Con rối vô diện "... năng lực của con rối khắc vào trong đầu Giang Vấn Nguyên, năng lực đặc biệt nhất trong tất cả các con rối——" ... Còn nhớ đó là một đêm đông lạnh lẽo, Trần Miên gọi điện thoại hẹn Giang Vấn Nguyên ra ngoài gặp mặt. Khi đó chỉ còn vài ngày nữa là đến đêm giao thừa, rất nhiều cửa hàng đều treo biển ngừng kinh doanh. Trần Miên và Giang Vấn Nguyên đến chợ đêm gần tiểu khu, cửa hàng nào cũng đều chật kín người, hai người vất vả lắm mới tìm được chỗ trống ở một cửa hàng ma lạt thang  nhỏ trên mặt đường. (*Ma lạt thang (麻辣烫, malatang) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên) Buổi tối hôm đó, Giang Vấn Nguyên mơ hồ cảm giác được tâm tình Trần Miên không đúng lắm, thế nhưng cậu không nghĩ quá nhiều. Lúc chờ Ma lạt thang được gọi mang ra, cả hai nói chuyện tốt nghiệp và thực tập. Giang Vấn Nguyên đã sớm lên kế hoạch: "Học kỳ sau chúng ta cơ bản không có tiết học gì, em đã chọn mấy công ty game ở thành phố này, chờ năm sau sẽ nộp sơ yếu lý lịch. Còn anh, việc đi nước ngoài nghĩ sao rồi?" Trần Miên kéo tay Giang Vấn Nguyên lên, mười ngón tay đan vào nhau: "Em nỡ để anh xuất ngoại hả?" "Đương nhiên bỏ được." Giang Vấn Nguyên không chút suy nghĩ, trực tiếp thốt ra. Trần Miên ủy khuất nhìn cậu. Giang Vấn Nguyên bình thản nói tiếp: "Ở trong nước chúng ta cũng không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể hợp pháp lĩnh chứng. Anh..." Lời nói của cậu biến mất theo nụ hôn của Trần Miên. Anh áp trán hai người vào nhau, giọng nói có chút khàn khàn: "Không thể trách anh, muốn trách thì trách em quá phạm quy." Mặt Giang Vấn Nguyên nóng lên, nhẹ nhàng đẩy Trần Miên ra, vẻ mặt nghiêm túc trở lại: "Nơi này cách nhà không xa, anh chú ý hình tượng một chút đi!" Trần Miên cực kỳ yêu thích dáng vẻ Giang Vấn Nguyên cật lực che dấu thẹn thùng, anh còn muốn tiếp tục trêu chọc Giang Vấn Nguyên nhưng dạ dày lại chuyển đau: "... Aii, đau. " Giang Vấn Nguyên nhíu mày: "Không phải anh đã hứa với em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt hay sao? Sao lại mắc bệnh dạ dày, lại còn có gan dẫn em đến ăn Ma Lạt Thang! Em đến hiệu thuốc gần đây mua thuốc cho anh, anh xin ông chủ một cốc nước ấm uống trước đi. Em sẽ về ngay." Giang Vấn Nguyên chạy tới hiệu thuốc sau đó mang theo thuốc dạ dày Trần Miên thường dùng trở về. Còn chưa tới quầy hàng Ma Lạt Thang đã nhìn thấy Trần Miên từ xa, anh đang cầm lấy một xiên vịt bọc dầu ớt đỏ lòm, thở ra thổi lạnh —— Trần Miên nhìn thấy Giang Vấn Nguyên trở về, vừa cười vẫy vẫy tay với cậu, vừa cầm xiên vịt cắn một miếng. Đúng lúc này, một chiếc moto đi quá tốc độ chạy về phía Giang Vấn Nguyên. Vị trí Trần Miên ngồi đã ép xuống đường, người đàn ông đội mũ bảo hiểm đi xe đeo cái túi thật lớn. Mấy giây tiếp theo, trong mắt Giang Vấn Nguyên tựa như thước phim quay chậm gấp bội, cả đời cậu cũng không thể quên được. Chiếc moto gầm rú chạy ngang qua bên cạnh Trần Miên, chiếc túi hắn đang đeo hung hăng đập vào gáy Trần Miên. Một lực cực lớn đè lên đầu anh, đụng vào tăm trúc còn lại hơn phân nửa