CHƯƠNG 59: Đôi mắt trong formalin Edit: Foxpii Tề Tư Viễn đi tới trước Giang Vấn Nguyên một bước thay cậu đỡ đi những tầm mắt ác ý kia, còn cố ý lộ ra một góc túi trang điểm, tươi cười đê tiện vô cùng thiếu đánh. Sau khi tự cho là kéo đủ thù hận, Tề Tư Viễn đi sang bên cạnh vài bước nhưng những tầm mắt ác ý kia cũng không theo Tề Tư Viễn rời đi mà vẫn vững vàng tập trung trên người Giang Vấn Nguyên. Tề Tư Viễn vô cùng xúc động nói với Giang Vấn Nguyên: "Tôi ở trò chơi bàn tròn tung hoành hai năm, trước vòng này cho tới bây giờ tôi chưa từng gặp qua người còn có thể kéo thù hận hơn tôi. Trần Miên, anh thật lợi hại!" Giang Vấn Nguyên vô cùng im lặng, Tề Tư Viễn cảm thấy cậu lợi hại nhưng cậu lại cho rằng Tề Tư Viễn càng lợi hại hơn. Hiện tại bọn họ đều đã bị quái vật theo dõi, nguy cơ tứ phía thế nhưng Tề Tư Viễn còn có lòng dạ thảnh thơi đi quan tâm này kia có không. Giang Vấn Nguyên chống đỡ mười mấy ánh mắt ác độc, bình tĩnh nói: "Nếu bọn họ không chủ động công kích thì đừng để ý đến. Bây giờ chúng ta đang gặp nguy hiểm, không nên phân công hành động. Đợi lát nữa chúng ta theo chiều kim đồng hồ đi hết thư viện thứ hai một lần, không được bỏ qua ngóc ngách nào, toàn bộ đều phải cẩn thận cẩn thận rõ ràng. Phiến tử, Lữ Kỳ Diệu, hiện tại trong thư viện có thể rất nguy hiểm nhưng tôi không thể để hai người ở bên ngoài, lỡ như hai người bị con mắt dùng kế chia rẽ, lần lượt đánh hạ, đến lúc đó chúng tôi ở trong thư viện cũng không có cách nào kịp thời cứu viện. Tôi hy vọng hai người hiểu quyết định của tôi." Đan Hiểu Nhiễm liên tiếp gật đầu: "Tôi nhất định sẽ cố gắng đuổi theo mọi người, tận lực không chậm trễ." Tuy rằng Lữ Kỳ Diệu không trực tiếp đối mặt với những tầm mắt kia nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, cảm xúc tiêu cực ở bên bờ vực bộc phát: "Trần Miên ca, bây giờ anh cảm giác thế nào? Những con mắt đó..." Giang Vấn Nguyên nói: "Không thành vấn đề, đi thôi." Đứa nhỏ Lữ Kỳ Diệu này thật sự quá khiến người ta đau lòng, bởi vì ngoài đời trải qua hoạn nạn cho nên năng lực thích ứng của cô đối với trò chơi cũng vô cùng mạnh mẽ. Giang Vấn Nguyên có ý định đưa cô về Kinh thị trở thành một thành viên của tổ chức bọn họ. Nhưng Lữ Kỳ Diệu là trẻ vị thành niên, Lữ Anh Kỳ lại vừa chết, quyền giám hộ của cô còn không biết sẽ rơi vào tay ai. Muốn đưa Lữ Kỳ Diệu đến Kinh thị còn phải nghĩ biện pháp lấy được quyền giám hộ của cô mới được. Cho nên Giang Vấn Nguyên cũng không trực tiếp mời Lữ Kỳ Diệu gia nhập tổ chức của bọn họ, chờ sau khi cậu trở lại hiện thực cùng Tả Tri Ngôn thương lượng xem có thể trực tiếp lấy được quyền giám hộ của Lữ Kỳ Diệu hay không sau đó lại nói chuyện gia nhập tổ chức. Bốn người Giang Vấn Nguyên đi vào thư viện thứ hai, mất cả buổi chiều để cẩn thận tìm kiếm hai tầng lầu thư viện, nhà vệ sinh nam, nhà vệ sinh nữ đều không buông tha nhưng cũng không phát hiện ra chỗ nào khác thường. Trong suốt quá trình tìm kiếm, những ánh mắt dị thường kia vẫn đi theo Giang Vấn Nguyên nhưng cũng không có hành động nào. