Băng giá tao sẽ chờ ngày mày tan
Chương 9
Thiên Hân cũng đã ngủ được khá lâu. Giờ là 19h rồi còn gì. Lăn người qua lại trên chiếc giừơng. Thiên Hân đưa tay vơ lấy sợi dây chuyền ngay tủ đầu giừơng, nắm chặt trong tay. Nhắm mắt lại 10p, Thiên Hân mở mắt ra và ngồi bật dậy. Lấy tay ấn vào mặt dây chuyền, nắp bật mở ra....bên trong.....có hình một mặt trăng khuyết màu đỏ huyết góc bên phải còn bên trái thì là một khung cảnh hoàn toàn khác, một mặt trời rực cháy ánh vàng trong quang cảnh ngày sáng. Hai khung cảnh hoàn toàn trái ngược nhau. Nhìn về phía có mặt trăng. Thiên Hân....đột nhiên..mỉm cười... Không...đó chỉ là một cái nhếch mép thôi... Cái nhếch mép đó có một chút gì đó ma mị, một chút gì đó quyến rũ và một chút gì đó hút hồn người đối diện. Thiên Hân bước vào WC, ngâm mình trong làn nước lạnh để gạt phắt những gì còn vương chút ấm áp trong người. 1h sau, Thiên Hân bước ra với một bộ đồ thường thôi. Chỉ là một cái áo phông cộc tay đen fort dài có chữ trắng bằng tiếng anh với nghĩa là "Chết chỉ là một sự giải thoát", một cái quần da đen ôm sát chân cùng với đôi bata cổ cao đen cũng bằng da nốt. Một cái áo khoác lưới đen bên ngoài để che đi vết sẹo trên tay. Tóc được Thiên Hân khéo léo chỉnh chu cột cao lên và một bên được bết sát vào đầu. Bước ra ngoài nó với lấy cái áo khoác da đen rồi cất bước
"Cộcc....cộc..."
- Aiiiiii?- cái giọng nhè nhè của Tịnh Nghi cứ từ từ vang lên
- Mở cửa
- Hả? Thiên Hân hả? Có gì không?- mở cửa với con mắt nhắm con mắt mở
- Thay đồ
- Làm....Ờ...nhớ rồi, đi liềnnn- Tịnh Nghi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Thiên Hân cũng quay lưng bước đi. Tại phòng Tuấn Minh
- Đi
- Ừ. Ta đi thôi- Tuấn Minh nghe thấy tiếng của Thiên Hân bên ngoài thì liền mở cửa, hai người cùng nhau đi xuống gara khách sạn. Đi ngang phòng Tịnh Nghi thì nhỏ cũng bước ra. Ba con người, ba phong cách. Một chàng trai rất phong độ trong một cái quần Jean đen ôm chân hơi mài rách một chút. Một chiếc áo thun tay dài đơn giản . Mái tóc được vuốt keo để hơi xéo qua một bên. Một người con gái giống hệt thiên thần với phong cách sang trọng toàn màu trắng. Chiếc váy xòe màu trắng, một cái áo cộc tay có bâu áo nhỏ cùng với một đôi giày cao gót cổ cao màu trắng buộc dây. Thiên Hân thì vận toàn bộ cây đen như khi nãy tg đi rình ấy.
- Đi đâu đây???- Tịnh Nghi mở miệng hỏi
- Poping- Tuấn Minh trả lời Tịnh Nghi
Chiếc xe BMW phóng thẳng trên đường. Dừng lại trước cửa Poping. Bọn họ bước xuống trước con mắt ngỡ ngàng của nhiều người. Phong cách của người con trai này cứ trông quen quen là sao ấy
- Cậu ta là ai mà nhìn quen quen?- b1
- Nhìn cái hình xăm ngay cổ anh ấy kìa. Đẹp quá- g1
- Anh ấy nhìn giống ai ấy...- g2
Tiếng xì xào bàn tán của cả bar cứ vang lên rồ rồ. Chủ đề chính là Tuấn Minh. Nhưng tất cả đều bị cắt ngang khi bên trong có một toán người bước ra cùng với hai người một trai một gái dẫn đầu
- Đại ca- hai người ấy đồng thanh
- ĐẠI CA- cả đám đi sau cũng đồng thanh nói lớn
- Lâu không gặp. My, Khanh- Tuấn Minh gửi lời lịch sự trước. Miệng vô tình vẽ nên một đường cong khá đẹp
- Đi- Thiên Hân nói rồi đi trước. Theo sau là Tuấn Minh, Tịnh Nghi, My, Khanh và đám người đó. Trong phòng kín của KKT
- Sao rồi Khanh? Chuyện ban sáng?- Tuấn Minh nhìn qua chàng trai đó
