Hôm nay là một ngày đẹp trời để đến bệnh viện. Tôi làm bữa sáng, em ấy đi rửa bát, sau đó chúng tôi cùng nhau lấy xe ra khỏi cửa. Tôi có một cậu đàn em rất thân hồi phổ thông vừa vặn làm bác sĩ về phương diện này, cậu ấy bảo tôi rằng mấy phòng khám nam khoa trên thị trường bây giờ không đáng tin chút nào, muốn chữa bệnh thì nên vào thẳng bệnh viện khám đi. Tôi cũng thấy loại chuyện này thật sự rất lúng túng, có người quen cũng tiện hơn một chút. Giải thích đơn giản vài câu với bạn trai xong, chúng tôi cùng nhau đi đến bệnh viện kia. Trong bệnh viện vẫn là cảnh chen lấn xô đẩy nhau quen thuộc, cô y tá nói với chúng tôi trước tiên phải đưa chứng minh thư của mình ra một chút đã. Em ấy đứng không nhúc nhích, tôi cũng đứng không nhúc nhích. Cô y tá hết lần này đến lần khác lặp lại câu nói kia, tôi mới chợt cảm thấy có gì đó sai sai. Tôi bảo em ấy lấy chứng minh thư ra, em ấy lại vô cùng nghi hoặc. Người sau lưng dùng ánh mắt như nhìn mấy thằng đập đá để nhìn hai người chúng tôi. Dường như tôi đã hiểu ra điều gì đó rồi. Tốt lắm, tôi đã hiểu rồi. Ha ha. Tôi bèn lôi em ấy ra khỏi đoàn người xếp hàng. Để chứng thực cái suy đoán có thể nói là hoang đường trong lòng, tôi hỏi em ấy vì sao lại giở trò nghịch ngợm. Em ấy hỏi ngược lại tôi vấn đề này. Em ấy cảm thấy mình đang dẫn tôi đến khám bệnh nhưng tôi lại cảm thấy người phải khám bệnh rõ ràng là em ấy. … Hiểu lầm này còn hơi lớn đấy. Chẳng lẽ em ấy cho rằng tôi mắc bệnh liệt dương?!