vịt xiên. Cây tăm tre sắc nhọn xuyên qua cổ họng, đâm thủng tuyến yên, chui ra khỏi gáy. Trong khoảnh khắc đó, Giang Vấn Nguyên như bị hạ định thân thuật, cả người cứng đờ không cách nào động đậy. Chiếc xe moto đụng vào Trần Miên không có ý dừng lại, rít lên chạy thoáng qua anh. Những hạt màu đen vụn vặt từ trên người đàn ông đội mũ bảo hiểm bay ra, những hạt này giương nanh múa vuốt quay cuồng, ở trước mắt Giang Vấn Nguyên giống như tàn thuốc biến mất trong không khí. Tất cả những gì xảy ra sau đó trong ký ức của Giang Vấn Nguyên chỉ còn lại vài mảnh vỡ. Trần Miên không lập tức chết đi, cũng không cách nào nói chuyện, anh nằm trong ngực Giang Vấn Nguyên, kéo tay Giang Vấn Nguyên, trên mặt mang theo vẻ không nỡ nhưng không có vẻ sợ hãi cái chết. Giang Vấn Nguyên dùng sức ôm Trần Miên nhưng không có cách nào từ trong tay tử thần đoạt lấy cơ thể Trần Miên đang lạnh dần. Khi xe cứu thương cùng dì Trần chú Trần đến hiện trường, Trần Miên ở trong ngực cậu nuốt xuống hơi thở cuối cùng. Xe cứu thương đến muộn, dì Trần chú Trần lo lắng chạy tới, mang Trần Miên trong lòng Giang Vấn Nguyên rời đi, cũng móc theo trái tim cậu mang đi. Tết này, dì Trần chú Trần liên tiếp ngã bệnh. Giang Vấn Nguyên bận trước bận sau chăm sóc bọn họ. Người khác đều nói Trần Miên kết giao được một người anh em tốt. Chú Trần không thể chấp nhận cái chết của con trai mình, ông đem cái chết của con trai đổ lên đầu Giang Vấn Nguyên, cũng không mang sắc mặt tốt mà đối đãi với cậu. Dì Trần mạnh mẽ hơn, nhanh chóng lấy lại tinh thần, tổ chức tang lễ cho con trai mình. Cái chết của Trần Miên là sự thật đã định. Thời gian có thể chậm rãi chữa khỏi lòng người, nhưng điều làm cho ba người không thể chấp nhận chính là, cảnh sát vẫn không thể bắt được hung thủ hại chết Trần Miên. Giang Vấn Nguyên với tư cách là nhân chứng đã đến đồn cảnh sát ghi lại lời khai. Xiên vịt đâm xuyên qua cổ họng Trần Miên là anh tự mình đưa vào trong miệng. Cảnh sát không quan tâm đến điều này nhưng Giang Vấn Nguyên lại thấy tràn ngập cảm giác không hài hòa. Vừa rồi Trần Miên còn đang đau dạ dày, cho dù đỡ đau cũng không nên ăn Ma Lạt Thang ngay lập tức để kích thích nó, thế nhưng hết lần này tới lần khác, anh không chỉ ăn mà còn chọn món vịt cay nhất. Còn có những hạt màu đen bay ra từ người đàn ông đội mũ bảo hiểm, việc này Giang Vấn Nguyên rõ ràng đã nhấn mạnh với cảnh sát nhiều lần. Cảnh sát cũng rất coi trọng manh mối này, bọn họ đã kiểm tra camera giám sát gần quầy hàng Ma Lạt Thang, dùng kỹ thuật khôi phục lại hình ảnh độ nét cao, nhưng trên người người đàn ông đội mũ bảo hiểm lại rất sạch sẽ, hoàn toàn không có thứ bẩn như Giang Vấn Nguyên nói. Cuối cùng, cảnh sát kết luận rằng các hạt màu đen là do Giang Vấn Nguyên ảo tưởng ra vì đã chứng kiến cái chết của người bạn thân. Giang Vấn Nguyên cũng đã xem video, nhưng đó có phải là ảo giác không? Dì Trần và chú Trần dần dần chấp nhận sự thật rằng con trai đã chết, lấy lại tinh thần. Sau khi Trần Miên chết Giang Vấn Nguyên vẫn máy móc dựa theo nguyên bản ban đầu tiếp tục sinh hoạt, học tập, nhậm chức thực tập. Không ai phát hiện, cậu mới là người không có cách nào tiếp nhận cái chết của Trần Miên. Có lẽ chính sự không cam lòng này đã khiến Giang Vấn Nguyên trở thành người chơi trên bàn tròn. ........ Giang Vấn Nguyên lấy chìa khóa két sắt cá nhân Trần Miên để lại, chín giờ sáng cùng ngày - thời gian ngân hàng mở cửa kinh doanh, cậu liền đi tới địa chỉ ngân hàng ghi trên tờ giấy. Trải qua một phen làm thủ tục, dưới sự dẫn dắt của nhân viên ngân hàng Giang Vấn Nguyên đi tới trước két sắt Trần Miên thuê. Sau khi nhân viên rời đi, Giang Vấn Nguyên hít sâu vài lần, tay khẽ run rẩy mở két sắt. Một hộp màu đen to bằng bàn tay được đặt ở mép cửa của két an toàn và một chiếc thẻ được đặt bên dưới hộp. Giang Vấn Nguyên lấy hộp ra, mở nắp hộp, một chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng mộc mạc hào phóng đập vào mắt. Bên trong chiếc nhẫn được khắc chữ CM đó là tên viết tắt của Trần Miên. Giang Vấn Nguyên mở thẻ ra, trên đó viết: "Giang Vấn Nguyên, nguyện cùng nhau đi nốt phần còn lại của cuộc đời, đầu bạc không rời." Nếu Giang Vấn Nguyên không tiến vào trò chơi bàn tròn, lúc này cậu nhất định sẽ vừa khổ sở vừa cảm động. Nhưng bây giờ, Giang Vấn Nguyên nhìn thứ bị nhét vào sâu trong két sắt, đưa tay lấy nó ra. Đó là một con rối vô diện điêu khắc xương màu trắng tinh khiết, trong nháy mắt cầm lấy con rối, năng lực đặc biệt của nó liền khắc vào trong đầu Giang Vấn Nguyên, năng lực của nó có thể là đặc biệt nhất trong tất cả các con rối—— Khả năng của con rối vô diện chỉ có thể sử dụng ở bên ngoài trò chơi, nội dung khả năng: "Thoát khỏi trò chơi bàn tròn." Giờ khắc này, không có khổ sở, không có cảm động, một trận hỏa hoạn vô danh thiêu đốt Giang Vấn Nguyên khiến ngực cậu đau đớn. Rốt cuộc là nguyện vọng gì đã khiến Trần Miên không tiếc lấy mạng đi đánh cược, cho dù lấy được con rối có thể rời khỏi trò chơi giữa chừng nhưng anh cũng tình nguyện để lại con rối cho Giang Vấn Nguyên gần như không có khả năng trở thành game thủ bàn tròn, sau đó tiếp tục kiên trì trong trò chơi bàn tròn? Nguyện vọng này so với ở bên người yêu còn quan trọng hơn nhưng Trần Miên lại chưa hề tiết lộ với Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên mang theo con rối vô diện và nhẫn trở lại ký túc xá. Cậu lấy cân điện tử công nghiệp có độ chính xác cao vừa mới mua trước vòng thứ hai của trò chơi ra, đặt con rối vô diện lên: 56,70g. Con rối hề: 12,60g. Con rối công chúa: 16,80g. Trước khi lấy được con rối vô diện, Giang Vấn Nguyên liền cảm thấy trọng lượng của hai con có chút bất hòa, lại thêm con rối vô diện, cậu liền phát hiện rõ ràng, trọng lượng của con rối trong hiện thực đều là bội số 2,1. Con rối hề 6x2.1g con rối công chúa 8x2.1g rối vô diện 27x2.1g. Theo trí nhớ của Giang Vấn Nguyên, vòng kia của con rối hề đã chết 6 người chơi, con rối công chúa đã chết 8 người, mà trọng lượng của linh hồn con người là 21g. Mặc kệ trong lòng Giang Vấn Nguyên suy đoán chính xác hay không, trò chơi bàn tròn cũng không