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ cơm chiều. Lần này không còn ai dám đến trêu chọc bốn người Giang Vấn Nguyên, bọn họ thuận lợi ăn tối cơm xong, trở lại ký túc xá. Sau khi đóng cửa ký túc xá lại, Giang Vấn Nguyên lấy gối từ trên giường của mình xuống, dưới ánh mắt không rõ nguyên nhân của ba người khác cậu cầm gối đi ra ban công. Ở trên đầu gối ngăn cách có một lỗ hổng, Giang Vấn Nguyên lợi dụng lỗ hổng kia đem gối treo lên móc tường trên ban công. Giang Vấn Nguyên cong ngón cái lên, nắm chặt khớp ngón tay thứ nhất trong bốn ngón tay bày ra tư thế ra quyền, sau khi cậu hít sâu một hơi, quyền anh dày đặc như mưa rơi trên gối rơi nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh! Sau gần trăm quyền, chiếc gối đầu rốt cuộc không chịu nổi những cú ra đòn nặng nề của Giang Vấn Nguyên nữa, tất cả nhung nhẹ của lõi gối đều bị đánh ra, bay khắp ban công khắp nơi đều là —— Sau khi đem gối đầu đánh đến mức hoàn toàn bị hỏng, Giang Vấn Nguyên mới hít sâu một hơi, thu hồi hai đấm. Ba người còn lại đứng ở trong phòng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Giang Vấn Nguyên. Vừa mới đánh quyền xong, lồng ngực Giang Vấn Nguyên còn có chút phập phồng: "Tôi bị mấy con mắt gấp gáp nhìn chằm chằm một buổi chiều, cảm giác tâm tình có chút phiền não. Hiện tại tôi đã giải tỏa hết những cảm xúc tiêu cực đi rồi, không có vấn đề gì đâu." Tề Tư Viễn nhìn ban công đầy bông, chửi bới nói: "Anh xác định tâm tình của mình thật sự chỉ là có chút phiền não sao?" Giang Vấn Nguyên không trả lời câu hỏi của Tề Tư Viễn, thật ra từ khi cậu bước vào vòng này tâm tình vẫn rất phiền não. Sự phiền não này cũng không phải do con mắt tạo thành mà là bởi vì Giang Vấn Nguyên không thể tìm được đối tượng của Trần Miên, Đan Hiểu Nhiễm không phải, Lữ Kỳ Diệu không phải, Tề Tư Viễn không phải, tất cả người chơi khác đều không phải. Trần Miên từ vòng trò chơi đầu tiên đã làm bạn với cậu, vì sao vòng này lại không có ở đây, có phải đã xảy ra chuyện không may hay không? Nghi vấn nặng nề cứ xoay quanh trong đầu Giang Vấn Nguyên, tâm tình tự nhiên cũng không khá hơn là bao. Họa vô đơn chí, hảo sự vô song, ba đồng đội đều cực kỳ cá tính còn có thể làm cho cảm xúc tiêu cực của người ta bùng nổ. Đôi mắt tăng trưởng bùng nổ. Tâm tình phiền não của Giang Vấn Nguyên đã đạt tới đỉnh điểm. Trút giận lên chiếc gối đầu một trận, tâm tình Giang Vấn Nguyên cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Trần Miên không ở vòng này cũng rất tốt. Giang Vấn Nguyên đối với việc Trần Miên tiến vào trò chơi bàn tròn có đầy đủ nghi vấn, đối với việc Trần Miên không muốn rời khỏi trò chơi bàn tròn cũng là trong lòng có oán hận, dưới ảnh hưởng của cảm xúc tiêu cực, nếu Trần Miên ở trước mặt cậu, chỉ sợ cậu sẽ không có cách nào khắc chế hành vi của mình, cùng Trần Miên cãi nhau một trận, thậm chí đánh nhau. Có thể ở trong trò chơi bàn tròn bằng một hình thức kỳ diệu gặp lại Trần Miên, Giang Vấn Nguyên cũng không hy vọng mình cùng Trần Miên gây sự với nhau. Sau khi điều chỉnh trạng thái Giang Vấn Nguyên nói với ba người khác: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, dưỡng tốt tinh thần, tối nay chúng ta lại đến thư viện thứ hai." Tề Tư Viễn cười hắc hắc nói: "Hiểu rồi! Tôi thực sự mong đợi những loại kích thích sẽ xảy ra tối nay." Đan Hiểu Nhiễm nghe Tề Tư Viễn cao hứng ngâm nga sáng tác của mình, vô