Bàn Tròn Trí Mạng Full
Chương 21
Vòng thứ ba
Bạch Mai ngượng ngùng cười nói, cô lấy từ trong túi ra hai vòng đeo tay dây đỏ...
...
Sau khi Giang Vấn Nguyên nói rõ muốn nhận ủy thác, Trương Thần liền trốn học để giúp cậu sắp xếp.
Trương Thần lấy đi tư liệu ủy thác từ chỗ lão đại của Phong Diệp, người phụ nữ xinh đẹp này lộ ra nụ cười đùa giỡn: "Không nghĩ tới phần ủy thác này nằm ở các tổ chức lớn hơn nửa năm, cuối cùng lại bị một người mới vừa trải qua hai vòng trò chơi nhận mất. Nếu người bạn này của cậu có thể sống sót trở lại thì Phong Diệp sẽ chào đón anh ta."
Trương Thần cười đáp lại: "Em sẽ chuyển lời của chị cho anh ấy. Ủy thác là từ Phong Diệp của chúng ta chuyển ra ngoài, Trần Miên lại là bạn em, em có thể xin quyền sử dụng căn hộ cho anh ấy không?"
Đôi mắt đẹp của người phụ nữ dừng lại trên người Trương Thần một lát: "Cậu gia nhập Phong Diệp cũng sắp tròn một năm rồi. Từ trước đến nay cậu luôn một thân một mình, chưa bao giờ thân cận với ai, không nghĩ tới cậu cũng có lúc suy nghĩ cho người khác. Tôi càng ngày càng tò mò về anh chàng tên Trần Miên kia, rốt cuộc anh ta làm cách nào mà lại có được sự ưu ái của cậu."
Trương Thần cúi đầu suy tư một hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân: "Đại khái là bởi vì hợp mắt."
Người chơi muốn cùng nhau vào trò chơi phải ở cùng nhau trong không gian kín và được hỗ trợ bởi đạo cụ để đạt được mục tiêu. Để bảo vệ sự riêng tư trong thực tế, các tổ chức được ủy quyền sẽ đặc biệt mua hoặc thuê một số ngôi nhà phù hợp làm không gian tiến vào chơi trò chơi.
Dưới danh nghĩa Phong Diệp có không ít bất động sản, ở tầng dưới căn hộ Trương Thần chọn cho Giang Vấn Nguyên có một phòng khám không cần xuất trình giấy tờ tùy thân vẫn có thể khám bệnh, còn có một bệnh viện lớn cách căn hộ chưa đầy 2km. Trong căn hộ cũng được chuẩn bị không ít thuốc trị thương, còn chuẩn bị rất chu đáo. Nếu khi trở về bị chấn thương nghiêm trọng có thể được xử lý đúng cách kịp thời.
Nhận được tư liệu Trương Thần gửi tới, Giang Vấn Nguyên lập tức gặp giám đốc bộ phận xin nghỉ phép. Sau khi lấy được giấy nghỉ phép từ nhân sự, cậu mang theo hành lý đơn giản cùng với ba con rối, bay tới Tô Thành nơi có căn cứ của Phong Diệp. Cậu dựa theo địa chỉ Trương Thần gửi, đi đến căn hộ kia.
Giang Vấn Nguyên khom lưng xuống, đưa tay về phía đáy chậu hoa đặt ở góc tường, sờ một tay đen thui cũng không phát hiện chìa khóa Trương Thần nói. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra một khe hở, một người phụ nữ tóc dài có chút tiều tụy từ trong khe cửa nhìn cậu: "Cậu là... Trần Miên?"
"Là tôi, chị là Bạch Mai nhỉ." Giang Vấn Nguyên vỗ vỗ bụi trên tay sau đó đứng lên.
Bạch Mai gật gật đầu, mở cửa ra: "Mời vào."
Hai người lần đầu tiên gặp mặt đã phải nắm tay nhau cùng sinh tử. Giang Vấn Nguyên trong lòng giấu chuyện. Tuy rằng Bạch Mai rất cảm kích khi Giang Vấn Nguyên có thể tiếp nhận ủy thác vào thời khắc cuối cùng nhưng thoạt nhìn cậu nhỏ hơn cô vài tuổi cho nên cô không khỏi sinh ra hoài nghi về năng lực của Giang Vấn Nguyên. Không khí giữa hai người rất lúng túng, mãi đến giờ cơm chiều Giang Vấn Nguyên mới chủ động phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Giang Vấn Nguyên hỏi Bạch Mai: "Ngày mai chúng ta sẽ vào trò chơi, chị định mang gì vào?"
