CHƯƠNG 58: Thư viện thứ hai Edit: Foxpii Giang Vấn Nguyên là cười nói, cậu không hề cố ý tăng thêm ngữ khí cùng âm lượng cũng không có hành động uy hiếp gì, chỉ đứng tại chỗ lấy thái độ bình thường thản nhiên nói ra lời uy hiếp Trình San xin lỗi. Người bên ngoài nghe cũng cảm thấy Giang Vấn Nguyên uy hiếp vô cùng đáng ghét huống chi Trình San đứng mũi chịu sào, cô nghe Giang Vấn Nguyên nói, nhìn thần sắc bình thản trong ánh mắt của Giang Vấn Nguyên. Đầu óc đã phản bội suy nghĩ của cô, không tự chủ được mà bắt đầu nghĩ nên xin lỗi thế nào mới có thể khiến Giang Vấn Nguyên hết giận. Bởi vì Trình San có một cảm giác mãnh liệt rằng nếu như lời xin lỗi của cô khiến Giang Vấn Nguyên không hài lòng thì Giang Vấn Nguyên nhất định sẽ nói được làm được, bức bách cô vứt bỏ tôn nghiêm của con người mà ở trước mắt bao người nhặt thức ăn trong thùng cơm. Thái độ do dự của Trình San nhìn vào trong mắt những người khác lại càng khơi dậy lửa giận của một số người. Một trong những đồng đội của Trình San là một nam sinh trung học mặt non nớt lấy tay chỉ vào chóp mũi Giang Vấn Nguyên: "Trần Miên, tôi khuyên anh nên lương thiện một chút! Trình San không làm gì sai, kẻ nên xin lỗi chính là bốn người mới đúng! Nói - Xin lỗi--!" Hắn ta vừa kéo dài giọng nói vừa có tiết tấu giơ tay lên hô khẩu hiệu xin lỗi. Không bao lâu sau, trong nhà ăn nhỏ liền vang lên tiếng vỗ tay chỉnh tề xen lẫn cùng với tiếng khẩu hiệu phối hợp, thanh âm tựa như vách sắt tường đồng vô hình, từ bốn phương tám hướng vây quanh bốn người Giang Vấn Nguyên: "Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi...". Trong lời khẩu hiệu một tiếng lại một tiếng, Tề Tư Viễn đứng bên cạnh Giang Vấn Nguyên là người đầu tiên phản ứng, hắn bình tĩnh lấy ra một cây gậy tay cầm dài mười lăm mười sáu cm từ trong túi, giữ nút trên tay cầm, vung xuống, bật ra thanh gấp 1,2m. Tề Tư Viễn hổ hổ sinh phong đem cây gây gấp xếp múa vài đường, tiếng cây gậy cắt phá không khí không hề bị lấn át trong tiếng ồn ào của mọi người. Tề Tư Viễn phô bày ra lực sát thương đáng sợ làm cho tiếng khẩu hiệu trong nhà ăn đột nhiên nhỏ đi rất nhiều. Ngay sau đó phản ứng lại chính là Lữ Kỳ Diệu. Từ sau khi gặp chủ nhiệm Thu bị thay thế mắt trái, cô cũng đã làm tốt giác ngộ với NPC, cùng người chơi khai chiến. Lữ Kỳ Diệu lấy con dao gấp Giang Vấn Nguyên cho cô mượn, bật mở lưỡi dao. Trong bầu không khí vi diệu này Đan Hiểu Nhiễm suy nghĩ một hồi lâu, tham kiến hành động của Tề Tư Viễn cùng Lữ Kỳ Diệu, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ nên làm như thế nào, hai tay cô hướng hư không ôm một cái, hai con rối liền xuất hiện ở trong khuỷu tay. Đan Hiểu Nhiễm không ít lần khóc lóc không biết mệt mỏi ở nơi công cộng, những người chơi khác đều cho rằng cô là quả hồng mềm mại nhưng lần này cô lại một hơi lấy ra hai con búp bê, mọi người hoàn toàn không nghĩ tới, thì ra tiểu bạch hoa thoạt nhìn tốt nhất mới là khối