỷ biết cỡi ngựa không?"
Tử Thanh Mộng nhất thời sửng sốt, rồi lắc đầu nói: "Ta không biết, ta tuy theo học hệ vũ kỹ, nhưng cũng đồng thời phân tâm nhị dụng học tập trù nghệ, không như ca ca ta, huynh ấy có thời gian học cưỡi ngựa. Bất quá, ta nhất định sẽ học tập tốt sau này. Phượng Nữ, kỵ thuật của ca ca ta rất khá, ngươi yên tâm, huynh ấy và ngươi cưỡi cùng một con tuyệt không có vấn đề."
Phương nữ cười nhẹ nói: "Cái này có lẽ không được rồi, ngươi không biết kỵ thuật, Niệm Băng cũng không cưỡi được, hai người các ngươi làm sao theo kịp đội ngũ đây?"
Tử Thanh Mộng ánh mắt sửng sốt chuyển qua nhìn Niệm Băng hỏi: "Ngươi không cưỡi ngựa được à? Nhà ngươi là một nam nhân mà?!
Niệm Băng cười khổ nói: "Vì sao nam nhân nhất định phải cưỡi ngựa được? Cái này hình như không có liên hệ a! huống chi, ta là một gã ma pháp sư, không phải võ sĩ."
Tử Thanh Mộng lập tức thấy khó xử: "Như thế này thì làm sao đây?"
Phượng Nữ cười nói: "Không sao, ta và Niệm Băng cưỡi một con, ngươi và ca ca cưỡi một con, như vậy coi như giải quyết vấn đề. Ta đã học qua một ít kỵ thuật, mang theo Niệm Băng cũng không có vấn đề gì."
Niệm Băng trong lòng mừng rỡ, nhưng không để lộ ra mặt ngoài, nói: "Như vậy cũng được, Phượng Nữ, lại làm phiền ngươi rồi."
Phượng Nữ quay sang cười: "Phiền toái cái gì, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận là được, ta thường cưỡi ngựa rất nhanh đó."
Tử Thanh Kiếm sắc mặt không tốt, Tử Thanh Mộng cũng biết muốn giúp ca ca mình đã không xong rồi, bèn quay người đi về hướng ca ca mình nhăn nhó nói: "Chúng ta lên ngựa đi."
Tử Thanh Kiếm ảm đạm gật đầu, bước qua một bên, hai mắt hướng về lưng ngựa rồi leo lên. Đúng lúc hắn vừa lên lưng ngựa, tuấn mã đột nhiên hí dài một tiếng, cả thân mình lập tức đứng dậy, sau đó lại nện hai chân trước xuống đất, hai chân sau vung đá lên cao, rõ ràng là muốn ném Tử Thanh Kiếm xuống đất.
Tử Thanh Kiếm vừa ngồi lên lưng ngựa đã cảm thấy nguy cơ, ngay lập tức nắm chặt dây cương, thân thể như dán vào mình ngựa, thanh sắc đấu khí tràn ngập toàn thân, cả người như mảnh lá dính chặt trên lưng ngựa. Bất kể tuấn mã di chuyển thế nào cũng không có cách gì hất hắn xuống được, con ngựa này rõ là phát tác sai thời điểm ngay lúc Tử Thanh Kiếm đang buồn bực. Bàn tay to khoẻ của hắn vận sức ghìm cương ngựa thật chặt, trầm giọng quát: "Thành thật chút đi!" Thân thể nhất thời biến nặng như vạn quân, tuấn mã rên rĩ một tiếng, bốn móng hạ xuống đất, không dám làm gì nữa.
Cảm thấy tuấn mã đã bị mình thuần phục, Tử Thanh Kiếm thả lỏng cánh tay, hướng về muội muội ra hiệu, Tử Thanh Mộng nhẹ nhàng phóng người lên ngựa, tựa vào bộ ngực vững chắc của y.
"Hảo kỵ thuật!" Tạp Lạc ở một bên không ngăn mình, vỗ tay khen ngợi, đồng thời đón nhận ánh mắt có chút sắc bén của Niệm Băng, nhún vai tỏ vẻ không liên can.