Bạch Mai còn đang ăn đồ ăn, nghe Giang Vấn Nguyên hỏi thì lập tức ngồi thẳng lưng: "Tôi chuẩn bị khẩu trang cùng găng tay, dịch khử trùng, mấy bộ quần áo bảo hộ toàn thân cùng mặt nạ phòng độc."
"Chị đã chuẩn bị bao nhiêu khẩu trang và găng tay?" Giang Vấn Nguyên tiếp tục hỏi. "Còn nữa, những thứ chị chuẩn bị đều là vật phẩm phòng ngừa, tốt nhất là đem theo cả những thứ cần thiết sau khi bị bệnh. Răng thuộc về xương, cơ thể con người phát triển rất nhiều răng như vậy thì cần rất nhiều canxi và khoáng chất. Tiêm canxi thì cần tiêm tĩnh mạch và không thể tiêm nhiều, các nguyên tố vi lượng rất đa dạng, tôi ưu tiên bổ sung các yếu tố này bằng miệng hơn."
Bạch Mai nghe Giang Vấn Nguyên nói chuyện đĩnh đạc thoải mái, dường như lập tức tìm được người đáng tin cậy. "Cậu nói đúng! Sau khi ăn xong, tôi sẽ ngay lập tức đến hiệu thuốc để mua thuốc bổ sung. Tôi đã chuẩn bị một trăm bộ khẩu trang và găng tay, nhưng cơ hội sử dụng chắc chắn không nhiều, quần áo bảo hộ và mặt nạ phòng độc của cậu tôi cũng đã chuẩn bị rồi."
"Một trăm bộ mặt nạ và găng tay là không đủ, những thứ này không đắt tiền, có thể được sử dụng để thể hiện thiện ý với người chơi khác." Giang Vấn Nguyên dừng lại một lúc: "Còn nữa, đây chỉ là đề nghị của tôi, tôi không khuyên chị sử dụng quần áo bảo hộ và mặt nạ phòng độc."
Bạch Mai nhíu mày, đối với đề nghị của Giang Vấn Nguyên cô vô cùng khó hiểu, nhưng tốt xấu gì cũng không lập tức phản đối: "Vì sao?"
Giang Vấn Nguyên kiên nhẫn giải thích: "Đầu tiên, nguồn lây nhiễm và kênh lây nhiễm không rõ ràng, độ tin cậy của quần áo bảo hộ và mặt nạ phòng độc cũng không rõ và chúng rất phô trương. Khi lòng người bị ép đến giới hạn, những điều này không thể bảo vệ được chị, ngược lại sẽ biến chị thành mục tiêu. Thứ hai, những chiếc răng kỳ lạ sẽ phát triển từ vết thương, giải thích cẩn thận chi tiết này, trong trò chơi chúng ta sẽ có khả năng bị chấn thương cao. Nếu nguyên nhân của chấn thương là một cuộc xung đột chống lại NPC thì quần áo bảo hộ và mặt nạ phòng độc sẽ chỉ trở thành một gánh nặng, vô hình làm tăng nguy cơ chấn thương của chị. Tóm lại, quần áo bảo hộ và mặt nạ phòng độc có thể được đưa vào trò chơi nhưng không cần phải lấy ra ngay từ đầu, làm tốt việc bảo vệ cơ bản đầu tiên là ok, trọng tâm của chúng ta nên được đặt vào việc xác định nguyên nhân của bệnh lạ và giải quyết nó."
Bạch Mai bừng tỉnh hiểu ra, cô dùng sức gật gật đầu, hy vọng đối với với việc thông qua trò chơi tăng lên không ít, nụ cười trên mặt cũng trở nên rõ ràng hơn. "Tôi hiểu rồi, hết thảy đều theo lời cậu nói."
Dùng xong bữa tối, Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai đến hiệu thuốc bổ sung đầy đủ những thứ cần mua. Lần này ra ngoài, Giang Vấn Nguyên cũng không quên mang theo vali của mình. Đối với việc này, Bạch Mai lại càng thêm kính trọng với Giang Vấn Nguyên, nhìn biểu cảm của cô, có lẽ đã bắt đầu bổ não rằng Giang Vấn Nguyên có mười tám con rối trong vali.
Căn hộ có một phòng khách, một phòng vệ sinh, ngay cả nhà bếp cũng không có, phòng ngủ không lớn, bên trong đặt hai chiếc giường đơn 1,2 mét chỉ chừa lại lối đi. Trước khi đi ngủ, Bạch Mai lấy ra một hộp trang sức từ trong tủ đầu giường, lấy ra một sợi xích bạc dài chừng một thước. "Trần Miên, tôi chỉ có thể cảm giác được thời gian tiến vào trò chơi là ngày mai, thời gian cụ thể cũng không xác định, trước tiên chúng ta trói chặt quan hệ đi."
