Bàn Tròn Trí Mạng Full
Chương 61
CHƯƠNG 60: Mối quan hệ tam giác
Edit: Foxpii
Đan Hiểu Nhiễm sợ hãi cầm con rối không hề có quy luật đập một trận, rốt cuộc nhớ ra con rối không phải là vũ khí đánh quái mà là đạo cụ có năng lực đặc biệt. Khi con mắt trên tường, mặt đất và bàn sắp lấp đầy tất cả khe hở, Đan Hiểu Nhiễm rốt cuộc cũng kích hoạt năng lực đặc biệt của con rối mũ đỏ nhỏ trong tay.
Búp bê mũ đỏ nhỏ, khả năng đặc biệt: cung cấp một lá chắn có thể chống lại bất kỳ hình thức tấn công nào, kéo dài ba mươi giây, phạm vi lá chắn bao gồm chủ sở hữu lá chắn và những người hoặc đối tượng khác có tiếp xúc trực tiếp với chủ sở hữu lá chắn.
Trên mặt Đan Hiểu Nhiễm còn treo nước mắt, trong giọng nói khàn khàn của cô cũng lộ ra hoảng sợ nhưng những thứ nên nói đều nói rõ ràng, cũng không bỏ sót chỗ nào: "Mọi người mau tới đây, bảo đảm mỗi người đều cùng tôi trực tiếp tiếp xúc thân thể. Thời gian bảo vệ chỉ có ba mươi giây, chúng ta phải nhanh chóng phá vòng vây."
Ba người vừa chiến vừa lui, rất nhanh đi tới bên cạnh Đan Hiểu Nhiễm, Lữ Kỳ Diệu kéo tay trái Đan Hiểu Nhiễm lên, Tề Tư Viễn cùng Đan Hiểu Nhiễm cầm tay phải, Giang Vấn Nguyên đặt tay lên vai Đan Hiểu Nhiễm. Sau khi bọn họ cùng Đan Hiểu Nhiễm tiếp xúc xong, nhất thời cảm giác thiên quân trọng áp vô hình trên người biến mất.
Tề Tư Viễn thúc giục: "Chúng ta mau đi thôi."
Giọng nói của Đan Hiểu Nhiễm còn mang theo giọng mũi nồng đậm sau khi khóc: "Chân tôi mềm nhũn. Đi không nổi..."
Vì thế cô đã bị ba người Giang Vấn Nguyên đỡ rời khỏi quầy mượn sách, lấy tư thế chạy nước rút trăm mét ra khỏi cửa thư viện thứ hai. Trong nháy mắt bọn họ rời khỏi cửa lớn, thời gian bảo vệ cũng chấm dứt, ác ý đào núi lấp biển liền hướng sau lưng bọn họ vọt tới.
Đan Hiểu Nhiễm đứng mũi chịu sào, bị ác ý mãnh liệt đè xuống, liên tục nôn khan. Lữ Kỳ Diệu so với Đan Hiểu Nhiễm tốt hơn một chút, cô cứng rắn chống đỡ không nôn nhưng cũng ngã xuống đất, tạm thời không cách nào hành động. Tề Tư Viễn ngược lại còn chống đỡ được nhưng để cho hắn dẫn người cùng chạy trốn chỉ sợ có chút khó khăn.
Giang Vấn Nguyên ngăn Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu ở sau lưng, mặt hướng về phía thư viện thứ hai, tay phải ở phía sau sờ con rối Vĩnh Tiền cho cậu, bình tĩnh nhìn về phía thư viện. Những con mắt truy đuổi bọn họ lan tràn đến cột trụ ở cửa thư viện thứ hai, chúng nó hơi co giật, đồng tử ở dưới mí mắt xoay loạn, mỗi lần chớp mắt sẽ phát sinh chuyển động hoặc thể tích bành trướng, ác ý chính là từ những con mắt này phát ra.
Những con mắt chật chội phủ kín toàn bộ cửa thư viện thứ hai, Giang Vấn Nguyên xác định chúng không tiếp tục khuếch tán ra ngoài thư viện, sau đó mới thu hồi con rối trong tay phải về không gian đặc biệt. "Những con mắt này không thể rời khỏi thư viện thứ hai, nếu mọi người cảm thấy rất khó chịu không thể hành động được thì chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lát rồi trở về ký túc xá."
