CHƯƠNG 104: Cuối cùng cũng gặp được anh Edit: Foxpii Giang Vấn Nguyên ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng ở vị trí trung tâm tế đàn, sợi xích loang lổ máu lấp lánh dưới ánh mặt trời lạnh lẽo, cuối dây xích khảm trên cột sỉ nhục cũng bị vết máu nhuộm thành màu đỏ đen. Mỗi ngày lúc 6 giờ tối, một phạm nhân sẽ bị trói vào cột sỉ nhục để cung cấp cho một tập hợp các linh hồn đầy tức giận và oán hận. Tại tế đàn này, mỗi ngày nó đều nhận máu tươi rửa tội, chắc chắn là sự tồn tại đặc biệt nhất. So với tế đàn, những vật chứng quan trọng của tội ác được giấu trong cảnh ảo cũng sẽ trở nên vô giá trị. Điều kỳ lạ hơn là, rõ ràng ý nghĩa của tế đàn rất đặc biệt, nhưng ngoại trừ những người chơi trở thành đồ tế, những người chơi sống sót khác sẽ không chủ động kiểm tra bàn thờ. Phong cách chơi trò chơi của số 21 và 09, trực tiếp làm sáng tỏ thân phận, đủ để thấy tính cách của bọn họ mạnh mẽ như thế nào, bọn họ sẽ không đi theo con đường thông quan trò chơi thứ hai đầy bất trắc, bọn họ càng có khuynh hướng nắm chặt quyền chủ động trong tay mình đi theo con dường hiến tế người chơi khác thông quan. Về phần những người chơi giống như Giang Vấn Nguyên gắt gao che giấu thân phận người chơi, khẳng định có người mơ ước con đường thông quan trò chơi thứ hai. Nhưng mà cho dù những người chơi này thật sự có người nhận ra sự đặc biệt của tế đài, không đến vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không tùy tiện đến tế đài xem xét tình huống. Hành vi lên tế đàn rõ ràng là trái với mô hình hành vi của phạm nhân NPC, cực kỳ dễ dàng để lộ danh tính người chơi. Giang Vấn Nguyên duy trì tư thế nhìn lên tế đàn, đứng tại chỗ một hồi lâu, mới một lần nữa bước chân, không phải đường đến nhà ăn, mà là điều hướng, sải bước đi về phía tế đàn. Khi bọn phạm nhân lần lượt rời giường đi ăn sáng, Giang Vấn Nguyên đi kiểm tra bàn thờ, có vẻ vô cùng đột ngột, dễ dàng bị người chơi khác theo dõi. Nhưng Giang Vấn Nguyên đã bất chấp nhiều như vậy, lúc này cách nghi thức hiến tế hôm nay chưa tới mười hai giờ. Bậc thang đi lên tế đài vừa cao vừa dốc, bậc thang rộng một thước, hai bên không lắp lan can phòng hộ, nếu dưới chân hơi trượt một cái nghiêng người ngã xuống, không chết cũng phải mất đi nửa cái mạng. Đón gió buổi sáng còn mang theo sương sớm, Giang Vấn Nguyên giẫm lên bậc thang đi lên đỉnh tế đàn, sau lưng đã bịt kín một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh. Cũng không biết nội tâm số 21 rốt cuộc cường đại cỡ nào, có thể hết lần này đến lần khác áp giải người đang giãy dụa leo lên tế đài nhưng thủy chung mặt không đổi sắc. Hắn cũng không sợ bị tế phẩm sinh ra ý niệm ngọc thạch câu phần* trong đầu, đem hắn đụng xuống bậc thang ném thành thịt bùn sao? Hay là nói số 21 căn bản là không có tâm, hắn chính là bản thể của trò chơi bàn tròn? (*ngọc thạch câu phần: tốt xấu gì cũng phải tiêu hủy) Vị trí trên tế đàn cũng không rộng rãi, đại bộ phận không gian đều bị cột sỉ nhục chiếm đi, có thể làm vị trí cho Giang Vấn Nguyên đặt chân căn bản không có bao nhiêu. Giang Vấn Nguyên nhìn cột sỉ nhục gần trong gang tấc, cột sỉ nhục bằng gỗ toàn thân bao bọc trong huyết tương khô dày, phía trên còn lưu lại một ít mảnh nhỏ mô cơ thể thối rữa. Mùi hôi thối từ huyết nhục phát ra có thể so sánh với công kích tinh thần, lúc nào cũng hành hạ thần kinh mệt mỏi đến cực điểm của Giang Vấn Nguyên. Huyệt thái dương của Giang Vấn Nguyên đột nhiên