xương cứng khó gặm nhất trong bốn người. Có ba đồng đội áp trận, Giang Vấn Nguyên cái gì cũng không cần làm, cậu chỉ đi về phía Trình San vài bước, mắt điếc tai ngơ với những tiếng ồn ào của những người xung quanh, hai mắt vẫn tập trung vào Trình San: "Cô còn chưa quyết định sao? Vậy thì để tôi giúp cô chọn..." Trình San giống như nhìn thấy mặt Giang Vấn Nguyên biến thành một chiếc mặt nạ mặt quỷ khủng bố, cô bị Giang Vấn Nguyên dọa vỡ mật, run rẩy lui về phía sau hai bước, đặt mông ngã xuống, sau lưng nặng nề đụng vào thùng cơm bẩn thỉu. Cũng may phần đồ ăn dư trong thùng cơm đủ nặng mới không bị Trình San đụng ngã trên mặt đất. Trình San không muốn mất đi tôn nghiêm trước mắt bao người, không muốn nhặt thức ăn từ trong thùng. Cô hoàn toàn chịu thua: "Trần Miên, xin lỗi. Lúc trước là tôi không đúng, ỷ vào mọi người dễ ở chung mà nói ra lời cuồng ngôn. Tôi thực sự xin lỗi." Hiện tại Trình San không kiên trì đối trụ với Giang Vấn Nguyên được nữa, những kẻ ồn ào kêu bốn người Giang Vấn Nguyên xin lỗi cũng không hô được nữa. Trong nhà ăn nhỏ lập tức yên tĩnh lại, không còn ai nói chuyện nữa, chỉ có tiếng va chạm chén đũa, tiếng di chuyển và tiếng quạt điện xoay tròn. Giang Vấn Nguyên bước tới trước mặt Trình San, vừa rồi mấy đồng đội vây quanh Trình San nhao nhao lui ra chỉ còn lại một mình Trình San cùng Giang Vấn Nguyên giằng co. Giang Vấn Nguyên cúi đầu nhìn xuống, bức trình san lui về phía sau đến khi lưng cô ta dán lên thùng thức ăn mới dừng lại: "Chuyện này đã kết thúc rồi sao, sao tôi còn chưa cảm nhận được thành ý trong lời xin lỗi của cô?" Trình San ngửi thấy mùi thức ăn và nước canh trộn lẫn với nhau trong thùng cơm, hai con mắt bắt đầu trở nên đục ngầu: "Tôi thật sự sai rồi, xin lỗi. Tôi không nên lãng phí thức ăn khi không còn nhiều thức ăn thừa khiến cho mọi người không có đồ để ăn. Bây giờ tôi sẽ đến nhà ăn lớn để lấy thức ăn giúp mọi người có được không?" Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nhìn Trình San vài giây, mới nhẹ giọng nói: "Còn chưa đủ." Còn chưa đủ ba chữ này giống như thiên kim chi trọng đè ở trong lòng Trình San, đè ép cô không thở nổi. Trình San đổi lời xin lỗi hết lần này đến lần khác nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn cảm thấy không hài lòng, mãi đến lần xin lỗi thứ mười cô ta nói đến đều nghèo nàn vốn từ Giang Vấn Nguyên mới buông tha: "Được rồi, không sai biệt lắm cứ như vậy đi." Trên khuôn mặt tuyệt vọng của Trình San nhanh chóng xẹt qua một nụ cười: "Cảm --" Không đợi Trình San nói xong, Giang Vấn Nguyên đã cắt ngang lời cô, dùng một câu nói nhẹ nhàng đẩy Trình San vào địa ngục lần nữa: "Vì để xác nhận lời xin lỗi của cô có thành ý hay không, cô hãy lặp lại lời xin lỗi vừa rồi mười lần. Không cần cô nói lại những câu giống nhau, chi ít là những câu đồng nghĩa. Tôi đã ghi âm lời xin lỗi của cô rồi, lặp lại đúng hay sai thì đã có ghi âm làm bằng chứng, tôi sẽ không