Đôi hàm ngọc đều tăm tắp trắng bóng cũng đặt lên vành tai hắn,nhẹ nhàng khẽ cắn. Hạ Phùng Tuyền hơi sửng sốt hỏi: “Diệp Tây Hi, em có cái gì đó không đúng, rất lạ đó.” “Sao vậy? Những thứ này chẳng phải là anh dạy cho em sao?” Diệp Tây Hi khẽ mỉm cười, sau đó hướng tai của hắn mà thổi một hơi nhè nhẹ kích thích. Hạ Phùng Tuyền chỉ cảm thấy toàn thân đột ngột căng thẳng, trên trán lập tức lấm tấm mồ hôi nóng quá mà toát ra, giọng nói khàn khàn: “Chiêu này… hình như không phải do anh dạy em.” “Em tự học.” Diệp Tây Hi trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, năm thứ hai trung học lúc lén lén lút lút xem trộm “phim đen” rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội để sử dụng, cho nên mới nói con người lúc nào cũng nên học hỏi những thứ mới. (chắc chắn là bả bị Bạch Bách Thanh rủ rê rồi chứ nếu k còn đâu thanh danh của người con gái nữa =”=) Hạ Phùng Tuyền trong mắt chợt loé sáng kì dị, nâng cằm của cô lên, trầm giọng hỏi: “Em có âm mưu gì?” Cư nhiên bị hắn nhìn thấu, Diệp Tây Hi vội vàng giả bộ oan ức: “Không có a, làm sao anh có thể nói như thế được cơ chứ, em thật đau lòng, thật khổ sở, cực kì đau khổ a!” Hạ Phùng Tuyền hoàn toàn chẳng để lọt tai một chữ, hắn động thân, đem “tiểu hạ” nhà mình tiến gần vào người cô. Đột nhiên xuất hiện kích thích, khiến cho Diệp Tây Hi không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng. Hạ Phùng Tuyền mặt lạnh te nhìn cô: “Diệp Tây Hi, đừng để anh phải ép em nói ra.” Diệp Tây Hi trong lòng một ngàn một vạn lần không phục, cô ghét nhất chính là điểm này, tên Hạ Phùng Tuyền đáng chết này, vĩnh viễn chỉ biết ra lệnh cho cô, vĩnh viễn chỉ biết cướp đoạt, vĩnh viễn chỉ biết uy hiếp. Cô đang cân nhắc xem có nên cho hắn hai cái bạt tai rồi khuyến mãi thêm mấy phát đạp vào háng không, để cho tiểu hạ nhà hắn kiếp sau cũng vẫn tàn phế luôn! Nhưng mà, trải qua bao nhiêu kinh nghiệm xương máu hoàn toàn bi thảm, lấy thái độ cứng rắn chống trả hắn kết quả là một kết cục chết chóc. Cho nên, cô quyết định thẳng thắn: “Em muốn trở về Hạ gia.” Hạ Phùng Tuyền dương dương tự đắc: “Nhớ kỹ, em là vị hôn thê của anh, cho nên, Hạ gia chính là nhà của em.” Diệp Tây Hi cố ý cụp mắt xuống, đôi long mày còn ươn ướt, hơi nước xung quanh vẫn bốc nghi ngút, cô ngập ngừng nói: “ý của em là, em muốn gặp cha… Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cha nhất định sẽ rất lo lắng.” “yên tâm, anh đã gọi điện thông báo cho bá phụ rồi, cho ông ấy biết em đang ở cùng với anh rồi.” Hạ Phùng Tuyền khẩu khí đã mềm đi rất nhiều. Diệp Tây Hi thừa thắng xông lên: “Nhưng mà, đã rất lâu rồi em chưa được gặp ông ấy, em thực sự muốn gặp ông ấy.” Hạ Phùng Tuyền nét mặt bất động không biểu hiện cảm xúc gì. “Mong anh có thể cho phụ tử em được gặp mặt nhau một lần.” Diệp Tây Hi thanh âm mềm nhẹ yếu ớt đáng thương. Hạ Phùng Tuyền nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Vậy em sẽ làm gì để cảm ơn anh đây?” Diệp Tây Hi trên mặt hiện lên nét mỵ hoặc, cô cúi đầu, loại chuồn chuồn lướt nước khẽ hôn lên lồng ngực vạm vỡ rắn chắc cường tráng của hắn. Đôi môi mềm mại căng mọng kia vừa chạm tới da thịt cứng rắn, hai bên giao hoà, lấy nhu khắc cương. Cô dò xét chọn đúng thời điểm thích hợp, vươn đầu lưỡi nhỏ xinh ra, không chút phân vân lưỡng lự khẽ chạm nhẹ lên bàn tay của hắn. Hết sức hấp dẫn. Ngay trong nháy mắt, Hạ Phùng Tuyền cả người căng thẳng, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn. Diệp Tây Hi hiểu, cô đã thành công. Hạ Phùng Tuyền ôm lấy hông của cô, bắt đầu cuồng dã cọ sát vào cơ thể cô như bắt đầu một cuộc đua nước rút, ngang ngược di chuyển không theo một quy luật nào cả. Diệp Tây Hi cũng ôm chặt lấy hắn, cảm nhận được sự rung động của hắn, cả cơ thể cũng không tự chủ được mà hoà cùng nhịp điệu đó. Bọt nước tung toé quay cuồng, mùi thơm nồng nặc, hơi nước bốc lên nghi ngút. Chỉ còn mờ ảo hai cơ thể trong tình trạng “free” dây dưa một chỗ, nam gầm nhẹ, nữ yêu kiều, đan vào nhau, không còn cách nào để phân rõ nữa…