Cái hiểu lầm này đúng là không thể chấp nhận được. Vì sao em ấy lại cảm giác tôi mắc bệnh liệt dương chứ? Biểu hiện của tôi chưa đủ rõ ràng hay sao? Mỗi lần quyến rũ xong rồi lăn ra ngủ không phải em ấy à! Bị lãnh cảm cũng không phải em ấy à?! Cứ tiếp tục nhịn như vậy nữa, e rằng tôi sẽ thật sự trở thành một người vô dục vô cầu mất. Tôi kéo em ấy xuống dưới hầm để xe của bệnh viện. Tôi muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc chuyện này là thế nào. Thế nhưng em ấy vẫn ngơ ngơ ngác ngác, thậm chí lúc tôi hỏi em ấy có bị lãnh cảm hay không em ấy còn thể hiện rằng mình hết sức tức giận. Tôi bèn khóa cửa xe, ép em ấy ngồi trở lại trên ghế. Tôi bỗng chợt hiểu ra rất nhiều thứ, ví như cách đối phó với người hay suy nghĩ lung tung như em ấy thì trong một số trường hợp, tốt nhất là nên trực tiếp lấp kín miệng họ. Tuy rằng tôi không thể kiểm soát được suy nghĩ của em ấy nhưng chí ít tôi còn có thể xử lí được cái miệng của em ấy. HOÀN PHẦN HAI