cố ý đổ lỗi cho cô." Hai mắt Trình San đã đục ngầu một mảnh, hoàn toàn biến thành ánh mắt người chết, cô chảy xuống hai hàng máu lệ nóng bỏng nhưng cũng không dám sinh ra nửa điểm phản kháng, vắt hết óc cố gắng nhớ lại những gì mình đã nói, dập đầu xin lỗi Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên cực kỳ quỷ súc tra tấn Trình San một trận, chờ cô lặp lại lời xin lỗi mười lần cuối cùng mới thả đi. Giang Vấn Nguyên rút khăn giấy ra, lau đi nước mắt đẫm máu trên mặt của Trình San: "Tự giải quyết ổn thỏa đi." Giang Vấn nguyên không dấu vết đem khăn giấy dính đầy máu và nước mắt bỏ vào túi, đứng dậy nói với ba người còn lại: "Thật ngại quá, trì hoãn hơi lâu rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Nhưng ba người Đan Hiểu Nhiễm đều không nhúc nhích, bọn họ đều dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Giang Vấn Nguyên. Đáng sợ chính là, Giang Vấn Nguyên thế mà còn đọc được nội dung trong ánh mắt hoàn toàn khác nhau của bọn họ -- Đan Hiểu Nhiễm: Giang Vấn Nguyên, tôi vốn tưởng rằng tính cách của anh dịu dàng săn sóc, xem ra tôi đã thật sự sai lầm lớn, anh đâu phải là dịu dàng săn sóc, anh căn bản là quỷ súc máu S nha! Lữ Kỳ Diệu: Tối hôm qua Tề Tư Viễn làm hỏng hai con mắt tốt xấu gì cũng có đạo cụ phụ trợ, Trần Miên ca đem con mắt ký sinh trên mặt Trình San làm hỏng chỉ dựa vào một cái miệng mà thôi! Xã hội tôi Trần Miên ca*, anh thật tàn nhẫn kịch độc! (*社会我 xx: [xã hội tôi xx] là một câu phổ biến trên mạng, chẳng hạn như: "Xã hội tôi x anh", "xã hội tôi x chị", thường được sử dụng để mô tả những người có hơi thở xã hội quá nặng. Kiểu kiểu như Trần Miên ca thật là yang hồ á ) Tề Tư Viễn: Ánh mắt sáng lấp lánh, không ngờ Trần Miên lại có cùng sở thích với tôi trong trò chơi! Tại sao lại phải giấu diếm thân phận của mình? Bây giờ chúng ta đã làm sáng tỏ thân phận của nhau, tiếp theo chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng niềm vui trong trò chơi đi! Giang Vấn Nguyên cũng dùng ánh mắt tình cảm phức tạp đáp lại bọn họ, tình cảm phức tạp qui nạp thành hai ký tự: ... Mấy người không phải có hiểu lầm gì về tôi chứ? Trải qua một trận trêu đùa Trình San của Giang Vấn Nguyên, thẳng đến khi bốn người ăn cơm trưa xong trở về ký túc xá cũng không có ai dám chọc bọn họ. Bốn người Giang Vấn Nguyên trở lại ký túc xá, tìm ra toàn bộ tư liệu liên quan đến Tư Đồ Tĩnh trong báo cáo công tác của giáo viên chủ nhiệm lớp 11-10. Tề Tư Viễn không hề có hình tượng ngồi phịch theo kiểu Cát Ưu trên ghế*, "Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nữ quỷ, cô ấy chính là Mục Miên Miên đúng không? Cô ấy cho tôi cảm giác không giống như những con mắt khác, cô ấy thiếu một đôi mắt hung hăng như vậy. Trần Miên, cô ấy có tấn công anh không, tấn công theo cách nào?" (*Kiểu ngồi của Cát Ưu) Giang Vấn Nguyên cẩn thận hồi tưởng lại mấy lần trải nghiệm với Mục Miên Miên: "Cô ấy chưa từng trực tiếp tập kích tôi."