Giang Vấn Nguyên nhìn sợi xích bạc, liền nhớ tới phổ cập của Trương Thần, vàng bạc là thứ duy nhất ngoại trừ con rối có thể mang ra khỏi trò chơi. Lợi dụng đặc thù của vàng bạc, người chơi có thể cùng nhau tiến vào trò chơi. Giang Vấn Nguyên đeo một đầu của sợi dây xích lên cổ tay phải, nói với Bạch Mai đang muốn nói lại thôi: "Chị còn muốn nói gì nữa, cứ nói thẳng đi."
"Cậu đã nhìn ra rồi." Bạch Mai ngượng ngùng cười nói, cô lấy từ trong túi ra hai vòng đeo tay dây đỏ: "Đây là tôi hao tổn công sức tìm được trên diễn đàn, chỉ tốn 25 nghìn tệ. Người bán cam đoan uy tín, những người chơi đeo nó vào trò chơi nhất định sẽ cùng một phe. Tôi đã chứng thực những người chơi đã mua, tất cả bọn họ đều ổn!"
Giang Vấn Nguyên âu yếm nhìn Bạch Mai: "..."
Bạch Mai: "????"
Giang Vấn Nguyên sâu kín thở dài:
"Vật này chắc chắn là giả."
Bạch Mai không phục: "Cậu dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?"
Giang Vấn Nguyên giải thích: "Để tôi đưa ra một ví dụ cực đoan nhất, nếu số người vào trò chơi là số chẵn, vừa vặn tất cả mọi người đều dùng dây đỏ này đeo vào trò chơi, trùng hợp trong vòng chơi này lại có thiết lập kẻ phản bội. Vậy thì chị nghĩ ai sẽ là kẻ phản bội?"
Hai tay Bạch Mai ấn huyệt thái dương đau khổ suy nghĩ: "Có lẽ trò chơi sẽ sắp xếp thêm một người chơi đơn độc trở thành kẻ phản bội."
Giang Vấn Nguyên tiếp tục phản luận: "Nếu trò chơi căn cứ vào tình huống này, sắp xếp người chơi đơn lẻ không đeo dây đỏ trở thành kẻ phản bội, vậy không phải là trò chơi đã nhận ra tác dụng của dây đỏ hay sao? Nếu biết được sự tồn tại của sợi dây đỏ này thì chị có nghĩ rằng trò chơi sẽ cho phép nó tiếp tục tồn tại không?"
Bạch Mai không thể phản bác lời Giang Vấn Nguyên, nhưng vẫn không hết hy vọng: "Nhưng tôi đã chứng thực rất nhiều người chơi đã mua dây đỏ, bọn họ cũng không thể là gian lận tập thể chứ!"
Giọng nói của Giang Vấn Nguyên lộ ra vẻ tàn khốc: "Người chơi sau khi mua dây đỏ có thể sống sót trở về chắc chắn phải có đồng đội. Nhưng nếu những người còn sống trở về là kẻ phản bội thì chị có nghĩ rằng hắn ta sẽ công bố danh tính của mình không? Người duy nhất có thể phơi bày hành vi gian lận của người bán hàng chỉ có thể là đồng bọn của kẻ phản bội, nhưng lòng người nào chịu nổi khảo nghiệm. Chị cảm thấy kẻ phản bội sẽ ra sao nếu có được người bạn đồng hành hết lòng tin tưởng?"
Bạch Mai câm lặng không nói gì, thật lâu mới hoàn hồn lại: "Trần Miên, cậu thật kỳ quái. Người bình thường gặp phải sợi dây đỏ này, phản ứng đầu tiên chắc chắn là sẽ sẵn sàng tin tưởng vào khả năng của nó thay vì đặt câu hỏi từ quan điểm tồi tệ nhất."
"Dù sao tiền cũng tiêu rồi, coi như mua cho an tâm đi." Nói xong, Bạch Mai không cho Giang Vấn Nguyên cơ hội phản đối, trực tiếp đeo dây đỏ lên cổ tay Giang Vấn Nguyên. Bạch Mai mặc đang mặc một bộ đồ thể thao, giày thể thao trên chân cũng không cởi, xoay người nằm xuống: "Ngủ ngon."
Giang Vấn Nguyên chăm chú nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay, lời nói của Bạch Mai giống như một cái búa tạ đập vào lòng cậu, từ khi nào cậu bắt đầu dùng thái độ hoài nghi để nhìn tất cả mọi thứ? Có lẽ, là từ sau cái chết của Trần Miên.