cùng mờ mịt, "Không phải chúng ta đã tìm kiếm ở thư viện thứ hai hai lần rồi sao? Sao tối nay lại đi nữa?" Lữ Kỳ Diệu tương đối mẫn cảm, lúc Giang Vấn Nguyên đưa ra yêu cầu muốn tìm kiếm lần thứ hai liền mơ hồ nhận ra một vài thứ. Sau khi rời khỏi thư viện thứ hai cô đã cân nhắc một hồi lâu, cũng đã hiểu rõ: "Phiến tử tỷ tỷ, lần đầu tiên chúng ta kiểm tra không có thu hoạch gì, lần thứ hai kiểm tra thì lực chú ý của Trần Miên ca không tập trung vào tìm kiếm thư viện mà là phân ra hơn nửa lực chú ý quan sát những ánh mắt dị thường nhìn chằm chằm anh ấy. Có một nơi trong thư viện thứ hai mà khi chúng ta kiểm tra ở đó, những người có đôi mắt bất thường chuyển động rõ ràng trở nên căng thẳng hơn. Em nghĩ tối nay chúng ta sẽ đến nơi đó." Tề Tư Viễn huýt sáo một tiếng, hắn muốn sờ sờ đầu Lữ Kỳ Diệu nhưng lại bị Lữ Kỳ Diệu né tránh, hắn không để ý: "Kỳ Diệu tiểu muội muội, em thật thông minh nha, lá gan cũng đủ lớn. Qua hai năm nữa, phỏng chừng bảng xếp hạng tổng hợp trên bàn tròn của tôi cũng đều phải xếp sau em." Đan Hiểu Nhiễm không dám nhìn những ánh mắt dị thường kia, vùi đầu đi bộ trong thư viện thứ hai, lực chú ý cũng bị máy tính bảng phát video hài hước hấp dẫn cho nên cũng không chú ý tới cái gì dị thường: "Nơi đó rốt cuộc là ở đâu?" Giang Vấn Nguyên đã dọn dẹp xong đống bông trong ban công, trèo lên giường nhắm mắt dưỡng thần: "Đêm nay đi thì biết." Đêm khuya vắng lặng, bốn người Giang Vấn Nguyên quen thuộc rời khỏi ký túc xá, không kinh động đến bất luận kẻ nào đi về phía thư viện thứ hai. Theo kế hoạch, cổng thư viện thứ hai là cửa kính, trong quá trình xây dựng và cải tạo tòa nhà, thiết bị trang trí và rác trang trí di chuyển ra vào sẽ dễ dàng phá vỡ cửa kính, vì vậy việc lắp đặt cổng thư viện thứ hai được xếp cho đến ngày cuối cùng. Điều này cũng tiết kiệm thời gian cho bốn người Giang Vấn Nguyên mở khóa, bọn họ trực tiếp đi vào thư viện. Sau khi vào thư viện, Giang Vấn Nguyên và Lữ Kỳ Diệu đi theo hai hướng hoàn toàn khác nhau. Lữ Kỳ Diệu quay đầu lại nhìn về phía Giang Vấn Nguyên: "Không phải là ở trong nhà vệ sinh nữ lầu một sao?" Giang Vấn Nguyên nhìn về phía Lữ Kỳ Diệu: "Chúng ta đã bị những con mắt kia coi như cái gai trong mắt, chúng nó hận không thể ngay lập tức giết chết chúng ta, chúng nó vẫn luôn giám sát chúng ta, em cảm thấy những con mắt đấy không biết chúng ta đến thư viện là có mưu đồ? Khi chúng ta kiểm tra nhà vệ sinh nữ ở tầng một, họ có biểu hiện quá khích bất thường nhưng tôi nghĩ đó là một cái bẫy." "Không sai." Tề Tư Viễn đánh đèn pin về phía đài mượn sách, "Nói không chừng ở trong ký túc xá chúng ta cũng bị giám thị, Kỳ Diệu tiểu muội muội đã làm rất tốt, làm cho những con mắt đó lầm tưởng rằng chúng ta đã bị lừa. Vì vậy, chúng nó sẽ không chuyển những gì chúng ta đang tìm kiếm rời đi chỗ khác. Bởi vì vị trí quan hệ, chúng ta đã qua quầy mượn sách bốn lần, mỗi một lần mượn những con mắt kia đều cố ý biểu hiện ra bộ dáng không thèm để ý. Chúng ta đến là để cạy vốn liếng của chúng nó, làm sao có thể không thèm để ý? Hành động nhanh lên, nói không chừng là chúng nó sẽ sớm tới thôi." Bốn người Giang Vấn Nguyên bước nhanh đến quầy mượn sách, tủ bàn quầy mượn sách đã được bày xong, trên