Đan Hiểu Nhiễm, Lữ Kỳ Diệu cùng Tề Tư Viễn ba người điên cuồng lắc đầu, ở trước cửa lớn đầy con mắt khủng bố như vậy còn có thể nghỉ ngơi được chỉ có quỷ. Giờ phút này, tiếng lòng của ba người thống nhất một cách kỳ lạ: Trần Miên tuyệt đối là bề ngoài ôn nhu bên trong súc quỷ! Ý tứ trong lời nói của hắn, rõ ràng là muốn bọn họ dựa vào sức lực của mình trở lại ký túc xá nếu không thì ở lại cửa thư viện hưởng thụ mát xa tinh thần của những con mắt kia.
Nếu Giang Vấn Nguyên biết trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì thì nhất định sẽ vô cùng im lặng, cậu cũng không có thói quen ngược đãi đồng đội, cho dù muốn nghỉ ngơi tại chỗ chắc chắn cũng phải di chuyển xa một chút, di chuyển ra ngoài phạm vi cực hạn nhìn đêm của mắt người. Nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không có thuật đọc tâm, cậu cũng không biết đồng đội của mình đang bổ não cái gì. Đan Hiểu Nhiễm ba người dìu nhau đi ở phía trước, Giang Vấn Nguyên tụt lại phía sau một bước cảnh giác những con mắt, bọn họ đi không nhanh, mất gần hai mươi phút mới có thể kinh vô hiểm trở lại ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, bốn người bọn họ thay phiên nhau rửa sạch đồ bẩn trên người, cũng sắp xếp xong lịch trình bốn người thay phiên nhau canh gác ban đêm mới tự mình đi ngủ. Một đêm yên tĩnh, những con mắt đó không đuổi kịp ký túc xá.
Buổi sáng khi ra khỏi cửa, không cần Giang Vấn Nguyên nhắc nhở ba người còn lại đều yên lặng lấy vũ khí tiện tay ra. Giang Vấn Nguyên nói với bọn họ: "Để tránh thêm phiền toái, chúng ta sẽ không đi ăn sáng. Nếu như đói thì ở đây tôi có hai khối bánh quy nén tuy không ngon nhưng cũng đủ no. Sau đó, chúng ta sẽ đi thẳng đến văn phòng giáo viên lớp 11, tôi có một điều cần chứng thực."
Đan Hiểu Nhiễm và Lữ Kỳ Diệu đều không muốn ăn, hai khối bánh quy nén của Giang Vấn Nguyên đều rơi vào tay Tề Tư Viễn. Bây giờ đã là khi nào rồi mà Tề Tư Viễn còn có thể ăn sáng một cách say sưa, thần kinh cũng tương đối lớn.
Khi bốn người Giang Vấn Nguyên đi vào phòng giáo viên lớp 11, vừa vặn là thời gian đọc sớm, ngoại trừ giáo viên đi kiểm tra tiết đọc sớm ra thì phần lớn các giáo viên đều ở trong phòng làm việc. Giang Vấn Nguyên đến tìm chủ nhiệm Thu nhưng bà ta lại không có ở văn phòng, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể lui cầu thứ hai, đi tìm Vân Hạc - giáo viên chủ nhiệm lớp 11-10.
Vân Hạc còn nhớ rõ tổ chức Z Quốc Long mà Tề Tư Viễn thiết lập, thấy bốn người bọn họ đều bình yên vô sự thì đối với sự tồn tại của tổ chức Z Quốc Long lại càng thêm tin tưởng không nghi ngờ, hắn cung kính nhìn Giang Vấn Nguyên: "Mấy vị tới tìm tôi có chuyện gì? Tôi có lớp lúc tiết ba, chúng ta có thể nói chuyện ở một nơi khác."
Giang Vấn Nguyên lại một mực từ chối Vân Hạc: "Không cần. Tôi chỉ muốn biết trong danh sách đánh giá học sinh giỏi, cán bộ lớp giỏi của tỉnh, thành phố mà chủ nhiệm Thu nộp có Tư Đồ Tĩnh hay không."