phải là một máy ước nguyện vạn năng vô hại. Giang Vấn Nguyên đặt ba con rối chung một chỗ, dùng điện thoại dự bị mở diễn đàn ra. Trong thanh thông tin hệ thống, cậu nhận được hai lời mời kết bạn, từ "Tôi là một người tốt" và "Người chơi gà, đường vẫn còn xa". Theo phong cách đặt tên, không khó để tìm ra chủ sở hữu của tài khoản là ai. Giang Vấn Nguyên chấp nhận lời mời kết bạn của bọn họ sau đó mở khung chat cùng Bất Tiếu: Trương Thần, tôi muốn nhận người chơi ủy thác, cậu có đề nghị gì không? Trương Thần trả lời rất nhanh, còn liên tục gửi mấy tin nhắn: ??????? Bất Tiếu: Trộm acc? Bất Tiếu: Anh con mẹ nó là ai? Bất Tiếu: Hay là diễn đàn làm mưa làm gió, thông tin bừa bộn? Giang Vấn Nguyên mặt lạnh lùng, Miên Miên: diễn đàn không có động kinh, là tôi. Cậu có còn nhớ rõ ngày thứ hai, trên răng cửa của cậu có dính lá hẹ hay không? Bất Tiếu: Ngừng ngừng ngừng! Tôi tin anh là chính mình! Không phải hôm qua anh vừa mới vào trò chơi sao, sao hiện tại lại muốn nhận ủy thác luôn rồi? Miên Miên: Ừ, cậu có đề xuất gì không? Bất Tiếu: Dẫn người ủy thác không thể bừa bộn, có một số ủy thác là bẫy, một số cái sơ sẩy sẽ mất mạng. Nếu anh muốn nhận ủy thác thì tốt nhất là nên tham gia một tổ chức đáng tin cậy. Tổ chức xem xét thông qua danh sách, ít nhất không cần lo lắng đó là bẫy, thù lao cũng được đảm bảo. Nhưng tổ chức đáng tin cậy không dễ tìm, ngưỡng gia nhập cũng cao. Ví dụ như tổ chức Phong Diệp của chúng tôi, cho dù tôi đề cử cho anh thì anh cũng phải trải qua ba vòng khảo hạch trò chơi mới được. Miên Miên: Quá chậm, tôi muốn chơi trò chơi trong một hoặc hai ngày. Bất Tiếu: Anh đã làm gì, sao lại vội vàng vào trò chơi? Miên Miên: Điều này có quan trọng không? Bất Tiếu: Nếu anh cho tôi biết lý do tại sao, tôi có thể xem xét việc giúp anh tìm một ủy thác. Miên Miên: Tôi sẽ vào trò chơi để làm một thí nghiệm, nội dung cụ thể của thí nghiệm tôi không thể cho cậu biết. Bất Tiếu: ... Một lát sau, Trương Thần lại trả lời: Tổ chức chúng tôi có một ủy thác, nhưng vẫn không có ai đồng ý nhận. Ngày mai cô ấy vào trò chơi, cô ấy đã dùng con rối bói toán qua nội dung trò chơi, đó là trò chơi dịch bệnh được người chơi công nhận là vô cùng khó giải quyết. Nguồn lây nhiễm không rõ, một khi bị nhiễm bệnh tất cả những nơi mở trên cơ thể của người bị nhiễm bệnh sẽ mọc răng. Giữa hai ngón tay, mắt và những nơi khác sẽ phát triển một hàng răng, vết thương bị cắt bởi vũ khí sắc bén cũng sẽ mọc răng và duy trì trạng thái mở miệng. Không chỉ có thế, những chiếc răng quỷ dị này sau khi bị đánh gãy còn có thể tái sinh, vết thương cũng sẽ không khép lại. Loại ủy thác này anh cũng muốn nhận sao? Đồng tử Giang Vấn Nguyên dày đặc đen kịt như đêm, cậu chậm rãi đánh ra hai chữ trong hộp thoại: Tôi nhận. Ở một thành phố khác, trong phòng học lớp 12, Trương Thần dùng sách tham khảo xếp chồng lên nhau ngăn trở tầm mắt của giáo viên, nhìn chằm chằm điện thoại di động, yên lặng thở dài. Rốt cuộc là thí nghiệm gì có thể khiến anh ấy không tiếc mạo hiểm cực lớn cũng muốn vào trò chơi?