- Dạ rồi anh. Khi anh lên tiếng thì sẽ bắt đầu. Khi nãy tụi em cũng đã cho người nói rõ với cả bar rồi- Khanh nhìn Tuấn Minh, thái độ có chút cung kính
- Ngộp- Thiên Hân chỉ nói một chữ thì không khí liền thay đổi
- Anh hai....sao lâu nay anh không qua thăm tụi em. Mãi tới bây giờ mới gặp- My chạy lại chỗ Tuấn Minh. Quấn quít hỏi thăm anh trai của mình- Ba sao rồi ạ? Ba chẳng cho em về đấy. Cứ bảo ở đây mãi không thôi- My bĩu môi
- Con nhóc này. Từ từ thôi. Ba vẫn khỏe. Em về đấy làm gì. Ở bên đây còn xem chừng cho anh. Về đấy không sợ mất người yêu à?- Tuấn Minh trêu nhỏ
- Hứ. Em không sợ. Về đấy được ở cạnh chị Thiên Hân với chị Tịnh Nghi vui hơn nhiều- My phồng má lên trông dễ thương vô cùng
- Em nhớ đấy. Anh đi kiếm người khác cho xem- Khanh đứng lên vờ đi ra ngoài
- Anh dám?- My gằn giọng trợn mắt nhìn Khanh làm cho cậu hơi bị run
- Uầy...anh nào dám. Em dễ thương nhất rồi- Khanh quay lại, cười trừ với My
- Hai đứa thiệt là...- Tịnh Nghi lắc đầu, bó tay với hai đứa này
- Đi- Thiên Hân gọi Tuấn Minh. Hiểu ý của Thiên Hân,Tuấn Minh nói với hai đứa nhóc
- Mấy đứa, không giỡn nữa. Làm đi. 10 bảng
- Dạ
- Đi xem hội là đi xem hội- mặt Tịnh Nghi vui mừng thấy rõ. Cuộc tuyển chọn người bắn tỉa gì gì đó được chuẩn bị bắt đầu. 10 tấm bia có nhiều vòng tâm được dựng nên. Cách xa 10m có một tấm ngăn dựng nên, bên cạnh có một cái bằng dựng đối diện tấm bia, trên đó có hai loại súng 0,62 và 0,70 li. Thể lệ người được chọn sẽ phải sử dụng cả hai loại súng nhắm đúng hồng tâm và bắn hết số đạn trong cả hai cây. Ai có được số lần bắn chuển nhất sẽ được xem lại và chọn ra người giỏi nhất để huấn luyện chuyên hơn
- Bắt đầu- giọng của Khanh vang lên. Những người dự sẽ bắt đầu phần thi của mình. Những phát súng được bắn ra phải nói là khá chuẩn. Thiên Hân ngồi im không lên tiếng, riêng Tịnh Nghi thì mặt mày nhăn nhó. Đừng nói là Thiên Hân, cả cô còn không chấp nhận được mấy phát súng này. Ra dấu dừng lại, Tịnh Nghi bước lên phía trước. Nhìn mọi người, nhoẻn miệng rồi cầm khẩu súng lên, chĩa về phía tấm bia vừa đựơc thay. "Pằng...pằng...pằng.." ln lượt sáu phát súng vang lên. Tư thế của Tịnh Nghi ai nhìn cũng phải ngạc nhiên. Mắt không hướng thẳng về tấm bia mà có chút gì đó lơ đãng. Thế nhưng khi kiểm tra tấm bia thì sáu phát đều trúng ngay hồng tâm, đặc biệt là đều cùng một chỗ, chỉ hơi lệch vài phát một đến hai mm, nhìn chung phải nói là rất xuất sắc. Tại một góc bàn khác cũng có những con người đang chăm chú ngồi xem chăm chú nhưng không tham gia
- Băng...- Gia Bảo lại một lần nữa thốtt ra tiếng gọi người con gái đó
- Rất giống- Tường Vy cũng phải lên tiếng
- Chắc là người giống người- Nhật Phong lắc đầu
- Cái tư thế đó... Thật sự rất giống của Băng. Cái kiểu cách đó- Gia Bảo vẫn có chút gì đó hoài nghi
- Im đi- Thiên Đăng hơi gắt lên. Về phía mọi người sau khi được chiêm ngưỡng tài bắn súng của Tịnh Nghi thì đơ hết ráo. Ai cũng ngạc nhiên. Làm sao một cô gái như vậy mà có tài đến thế? Bách phát bách trúng à? Hiếm có trường hợp nào mà mệt cô gái nhìn chân yếu tay mềm như thế có thể làm được điều này. Đáng ngạc nhiên...
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
21 chương
82 chương
55 chương
13 chương
74 chương
79 chương