Biểu tình Vân Hạc mơ hồ không rõ: "Chuyện này. Chiều hôm qua, chủ nhiệm Thu đã nộp danh sách đánh giá ưu tú cho phòng giáo vụ, có tên Tư Đồ Tĩnh. Nhưng sáng nay, chủ nhiệm Thu lại cầm tư liệu của một học sinh khác đến phòng giáo vụ, học sinh kia cùng Tư Đồ Tĩnh đều là học sinh ba tốt, tôi cũng không rõ chủ nhiệm Thu muốn thay thế ai."
Bốn người Giang Vấn Nguyên cẩn thận phân tích ký hiệu mà chủ nhiệm Thu làm trong danh sách ứng cử viên, nếu thật sự muốn thay thế ai, người kia tám, chín phần mười là Tư Đồ Tĩnh. Giang Vấn Nguyên giả vờ ngứa mắt, dùng ngón trỏ khẽ gãi quanh mắt trái: "Vậy chiều hôm qua và hôm nay chủ nhiệm Thu thoạt nhìn có gì khác nhau không?"
Vân Hạc hiểu Giang Vấn Nguyên đang ám chỉ trang điểm mắt trái thiếu nữ của chủ nhiệm Thu, giọng nói đều sợ hãi đến run rẩy: "Không có, không có gì khác nhau..."
"Vâng, tôi hiểu rồi. Vân lão sư, chúng tôi còn có việc, sẽ không tiếp tục quấy rầy công việc của thầy nữa." Giang Vấn Nguyên quay đầu nói với ba đồng đội, "Chúng ta đi thôi."
Vân Hạc gọi Giang Vấn Nguyên: "Mấy vị —— không có chuyện gì khác muốn hỏi sao?"
Thông tin Giang Vấn Nguyên muốn cơ bản đều đã nắm giữ, cậu quay đầu nhìn về phía Vân Hạc, nếu sự tình thật sự như cậu nghĩ thì Vân Hạc có rất nhiều cơ hội ngăn cản trận bi kịch này nhưng Vân Hạc lại sợ rước họa vào thân, ngay từ đầu đã lựa chọn chạy trốn, chỉ cầu bảo toàn mình bình an vô sự. Hiện tại Vân Hạc muốn cung cấp tình báo phỏng chừng chính là muốn lấy chuyện này chuộc tội, lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên người mấy người Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên cũng không muốn nghe Vân Hạc nói thêm một chữ nào, cậu lãnh đạm nói: "Quả thật không muốn hỏi."
Sau khi rời khỏi văn phòng giáo viên lớp 11, Giang Vấn Nguyên dựa theo hồ sơ học tịch ghi chép, tìm được số điện thoại của Tư Đồ Khiêm, dùng điện thoại di động của Vân Hạc cậu tiện tay cầm theo gửi cho Tư Đồ Khiêm một tin nhắn: "Chuyện của Mục Miên Miên nên vẽ một dấu chấm hết rồi. Đúng chín giờ sáng, chúng tôi và Tư Đồ Tĩnh cùng nhau ở trên sân thượng tòa nhà giảng dạy chờ cậu."
Tư Đồ Khiêm trả lời rất nhanh, hắn thậm chí cũng không hỏi "chúng tôi" trong tin nhắn của Giang Vấn Nguyên là ám chỉ người nào, đơn giản rõ ràng trả lời hai chữ: "Được thôi."
Sau khi nhận được hồi âm khẳng định của Tư Đồ Khiêm, bốn người Giang Vấn Nguyên cũng không cần đợi đến giữa trưa ngồi xổm ở cổng trường nhìn xem Tư Đồ Khiêm có tới đón Tư Đồ Tĩnh hay không.
Sau khi giải quyết xong Tư Đồ Khiêm bên kia, Giang Vấn Nguyên đợi đến khi tiết đọc sớm kết thúc, trong năm phút nghỉ ngơi đi đến lớp 11 tìm được Tư Đồ Tĩnh. Tư Đồ Tĩnh còn nhớ rõ bốn người Giang Vấn Nguyên, đối với bọn họ không có sắc mặt tốt: "Các người còn tới tìm tôi làm cái gì? Tôi đã nói tất cả mọi thứ tôi biết rồi và không có gì để thêm nữa đâu."
