Bang Chủ Biết Yêu

Chương 5 : Món nợ từ trên trời rơi xuống!!!!!! (2)

*Tại lớp học: Nó cứ lo nhiều chuyện với Hàn Quân mà không thèm để ý đến sự vắng mặt của hắn, chỉ biết hắn nhắn lại hết giờ học sẽ đích thân đưa nó đến nhà của mình. *Tại bàn của Khả Di và Wind: - Cậu lợi hại thật đấy! - Chuyện gì? - Khả Di không khỏi ngạc nhiên. - Thì lúc nãy ở sau trường đấy! - À...ừ... thì - Khả Di gãi đầu, mặt hơi ửng hồng. Khả Di nghĩ thầm:" Chết rồi! Để người ta nhìn thấy hết rồi! Còn gì là hình tượng thục nữ nữa! Haizz" Bỗng nhưng nhìn thấy mắc cỡ, tim Wind đập loạn cả lên. *Tại bàn của King và Cát Chi: King cứ ngồi nói chuyện điện thoại với mấy cô bạn gái suốt buổi. Cát Chi thấy không thoải mái cho lắm và bắt đầu có ấn tượng không tốt về anh. Reng... reng... reng... Tiếng chuông hất giờ vang lên và đây cũng là lúc cuộc đời nó rơi vào bàn tay ác quỷ. Nó ủ rũ xách cặp đi ra nhưng nó thấy có một cô gái rất xinh đẹp đang đứng trước cửa đợi ai đó. King đi ra khoác tay lên vai cô gái ấy và quay lại chào Wind: - Hôm nay tớ có việc, về trước nhé Wind! Cát Chi thấy cảnh đó thì liếc xéo King. Đơn giản vì cô rất dị ứng với những kẻ trăng hoa, háo sắc. Rồi Hàn Quân bước đến bên cạnh nó: - Về thôi Vy! Sao trông cậu buồn vậy? No thiễu não, u sầu vừa đi vừa kể lại ọi người cùng nghe. Nghe xong, cả bọn phá lên cười, Khả Di lên tiếng hù dọa: - Cậu khó sống rồi! Dragon Lee nổi tiếng tàn ác đấy! - Nè đừng hù nhóc như vậy chứ! Vy nè, em đừng lo! Dragon Lee cũng không xấu lắm đâu! Chỉ là có sở thích hay đánh đập với hành hạ con gái thôi! Wind chọc làm nó nức nở: - Huhu... em không muốn đâu... huhu! Cát Chi thấy nó khóc nên lên tiếng an ủi nó: - Thôi đừng có khóc! Để mình xin anh ấy qua ở chung với cậu nhé! - Ờ được đó!!! - nó nín hẳn. - Để anh nói với Dragon Lee giúp em! - Cám ơn anh Wind lắm lắm! - nó mừng rơn. Bước ra cổng trường, một chiếc xe hơi thắng lại ngay trước mặt họ. Còn ai ngoài hắn nữa. Hắn ra hiệu bảo nó lên xe, nó lì lợm không chịu lên. Hắn móc điện thoại ra, miệng lẩm bẩm: - Số của luật sư là số nào ta? Nó luống cuống mở cửa và leo lên xe. Hắn chìa ra trước mặt nó tấm giấy. - Gì đây? - nó hỏi. - Hợp đồng của cô đấy! Ký vào để chắc là cô không bỏ trốn! - Xùy, lắm chuyện! - nó ký vào rồi trả cho hắn. Hắn quay sang Cát Chi: - Em về thu dọn đồ đạc của nhóc giúp anh nha! Nó nhìn Wind tha thiết, Wind hiểu ngay: - Hay cậu cho Cát Chi sang ở chung với nhóc luôn nha! Tớ thường xuyên vắng nhà nên chắc Cát Chi sẽ buồn lắm! Hắn suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, nó mừng hết lớn. Cả hai ghé nhà Wind thu dọn đồ đạc rồi chuyển đến nhà mới. ............................................... Nó đang đứng trước một ngôi biệt thự sang trọng nhưng không khí lại rất u ám, nhìn đâu cũng thấy cận vệ canh gác. Nó lạnh dọc cả sống lưng và cũng không khỏi thắc mắc. Hắn mở toan cánh cửa lớn và cảnh vật đẹp lung linh hiện ra. Theo sau đó là hai ông bà đứng tuổi cùng 20 cô người hầu xếp hàng dài chào đón. Hắn bảo: - Quản gia Lâm đưa hai cô ấy lên phòng giúp tôi! - Dạ vâng! Sau khi họ đi lên lầu, hắn quay lại căn dặn bà quản gia và các cô người hầu: - Hai cô ấy có cần gì thì phải chuẩn bị thật cẩn thận và chu đáo. Rõ chưa? - Dạ rõ! *Tại phòng nó: Nó quăng cặp lên bàn và nằm phịch xuống giường, trông có vẻ rất mệt mỏi. Bỗng có tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói quen thuộc: - Vy à! Tớ Chi nè! Nó mở cửa rồi cùng Cát Chi ngồi xuống giường. Giọng nó thắc mắc: - Tên Dragon Lee là người như thế nào vậy? Cát Chi cười hiền và kể lại: - 4 năm trước tớ đã có thời gian gặp anh ấy khi đang ở chơi nhà anh Wind vào dịp hè. Anh ấy lạnh lùng lắm nhưng được cái rất tốt bụng, tuy có hơi thô lỗ nhưng thật sự anh đối xử với tớ rất tốt và coi tớ như em gái. - Tại sao nhà hắn lại có nhiều người canh gác vậy? - Thật ra... anh....ấy... là... - Là gì? Sao cậu lại ấp úng? - Thực ra... anh ấy là... Bang Chủ Hắc Long Bang! - Cát Chi nói bằng tất cả can đảm. Nó đứng hình, tuy không phải là sợ nhưng nó vẫn bị shock. - Bang hội lớn nhất Đài Loan ấy hả? - nó nói trong vô thức, vẻ mặt thất thần thấy rõ. Cát Chi hiểu tâm trạng của nó nên cười nhẹ trấn an: - Xã hội đen không hẳn là đã xấu, rồi cậu sẽ hiểu. Cát Chi ra khỏi phòng bỏ lại nó với đống suy nghĩ vẩn vơ. Nó tức vì hắn chơi kiểu này quá ác. Chẳng khác nào bắt nó làm bia đỡ đạn. Nó tưởng tưởng đến những lần hắn bị "hành thích", nó sẽ là người lãnh những phát đạn hoặc những nhát dao hoặc những thứ đại loại như vậy. Haizzzzzzz! Tội nghiệp thân nó, nhưng mà những lúc ấy nó sẽ lôi hắn ra đỡ, hehe nó cười vì ngĩ bản thân quá thông minh. Tự kỉ một lát thì nó lăn ra ngủ như chết, cuộc sống của nó đã sang trang mới. Rồi nó sẽ đương đầu với những gì tiếp theo???? ............... hết chap 4............