tường chữ thủy tinh "Quầy mượn sách" cũng đã khảm xong. Bọn họ vòng vào bên trong quầy mượn sách, buổi chiều bọn họ đã kiểm tra ngăn kéo tủ bàn, hiện tại trực tiếp bắt đầu gõ tường cùng mặt đất kiểm tra xem có gạch rỗng hay không. Giang Vấn Nguyên dẫn đầu phát hiện ra gạch rỗng trên mặt đất, ở trong góc khép kín của quầy mượn sách, góc này nhiều nhất có thể lấy ra bày chút đồ, sẽ không có người đi về phía nơi này. Giang Vấn Nguyên lấy dụng cụ ra muốn bẩy viên gạch lên: "Tề Tư Viễn, cậu tới đây giúp đỡ." Trong bóng đêm, có một bóng người ngồi xổm xuống bên cạnh Giang Vấn Nguyên, mượn góc của quầy mượn sách, một cỗ hàn ý hướng Giang Vấn Nguyên ào ào tới. Giang Vấn Nguyên nghiêng đầu nhìn qua, người ngồi xổm bên cạnh cậu không phải Tề Tư Viễn mà là nữ quỷ tóc dài mặc đồng phục! Mục Miên Miên ngồi xổm bên cạnh Giang Vấn Nguyên, dường như không có ý công kích. Cô cúi đầu, một lần nữa tóc che kín toàn bộ khuôn mặt, hướng tầm mắt nhắm ngay viên gạch mà Giang Vấn Nguyên đang cạy. Giang Vấn Nguyên thoáng quay đầu lại, ba người còn lại còn đang mò mẫm khắp nơi, dường như không chú ý tới tình huống bên bọn họ. Giang Vấn Nguyên ổn định trọng tâm, dưới ánh mắt chăm chú của Mục Miên Miên tiếp tục cạy gạch. Không lâu sau, Giang Vấn Nguyên cạy toàn bộ gạch trên đất ra, cậu dọn gạch ra, lộ ra một cái hộp gỗ phía dưới. Lúc này ba người Tề Tư Viễn đã phát hiện tình huống bên chỗ Giang Vấn Nguyên, Lữ Kỳ Diệu muốn xông tới đâm dao lên người nữ quỷ, Đan Hiểu Nhiễm muốn móc con rối ra đập qua nhưng đều bị Tề Tư Viễn ngăn lại: "Mục Miên Miên có thể vô thanh vô thức xuất hiện bên cạnh chúng ta, nếu cô ấy muốn giết chết chúng ta thì đã sớm ra tay rồi. Chờ xem cô ấy thực sự muốn làm gì." Giang Vấn Nguyên mở hộp gỗ ra, lộ ra đồ vật bên trong. Trong hộp gỗ không có gì khác, cũng chỉ có hai lọ thủy tinh kín chứa đầy Formalin, mỗi lọ đều chứa một nhãn cầu, nhãn cầu trôi nổi trong dung dịch Formalin, một sợi dây sắc nhọn xuyên thấu trung tâm đồng tử, từ mặt sau nhãn cầu lộ ra. Mục Miên Miên nhìn hai con mắt này, hai tay che mắt lại, trong cổ họng phát ra thanh âm mơ hồ thống khổ. Chủ nhân của hai con mắt này rốt cuộc là ai, đương nhiên không cần nói cũng biết. Người đem hai mắt Mục Miên Miên chôn ở thư viện thứ hai, đến tột cùng là Tư Đồ Tĩnh hay là Tư Đồ Khiêm? "Trần Miên, chúng ta nên rời đi thôi!" Tề Tư Viễn đột nhiên hô. Trong tiếng rên rỉ của Mục Miên Miên, những con mắt bắt đầu bao trùm tường, mặt đất, thậm chí cả bàn ăn đều nứt ra, đôi mắt khổng lồ khủng bố ở dưới mí mắt đi loạn khắp nơi. Lữ Kỳ Diệu đâm liên tiếp hai con mắt, một thân máu bắn tung tóe. Đan Hiểu Nhiễm sợ tới mức khóc thành tiếng, nhưng lần này cô lại không phản xạ có điều kiện tránh né mà là giơ con rối trên tay lên đập vào một con mắt bên cạnh hai cái. Giang Vấn Nguyên suy nghĩ một chút, đưa tay muốn lấy đi một con mắt trong hộp. Mục Miên Miên đột nhiên buông hai tay xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Vấn Nguyên, lộ ra khuôn mặt của cô. Nhìn thấy mặt Mục Miên Miên, Giang Vấn Nguyên yên lặng thu tay trở về: "Thì ra là như vậy. Đi thôi, ra khỏi thư viện! " Ngày mai, đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho thảm kịch này. Hết chương 59