Giang Vấn Nguyên vẫn mỉm cười: "Em xác định không có nội dung cần bổ sung? Em hình như không nói cho chúng tôi biết chuyện Mục Miên Miên thích Tư Đồ Khiêm nhỉ." Cậu lắc lắc di động, cho Tư Đồ Tĩnh xem tin nhắn đã gửi cho Tư Đồ Khiêm: "Chúng tôi đã hẹn gặp Tư Đồ Khiêm lúc chín giờ ở trên sân thượng tòa giảng dạy. Nếu như em không đến, vậy thì chúng tôi sẽ cùng Tư Đồ Khiêm một mình thương lượng."
Tư Đồ Tĩnh hai tay chống lên bàn học, mạnh mẽ đứng lên, ghế dựa hung hăng đụng vào bàn học của người ngồi phía sau, bởi vì có bàn học bảo vệ nên ghế dựa mới không ngã xuống. Ánh mắt Tư Đồ Tĩnh nhìn Giang Vấn Nguyên vô cùng khủng bố, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, tôi đi với các người."
Tư Đồ Tĩnh ngay cả tiết học đầu tiên cũng không học mà trực tiếp đi theo bốn người Giang Vấn Nguyên đến trước hai cánh cửa sân thượng, dùng chìa khóa cô mang theo mở khóa hình chữ U. Nhưng lúc này đây Tư Đồ Tĩnh không để cho Tề Tư Viễn đắc thủ mà tự mình đem khóa hình chữ U đặt ở trong khuỷu tay, đẩy cửa ra, bước lên sân thượng.
Giang Vấn Nguyên hẹn Tư Đồ Khiêm lúc chín giờ nhưng hiện tại mới hơn tám giờ, vốn dĩ Giang Vấn Nguyên muốn thừa dịp Tư Đồ Khiêm còn chưa tới để nói chuyện với Tư Đồ Tĩnh, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ tới, Tư Đồ Khiêm thế mà lại đến sớm như vậy.
Từ sân thượng của tòa nhà giảng dạy có thể nhìn thấy vị trí của cổng trường.
Tám giờ mười lăm phút, xe sang của Tư Đồ gia dừng lại ở cổng trường, thẻ học sinh của Tư Đồ Khiêm vẫn còn, thuận lợi thông qua bảo vệ, sau khi tiến vào khuôn viên trường, hắn bắt đầu chạy như điên, chạy về phía tòa nhà giảng dạy. Tám giờ hai mươi phút, mới không quá năm phút đồng hồ nhưng Tư Đồ Khiêm đã đi tới sân thượng tòa nhà giảng dạy, dùng sức đẩy cửa trên sân thượng. Lồng ngực Tư Đồ Khiêm phập phồng kịch liệt, thở hổn hển, hắn đi đến bên cạnh Tư Đồ Tĩnh, thở hổn hển hỏi: "Em không sao chứ? Bọn họ có làm khó em không?"
Tư Đồ Tĩnh lắc đầu: "Em không sao."
Tư Đồ Khiêm xác nhận Tư Đồ Tĩnh không phải cậy mạnh liền bảo vệ cô ở phía sau, thần sắc hắn lạnh như băng nhìn bốn người Giang Vấn Nguyên: "Mục Miên Miên chết chúng tôi cũng rất tiếc nuối. Cuộc điều tra của cảnh sát cũng đã chứng minh Mục Miên Miên là nhảy lầu tự sát, không có khả năng giết người!"
"Không có khả năng giết người?" Tề Tư Viễn dường như nghe được trò cười gì đó, cười đến nước mắt đều chảy ra: "Mục Miên Miên, cô thật sự là rất biết kể chuyện cười. Cái chết của bốn mươi chín bạn cùng lớp khác trong lớp hai người, còn có những người bị thay thế con mắt không biết là đã chết hay còn sống, bọn họ chẳng lẽ không phải là do cô giết chết sao?"
Biểu tình trên mặt Tư Đồ Khiêm một chút cũng không thay đổi: "Tôi là Tư Đồ Khiêm, Mục Miên Miên đã chết rồi. Đừng nghĩ rằng anh giả ma giả quỷ thì tôi sẽ sợ anh!"