Trong lòng Niệm Băng có chút bất mãn. Tạp Lạc để cho thủ hạ mang đến hai con ngựa, hiển nhiên là ngựa tốt, nên ngoại trừ chủ nhân bọn chúng, những người khác muốn cỡi cũng không phải chuyện dễ dàng. Thực tế là hắn muốn kiểm nghiệm bằng hữu của mình. Phượng Nữ mặc dù vũ kĩ rất cao, nhưng kỵ thuật của nàng thì thế nào đây?
Đang lúc Niệm Băng nghi hoặc, Phượng Nữ đã nắm lấy dây cương của con ngựa. Một màn kì dị xuất hiện: Động tác của nàng tuyệt không giống như Tử Thanh Kiếm, chỉ là nắm lấy dây cương, leo lên ngồi thăng bằng trên lưng ngựa, con tuấn mã này cũng chẳng có chút phản kháng gì. Bọn Tạp Lạc và thủ hạ trừng mắt nhìn một màn đó, phải biết rằng con ngựa này còn hung bạo hơn con của Tử Thanh Kiếm cưỡi.
Niệm Băng nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của bọn Tạp Lạc, trong lòng có chút tia nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi thẳng đến bên cạnh ngựa. hắn có chút khó xử: "Phượng Nữ đã nắm dây cương, ngựa cũng bị nàng cưỡi, làm sao có thể leo lên đây? Hắn không học khinh thân thuật của vũ kỹ, chẳng lẽ lại dùng Bạo Phong Tuyết? lúc đó, e rằng con ngựa không thể chịu nổi hiệu ứng của ma pháp. Vừa nghĩ vậy, một bàn tay như dương chi bạch ngọc duỗi ra trước mặt hắn, giọng Phượng Nữ vang lên: "Nắm lấy tay ta."
Âm thanh giống như ngày trước vang lên làm tâm Niệm Băng bình tĩnh trở lại, vội nắm lấy bàn tay thon thả của nàng, ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra Phượng Nữ cũng đang nhìn mình. Không đợi hắn nói cám ơn, một cổ lực lượng nhu hoà nhấc thân thể hắn lên. May sao Niệm Băng có kinh nghiệm phi hành bằng Bạo Phong Tuyết nên hắn cũng không ngạc nhiên. toàn thân chấn động, hắn phát hiện mình đã ngồi trên lưng ngựa, phía trước là thân thể mềm mại của Phượng Nữ: "Ôm thắt lưng của ta, ngồi vững."
Thấy Niệm Băng đã lên ngựa, Tạp Lạc vung tay ra hiệu, tất cả kỵ sĩ khác đồng loạt nhảy lên ngựa. Vó ngựa nhanh chóng rầm rập hướng về phía đường cái phóng đi.
Lúc này, hưng phấn nhất chính là Niệm Băng. Hắn tự mình cảm giác trống ngực đập dồn dập, hai tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh của Phượng Nữ, hương thơm nhè nhẹ xâm lấn giác quan của mình, ngực của hắn gần như đặt sát vào lưng Phượng Nữ, nhìn hình dáng tựa như Phượng Nữ được hắn ôm trọn vào lòng. Cảm giác ấm áp từ trước ngực truyền đến, mặc dù qua vài tầng y phục, hắn vẫn nhận ra da thịt mềm mại và đàn hồi của Phượng Nữ, khiến cảm giác tuyệt vời lan khắp toàn thân. Cho dù vẫn đang trên lưng ngựa, nhưng Niệm Băng đã không còn cảm giác gì nữa, hoàn toàn chìm đắm trong việc hưởng thụ cảm giác động lòng người ấy.
So với Niệm Băng, Phượng Nữ còn cảm giác mãnh liệt hơn vài phầ,. cả phần lưng của nàng như dán vào phần thân trên của Niệm Băng. Khí chất dương cương của nam nhân không ngừng thâm nhậm thân thể nàng, nhất là sức nóng từ hai bàn tay to của biệm băng đặt ở thắt lưng nàng, mặt nàng nóng rực, tim cũng đập nhanh không thua Niệm Băng là bao.