nhảy không ngừng, cậu đã cả đêm không ngủ để đi tìm kiếm bản thể của trò chơi bàn tròn, không những không thể xác định đối tượng nghi ngờ, ngược lại nhìn thấy ai nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy có mèo vờn chuột, đối tượng nghi ngờ càng tìm càng nhiều, căn bản không sờ được đầu mối. Cho nên hiện tại Giang Vấn Nguyên đối mặt với tế đài bị nghi ngờ lớn nhất, cũng không lấy ra dũng khí nói ra câu ám ngữ "Tôi tìm thấy bạn rồi" Giang Vấn Nguyên đưa tay phải vào trong bộ quần áo màu vàng cam, lấy tù phục làm vỏ che lấp để lấy con rối xương ra khỏi không gian đặc biệt. Tối hôm qua Giang Vấn Nguyên đi khắp tế đàn tìm kiếm bản thể của trò chơi bàn tròn, thỉnh thoảng không quyết định được chủ ý, cũng sẽ tìm kiếm ý kiến của chú Trần, nên chú Trần vẫn duy trì trạng thái nửa tỉnh táo. Khi Giang Vấn Nguyên lấy con rối xương ra, chú Trần liền mở hai mắt dưới tù phục của Giang Vấn Nguyên. Cả mảng màu vàng cam cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đến chú Trần, trong nháy mắt ông đã hiểu Giang Vấn Nguyên đưa mình đi đâu. Thanh âm già nua dưới tù phục Giang Vấn Nguyên nhẹ nhàng vang lên: "Cậu hoài nghi bản thể của trò chơi bàn tròn dựa vào cột sỉ nhục của tế đài?" Giang Vấn Nguyên đặt bàn tay trái lên cột sỉ nhục, nhẹ nhàng chạm vào liền rơi xuống mấy khối huyết tương đông cứng, nói mấy câu giải thích vấn đề khoảng cách giữa người chơi và tế đài một lần: "Tế đài nằm ở vị trí trung tâm tế đàn, tầm nhìn cực tốt, nếu bản thể trò chơi bàn tròn bám vào cột sỉ nhục quan sát toàn bộ tế đàn, sẽ có thể đem nhất cử nhất động của người chơi thu hết vào đáy mắt. Hơn nữa..." Giang Vấn Nguyên nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, một lúc lâu sau cũng không có nói tiếp, chú Trần nhịn không được thúc giục nói: "Hơn nữa cái gì, sao không nói tiếp?" "Đây chỉ là suy đoán chủ quan của con về trò chơi bàn tròn, không có bất kỳ bằng chứng nào ủng hộ." Trò chơi bàn tròn đẩy Giang Vấn Nguyên và Trần Miên vào vực sâu luân hồi thống khổ, lấy thống khổ của bọn họ làm niềm vui, lấy linh hồn của bọn họ làm thức ăn, có thể thấy được bản tính ác liệt của trò chơi bàn tròn. Cho nên Giang Vấn Nguyên sâu xa có loại cảm giác, cho dù trò chơi bàn tròn bị ám toán bị Trần Miên kéo vào cục, nó vẫn sẽ như trước, kém tính không thay đổi. Giang Vấn Nguyên hít sâu một hơi, "Những người chơi tế phẩm bị còng tay trên cột sỉ nhục kia, bọn họ thống khổ bị đám oán linh giết chết, lại hoàn toàn không biết kỳ tích ở phía sau mình, đó sẽ là chuyện tuyệt vọng cỡ nào. Sự tuyệt vọng của người chơi chính là nguồn gốc vui của trò chơi bàn tròn." Chú Trần trầm mặc thật lâu, Giang Vấn Nguyên phỏng đoán mang theo ấn tượng chủ quan của cậu về trò chơi bàn tròn, dùng ấn tượng chủ quan của cậu đi tìm bản thể trò chơi bàn tròn, kỳ thật là một chuyện rất không sáng suốt. Nhưng trong huyết mạch chú Trần xuất phát từ trò chơi bàn tròn, khiến ông cảm thấy ấn tượng của Giang Vấn Nguyên đối với trò chơi bàn tròn không nhất định là sai. Giang Vấn Nguyên mặc quần áo tù nhân màu cam bắt mắt dừng lại trên tế đài, không thể nghi ngờ vô cùng bắt mắt. Chú Trần chậm trễ như vậy, một số tội phạm ăn sáng xong từ phòng ăn đi ra liền chú ý tới trên đài tế có thêm một người. Cho dù không phải người chơi, đối với người xuất hiện trên tế đài cũng vô cùng hứng thú. Trước khi càng tụ tập càng nhiều người, Giang Vấn Nguyên phải nhanh chóng bước xuống tế đài, cậu mở không gian