Giang Vấn Nguyên liếc mắt nhìn sau lưng Tư Đồ Khiêm, Tư Đồ Tĩnh trốn phía sau không nhịn được mà thò đầu ra nhìn xung quanh: "Chúng tôi đã tìm được hai con mắt bị đâm vào trong bình dung dịch Formalin ở quầy mượn sách trong thư viện thứ hai. Nếu tôi công bố sự tồn tại của nhãn cầu này cho các phương tiện truyền thông thì điều gì sẽ xảy ra nhỉ?"
Mặt nạ hoàn mỹ của Tư Đồ Khiêm rốt cuộc đã xuất hiện một vết nứt, nhưng hắn vẫn cứng miệng như trước: "Giả thần giả quỷ!"
Giang Vấn Nguyên làm như không thấy địch ý của Tư Đồ Khiêm, cậu nhìn Tư Đồ Tĩnh: "Tư Đồ Tĩnh, nhãn cầu trong thư viện thứ hai là em chôn nhỉ. Em không cần phủ nhận, sơ hở mà em làm lộ ra thật sự quá lớn, lớn đến mức khiến người ta không thể bỏ qua. Em ——"
"Để tôi nói, tôi nói cho!" có lẽ là nhìn Tư Đồ Tĩnh dần dần biến sắc quá thú vị nên Tề Tư Viễn hăng hái tràn trề cắt ngang Giang Vấn Nguyên đoạt lấy quyền nói chuyện, bắt đầu phân tích với Tư Đồ Tĩnh.
"Theo tài liệu viết mà nói, quan hệ giữa Tư Đồ Tĩnh và Mục Miên Miên ở lớp 11 hẳn là rất thân cận, tôi thậm chí còn hoài nghi Mục Miên Miên có thể trở thành ủy viên văn nghệ dựa vào tiến cử của cô. Quan hệ của hai người tốt như vậy, cô chắc chắn có thể nhận ra Mục Miên Miên thích anh trai của cô. Không chỉ như thế, tôi còn cho rằng nguyên nhân làm quan hệ của hai người ở học kỳ sau trở nên xấu đi chính là ở trên người Tư Đồ Khiêm.
Tư Đồ Tĩnh, tôi rất muốn biết, khi cô khuyên Mục Miên Miên chuyển trường, đến tột cùng cô đã cùng cô ấy nói cái gì.
Còn có một điểm khác làm cho tôi cảm thấy tương đối nghi ngờ chính là sau khi Mục Miên Miên chết, vì sao cô không đem nước bẩn hắt lên người Tư Đồ Khiêm mà lại đem tất cả lời mắng chửi đều ôm lên người mình. Quan hệ giữa Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm, cô cũng chưa từng nói với chúng tôi một câu."
Đối với câu hỏi của Tề Tư Viễn, Tư Đồ Tĩnh trầm mặc không nói. Giang Vấn Nguyên làm sao có thể cho cô trốn tránh: "Tư Đồ Tĩnh, em không có bất kỳ đạo lý nào để bảo vệ Tư Đồ Khiêm, người em bảo vệ, thật ra là dùng con mắt của Mục Miên Miên thay thế Tư Đồ Khiêm!"
Đan Hiểu Nhiễm vẻ mặt ngây thơ: "Tôi có chút nghĩ không ra, vì sao Tư Đồ Tĩnh đối tốt với Mục Miên Miên như vậy, ngay cả mạng của anh ruột, thân phận người thừa kế của mình, toàn bộ đều có thể vứt bỏ. Này căn bản nói không thông nha."
Lữ Kỳ Diệu sâu kín nói: "Anh trai em trước kia rất thích xem hoạt hình bách hợp của một quốc gia nào đó, cho nên em cũng hiểu một chút... Cũng có tình yêu giữa các cô gái và cô gái. Nếu như Tư Đồ Tĩnh yêu Mục Miên Miên, vậy thì hết thảy liền hợp lý."
Đan Hiểu Nhiễm và Tề Tư Viễn giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, tất cả đều cứng đờ tại chỗ.
Tư Đồ Tĩnh bị chọc thủng tâm tư, dứt khoát thành thật hết tất cả: "Đúng, tôi yêu Miên Miên! Tôi không thể chịu nổi khi Tư Đồ Khiêm lợi dụng tình yêu của Miên Miên đối với hắn để đối phó với tôi! Tôi vốn nghĩ, chỉ cần Miên Miên bị bắt nạt sau đó sẽ tỉnh ngộ, từ trong tình yêu mù quáng của cậu ấy đi ra. Nhưng tôi không nghĩ tới, tôi không thể đợi đến ngày Miên Miên tỉnh ngộ thì cậu ấy đã nhảy lầu."