Người ngựa không ngừng phi hành trên đường, trên lưng ngựa vốn khổ cực, nay lại trở thành nơi hưởng thụ. Niệm Băng hai tay ôm sát Phượng Nữ, trong lòng chợt mong đoạn đường này vĩnh viền không cần đích đến.
Hai anh em Tử Thanh Kiếm huynh muội đi phía sau cùng cả đoàn. Tử Thanh Kiếm hai tay dụng lực vừa ôm lấy muội muội, vừa khống chế ngựa. tâm tình của hắn lúc này cực thấp, trong mắt không ngừng loé sáng, thần sắc phức tạp nhìn hai người Phượng Nữ và Niệm Băng cưỡi ngựa phía trước.
"Ca ca, không nên suy nghĩ nữa" – Tử Thanh Mộng cúi đầu, khẽ nói nhỏ từ phía trước. Tử Thanh Kiếm toàn thân chấn động: ""Ta? Ta không nghĩ gì cả."
Tử Thanh Mộng thở dài một tiếng, nói: "Ca ca ngốc, thần sắc của huynh hiện lên rõ rang như thế, đừng nói là ta có thể nhìn ra, Niệm Băng và Phượng Nữ cũng đã sớm nhận ra rồi. buông tha đi, chẳng lẽ huynh không nhìn ra, quan hệ giữa Phượng Nữ và Niệm Băng không phải là chỗ huynh có thể xen giữa, Phượng Nữ đồng ý cho Niệm Băng cỡi cùng một con ngựa, huynh còn chưa rõ sao?"
Tử Thanh Kiếm sững người ra một thoáng, rồi nói: "Đó là vì ngươi và Niệm Băng đều không biết cỡi ngựa! muội muội, ta… ta thật không có kỳ vọng cái gì"
Tử Thanh Mộng cười khổ nói: "Ca ca ngốc, huynh đừng nghĩ nhiều nữa, huynh và Phượng Nữ không có khả năng đâu. Niệm Băng tướng mạo anh tuấn, lại là một gã đại ma pháp sư, huynh thua người ta không ít ở mọi phương diện, đừng đem thân mình dấn quá sâu như vậy, huynh càng thêm khó chấp nhận thôi."
Tử Thanh Kiếm trầm mặc một chút: "Muội muội, nàng ấy thật sự quá đẹp. Ngay trong lần đầu gặp mặt, trong lòng ta chỉ còn mỗi nàng ấy. Niệm Băng thật sự mạnh hơn ta, nếu nàng ấy lựa chọn Niệm Băng, ta chỉ có thể chúc phúc cho hai người ấy. ta không hy vọng xa vời rằng nàng sẽ thích ta, chẳng lẽ trong lòng ta thích nàng cũng không được sao?"
Tử Thanh Mộng nhất thời không nói gì được. Nàng dù thế nào cũng không thể nghĩ tới huynh trưởng mình có thể si tình đến vậy. Trong lúc bọn họ bên này nói chuyện với nhau, Niệm Băng và Phượng Nữ bên kia đã có chút biến hoá.
Trong lúc đang khống chế tuấn mã trên đường đi, Phượng Nữ đột nhiên thấp giọng hô lên một tiếng: "Niệm Băng, ngươi làm gì đấy?"
Đang say mê, Niệm Băng bị hơi thở nóng rực từ lưng của Phượng Nữ làm bừng tỉnh. Lúc này hắn mới phát hiện cái vật phía dưới của mình đã có phản ứng, hơn nữa còn chọc vào lưng Phượng Nữ. Vừa phát hiện, hắn lập tức thấy ngượng, đồng thời di chuyên phần thân dưới ra phía sau: "Phượng Nữ, ta…. Ta không có cố ý."
Thanh âm Phượng Nữ có vài phần rung rẩy: "Ngươi….. còn không đem thứ ấy thu hồi? ở sau lưng, Niệm Băng phát hoảng một trận, cảm giác quái dị không ngừng xâm nhập toàn thân, thực lực tiếp cận vũ thánh của Phượng Nữ lúc này cũng không thể phát huy tác dung, thân thể mềm mại của nàng ta giờ này có chút cứng rắn lại.
Truyện khác cùng thể loại
1284 chương
1614 chương
126 chương
11 chương
1565 chương