Hai người ngủ đến nửa đêm, sau đó đồng loạt từ trong mộng bừng tỉnh, mở hai mắt ra đã thấy mình ngồi trên bàn tròn. Đập vào mắt là rất nhiều khuôn mặt xa lạ thần sắc tương tự nhau. Giang Vấn Nguyên nhìn về phía Bạch Mai ngồi bên tay phải cậu, sắc mặt Bạch Mai trắng bệch, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, im lặng nói: "Vòng tay dây đỏ chắc chắn hữu dụng mà, nếu không chúng ta làm sao có thể khéo léo ngồi cùng một chỗ như vậy."
Giang Vấn Nguyên không để ý tới lời nói của Bạch Mai, ánh mắt của cậu dừng ở chỗ trống trên bàn tròn. Từ bên phải chỗ trống đếm lên, Giang Vấn Nguyên xếp thứ 8, mà trên toàn bộ bàn tròn có tổng cộng 21 người chơi. Trên bàn tròn có người chơi mạnh hơn cậu tất nhiên là đáng tin cậy, nhưng điều này cũng chứng minh vòng này rất khó, muốn sống sót thông quan chỉ sợ rất khó khăn.
Ý nghĩ này của Giang Vấn Nguyên càng được khẳng định thêm sau khi con rối đầu chim lấy đi chân hoặc tay của người chơi làm vé vào cửa. Giang Vấn Nguyên bị lấy mất tay trái, Bạch Mai thì là chân phải, hai người mang theo tâm tình nặng nề tiến vào trò chơi--
Một đám người chơi ngồi trên hai chiếc xe ngựa, đi trên con đường đá vụn xóc nảy. Một người đàn ông da trắng với sống mũi cao thâm thúy, mặc trang phục thời Trung cổ nói với người chơi: "Chuyến đi đến Manaliga lần này, mọi người có nhiệm vụ là chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của dân làng. Mọi người chỉ có 15 ngày, nếu thời hạn đến mà các người vẫn không thể tìm ra phương pháp trị bệnh thì mọi người không thể tưởng tượng ra cái giá phải trả đâu. Ngoài ra, nếu dân làng bị bệnh muốn chạy trốn, mọi người có nghĩa vụ ngăn chặn họ lại. Khi cần thiết, tôi cho phép các bạn giết họ, không được để cho bất kỳ bệnh nhân nào trốn thoát khỏi Manaliga."
Sĩ quan da trắng dặn dò xong đúng lúc xe ngựa dừng lại ở một khu lều trại được dựng tạm lên. Mấy trăm binh sĩ mặc khôi giáp đeo trường kiếm đã ở đó chờ bọn họ đến. Sĩ quan da trắng vẫn tỏ thái độ cao cao tại thượng, nói với người chơi: "Chúng tôi đã chuẩn bị cho các bác sĩ những hộp thuốc để cứu bệnh nhân, mọi người nghỉ ngơi ở đây một lúc, sau đó mang theo hộp thuốc đi bộ đến Manaliga."
Sau khi sĩ quan da trắng tuyên bố giải tán tại chỗ, Giang Vấn Nguyên không đi lấy hòm thuốc ngay, mà hỏi binh lính nơi thuận tiện, Bạch Mai theo sát Giang Vấn Nguyên, cười ha ha: "Đúng lúc tôi cũng muốn giải quyết."
Giang Vấn Nguyên ồ một tiếng: "Chị đi đi, tôi không cần."
Bạch Mai khó hiểu nhìn Giang Vấn Nguyên lấy ra một con rối hề và một con rối vô diện điêu khắc xương từ trong không gian đặc biệt, đồng thời ghé sát con rối hề vào rối vô diện. "Chờ đã, Cậu muốn làm gì? Chúng ta còn chưa vào thôn điều tra, tình huống cụ thể còn chưa rõ ràng. Sử dụng năng lực của con rối vào lúc này có thích hợp không?"
Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nhìn Bạch Mai: "Tôi muốn sử dụng năng lực đặc biệt của con rối, không liên quan gì đến trò chơi."
Nói xong, cậu hướng con rối vô diện sử dụng năng lực đặc biệt của con rối hề --
Khả năng này chỉ có thể được sử dụng trong trò chơi, chi tiết khả năng: Đọc những gì vật phẩm đã trải qua, thu thập thông tin tình báo của các tay cừ khôi.
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
56 chương
72 chương
20 chương
43 chương
207 chương
240 chương