"Tư Đồ Khiêm đáng chết!" Tư Đồ Tĩnh ngăn lấy Tư Đồ Khiêm, không, hiện tại hẳn là cánh tay của Mục Miên Miên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã dùng mắt của Miên Miên để nguyền rủa hắn. Hahahaha, tôi đã thành công! Hiện tại Miên Miên đã sống lại một lần nữa, cậu ấy sẽ có được toàn bộ Tư Đồ gia, về sau cậu ấy chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Tư Đồ gia! Về phần các người, vì Miên Miên, cứ chết ở chỗ này đi!"
Trong tiếng cười điên cuồng của Tư Đồ Tĩnh, Giang Vấn Nguyên bình tĩnh hỏi cô: "Nếu em sẽ giết chết chúng tôi vậy thì tôi sẽ hỏi em một câu nữa. Đồ vật em cắm vào trong nhãn cầu của Mục Miên Miên rốt cuộc là cái gì?"
Tư Đồ Tĩnh dần dần thu lại nụ cười: "Anh bị mù sao, đó là đũa của Tư Đồ Khiêm. Chỉ có dùng phương thức này nguyền rủa dưới mắt thì Miên Miên mới có thể thay thế Tư Đồ Khiêm." Cô ta làm nũng với Mục Miên Miên: "Miên Miên, xin lỗi cậu, không phải tớ cố ý chọc vào mắt cậu đâu, cũng không phải châm chọc cậu mù mắt nhìn lầm người."
Giang Vấn Nguyên mở khóa điện thoại di động, đem ảnh chụp tối hôm qua với tốc độ sinh tử chạy về phía Tư Đồ Tĩnh, tuy rằng hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ thứ xuyên qua nhãn cầu là hai sợi dây thép nhỏ: "Vậy suy nghĩ của tôi quả nhiên không sai, thứ xuyên thấu nhãn cầu đã bị thay thế, cho nên đồng tử mới có thể bị vỡ vụn không chịu nổi."
"Các ngươi thế mà động thủ với mắt của Miên Miên, không thể tha thứ!" Tư Đồ Tĩnh không thể tin nhìn bức ảnh, nhưng cô ta lại quan tâm đến trạng thái của Mục Miên Miên hơn: "Bây giờ cậu có cảm thấy khỏe không? Có khó chịu gì không?"
Giang Vấn Nguyên phóng to nửa trên của bức ảnh, đó là một con mắt to lớn mọc trên mặt đất, "Em cảm thấy chúng tôi có thể thay thế thứ gì đó xuyên thấu nhãn cầu trong trạng thái này không? Đừng tự lừa dối mình nữa, hai sợi dây thép này đã được thay thế từ lâu rồi. Không bằng em cẩn thận ngẫm lại xem, là ai thay thế đũa của em, vì sao đũa em cắm đã bị thay thế mà còn có thể thành công để cho Mục Miên Miên thay thế Tư Đồ Khiêm."
Tư Đồ Tĩnh chậm rãi buông cánh tay Mục Miên Miên ra, cô lẩm bẩm nói: "Là Tư Đồ Khiêm. Chỉ có hắn biết tôi bất hợp pháp trộm đi mắt của Mục Miên Miên, còn thay tôi giải quyết hậu quả... Nhưng nếu hắn đem đũa của mình thay thế đi thì vì sao còn có thể bị trúng chiêu."
Từ sau khi Giang Vấn Nguyên nói Tư Đồ Tĩnh thích Mục Miên Miên, Mục Miên Miên vẫn luôn giữ im lặng, rốt cuộc cũng mở miệng: "Đương nhiên là bởi vì tôi lừa gạt cậu. Người sẽ bị tôi thay thế là người tự tay đâm dị vật vào mắt tôi."
Mục Miên Miên thù hận nhìn Tư Đồ Tĩnh: "Tư Đồ Khiêm, là hắn điên rồi."
Hết chương 60
Editor: cua gắt quá khum kịp đội mũ T.T
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
67 chương
134 chương
72 chương
76 chương
21 chương
1903 chương
72 chương