đặc biệt ra, dùng tốc độ nói nhanh với chú Trần: "Suy đoán chủ quan của con về trò chơi bàn tròn cũng chỉ là muốn mở rộng suy nghĩ. Kỳ thật tế đài dễ thấy như vậy, lại không cách nào di chuyển, bản thể của trò chơi bàn tròn cũng rất có thể ẩn nấp trong người phạm tội, ban ngày hôm nay con sẽ đem trọng điểm điều tra tập trung vào người phạm tội." Giang Vấn Nguyên đem kế hoạch hành động kế tiếp nói cho chú Trần biết, sau đó liền muốn đem con rối xương đặt trở lại không gian đặc biệt. Ngay khi nửa thân thể của con rối xương đã tiến vào không gian đặc biệt, chú Trần vẫn giữ im lặng đột nhiên mở miệng cắt đứt động tác của Giang Vấn Nguyên. Thanh âm trầm thấp của chú Trần, giống như là làm ra một quyết định vô cùng gian nan, "Tôi cảm thấy suy đoán của cậu về trò chơi bàn tròn rất có đạo lý, bản thể của nó có khả năng giấu ở trên tế đài." Ông hơi dừng lại, mới thở dài nói ra câu cuối cùng: "Tiểu Nguyên, nói ra ám ngữ với tế đài đi." Khi Trần Miên còn sống, chú Trần cũng giống như dì Trần, đều gọi Giang Vấn Nguyên là Tiểu Nguyên. Nhưng từ sau khi Trần Miên gặp chuyện không may, cách xưng hô của chú Trần đối với Giang Vấn Nguyên liền biến thành gọi tên lạnh như băng, không còn thân mật gọi cậu là Tiểu Nguyên nữa. Đã nhiều năm qua, vận mệnh cùng bọn họ đùa giỡn một trời, Giang Vấn Nguyên lại một lần nữa nghe được chú Trần gọi cậu là Tiểu Nguyên... Giang Vấn Nguyên lại không cách nào cảm thấy cao hứng, cậu mơ hồ nhận ra chú Trần đột nhiên thay đổi thái độ có ý nghĩa gì. Giang Vấn Nguyên há miệng, miệng đắng chát, cậu chặn cổ họng lại, không phát ra được một chút âm thanh nào. Quần áo tù nhân màu cam, ngăn cách tầm mắt của Giang Vấn Nguyên và chú Trần, bọn họ không nhìn thấy biểu tình của nhau. Giang Vấn Nguyên có thể có cảm giác với tính toán của chú Trần, chú Trần đương nhiên cũng có thể biết trong lòng Giang Vấn Nguyên nghĩ cái gì, ngữ khí của ông đột nhiên trở nên nghiêm khắc, ra lệnh cho Giang Vấn Nguyên, "Nói ra ám ngữ!" Yết hầu Giang Vấn Nguyên run rẩy, nuốt xuống vị đắng trong miệng, nhưng thế nào cũng không nuốt hết được vị đắng không ngừng chảy ra ngoài. Đầu lưỡi Giang Vấn Nguyên nặng như thiên kim, hàm răng phảng phất như mũi đao sắc bén, hai môi biến thành tảng đá cứng ngắc, cậu dường như dùng hết lực lượng toàn thân, mới nói ra năm chữ "Tôi tìm thấy bạn rồi" với cột sỉ nhục đứng trên tế đài. Mùi tanh của máu tươi tràn ngập trong miệng Giang Vấn Nguyên, cậu kinh ngạc nhìn cột sỉ nhục hai đầu đầy xiềng xích, cái gì cũng không phát sinh. Giang Vấn Nguyên còn nhớ rõ chuyện xảy ra sau khi số 44 nói ra câu "Tôi tìm được bạn rồi", thần sắc cô sợ hãi chờ đợi mười giây, sau đó mất đi quyền khống chế thân thể, bị trò chơi bàn tròn khống chế leo lên bàn thờ tự hiến tế. Thời gian mười giây, mỗi một giây đều trở nên dài dằng dặc, Giang Vấn Nguyên ở trong lòng im lặng đếm, mỗi lần đếm một cái, trái tim cậu chợt co lại một chút. Giang Vấn Nguyên đếm giây cuối cùng, vẫn không có gì xảy ra. Không, không phải không có gì xảy ra. Giang Vấn Nguyên vẫn giấu tay phải ở dưới tù phục, trong tay bỗng nhiên buông lỏng, cậu bất chấp con rối xương có thể sẽ bị người ta nhìn thấy, run rẩy rút tay phải nắm con rối xương ra. Mặc dù con rối xương không có chi tiết ở cuối tứ chi, nhưng bộ phận thân thể của nó còn nguyên vẹn, nhưng con rối xương mà Giang Vấn Nguyên nhìn thấy bây giờ, chỉ còn lại một cái đầu, thân thể dưới đầu, lại vô thanh vô tức mà biến mất!