Bạn trai tôi là con sói
Chương 17
Bọn họ….hôn môi??!!
Diệp Tây Hi trong khoảnh khắc hóa thành tượng đá.
Nhưng trong khi cô đang ủ ê cho rằng đây thực sự là đại đại xui xẻo thì Hạ Phùng Tuyền lại dường như chẳng để ý gì, còn sờ sờ môi mình hài hước nói: “Thật là, cô còn muốn đòi cả vốn lẫn lãi nữa cơ à.”
Diệp Tây Hi cảm thấy như bị sét đánh ngang đầu, đầu cô nổ tung thành từng mảnh, sau đó—
“A!!!!!!!!!!!!!”
Lúc này, đang trong phòng bếp quản gia A Khoan gỡ ống nghe điện thoại ra, nhướng mày, tự nhủ hỏi: “Kỳ quái, ở đâu ra tiếng quạ kêu vậy?”
————–
“Tôi phải giết chết anh ta!”
Hôm nay, Bạch Bách Thanh quyết định tới Hạ gia thăm Diệp Tây Hi, kết quả là vừa bước vào phòng đã chứng kiến cảnh bạn tốt của mình đang nghiến răng nghiến lợi không ngừng đánh vào chăn, trong miệng vẫn la hét kêu giết người.
Bạch Bách Thanh không hề nể tình, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một phen, cuối cùng mở miệng phán: “Chỉ bằng cậu?”
Diệp Tây Hi liếc hắn một cái: “Cậu cho mình không dám làm thật ư?”
“Cậu muốn giết Hạ Phùng Tuyền, e rằng đời đời kiếp kiếp này cũng không thể nào đâu, bất quá,” Bạch Bách Thanh sờ sờ cằm, mắt lóe lên vẻ quỷ dị “Có một cách có thể làm cho anh ta bị hành hạ sống không bằng chết.”
“Cách gì vậy?”
“Gả cho anh ta.”
“…”
“Trong tương lai kẻ nào cứơi phải cậu nhất định sẽ phải sống từng ngày như ở địa ngục, chết còn hạnh phúc hơn, cậu gả cho anh ta để anh ta nhận sự hành hạ đó, thật nhiều đau đớn oa ha ha…Cậu định làm cái gì mà cứ ngó mình chằm chằm vậy?” Bạch Bách Thanh sau một hồi thao thao bất tuyệt bỗng chột dạ.
“Mình đang cân nhắc xem” Diệp Tây Hi xoắn tay áo, chậm rãi nói: “Đến tột cùng đánh vào má trái của cậu hay là nên tương vào má phải đây?”
Vì làn da không sẹo, Bạch Bách Thanh vội vàng hiến kế: “Nếu như cậu thực muốn trả thù anh ta, mình nghĩ ra cách rồi!”
“Nói!”
“Căn cứ theo những gì cậu nói thì Hạ Phùng Tuyền rất gian xảo đúng không?”
“Không sai.”
“Vì vậy chắc chắn sẽ không bao giờ có chuyện anh ta chịu thua đúng không?”
“Có lý a~”
“Vậy chúng ta đánh cược với anh ta thì sao?”
“Đánh cược cái gì hả?”
“Đánh cược cái sở trường giỏi nhất của chúng ta mà, còn anh ta thì không… chờ anh ta thua rồi mình ra điều kiện, trước mặt mọi người, anh ta tuyệt đối sẽ sĩ diện, đến lúc đó cậu muốn làm gì thì làm.”
“Thiên tài!” Diệp Tây Hi hài lòng gật đầu, cười khúc khích.
“Đúng rồi, cậu dù thế nào cũng coi như là người sói rồi, thử biến hình cho mình nhìn coi một cái.” Bạch Bách Thanh hứng thú nổi lên.
“Cậu định biến mình thành con cún nhỏ để chơi hả. Sớm thử qua rồi, mình không thể biến hình đâu.”
“Haiz thật là đáng tiếc quá đi!”
Diệp Tây Hi lại bị kích động thổi thổi những lọn tóc lòa xòa trước trán hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Bạch, cậu đã biết mình là người sói rồi mà không kinh ngạc chút nào sao?”
Bạch Bách Thanh rất chân thành trả lời: “Thật ra thì trong lòng mình, cậu từ xưa tới nay chưa lúc nào là người thường cả.”
“Tiểu Bạch, thì ra cậu coi trọng mình đến như vậy á!” Diệp Tây Hi vô cùng cảm động, mắt ướt ướt.
Bạch Bách Thanh nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên, cậu tứ chi phát triển, đầu óc thì ngu si, lại hám trai đến ngu muội tất tần tật cậu đều chiếm đủ, người bình thường nào có công lực cao như vậy.”
“…”
——–
Thế là lúc Hạ Phùng Tuyền về đến nhà thì nhìn thấy cảnh tượng như sau: Diệp Tây Hi, Bạch Bách Thanh cùng A Khoan đang ngồi bên bàn mạt chược, trong đó trên mặt hai kẻ đang cố gắng nhẫn nhịn nụ cười kì dị.
“Mọi người đang làm gì vậy?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
“Chờ ngươi chơi mạt chược.” A Khoan thay hai người kia trả lời: “Thật ra thì ta đã nói với hai người bọn họ rồi, kỹ thuật chơi mạt chược của ngươi thực kém nhưng mà bọn họ nào có nghe đâu.”
“Không sao, bọn tôi cũng không để ý mà.” Diệp Tây Hi kéo Hạ Phùng Tuyền lại bàn mạt chược thuyết phục: “Cũng tại tôi ngồi cả ngày trong nhà, quá nhàm chán, anh cứ thử chơi với tụi tôi một chút đi.”
Hạ Phùng Tuyền suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, thì chơi một tẹo vậy, lát nữa tôi còn có chút việc phải làm.”
“Không thành vấn đề, tuy nhiên” Diệp Tây Hi đảo đảo con ngươi: “Bài bạc không thì quá tầm thường, chúng ta chơi cá cựơc thêm cái khác nha.”
“Cô muốn cá cược cái gì?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.
“Người thua sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của người thắng.” Diệp Tây Hi nhướn lông mày: “Tôi muốn nhấn mạnh là, bất cứ chuyện gì.”
“Được.” Hạ Phùng Tuyền không nghĩ nhiều: “Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu chơi chứ?”
“Đợi chút, người làm chứng rất nhiều, nhớ kỹ, nếu như đổi ý thì heo chó cũng không bằng.” Diệp Tây Hi kéo rèm cửa sổ ra, bên thành cửa sổ có một người đang ngồi tay cầm ảnh não người nghiên cứu, tay kia cầm đĩa bánh ngọt thưởng thức— Hạ Hư Nguyên.
Hạ Phùng Tuyền bất đắc dĩ: “Được rồi, bắt đầu đi.”
“Không nói nhiều nữa, mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng.” Diệp Tây Hi khẽ mỉm cười: “Bắt đầu đi.”
Lập tức “Rầm, rầm, rầm, rầm” bốn người bắt đầu lao vào một cuộc chơi không biết trời đất gì nữa.
Sắp xếp lại bài của mình, đến lượt Diệp Tây Hi đổ xúc xắc, cô nắm chặt xúc xắc trong lòng bàn tay mình, nhắm mắt lại cầu khấn: “Nhất định mình phải thắng, nhất định mình phải thắng.”
Tiếp theo, ném một cái, tổng 9, mọi người sờ bài, chính thức khai chiến.
Một lúc sau, Diệp Tây Hi đã thấy rõ tình hình, chờ đợi thêm chút nữa rồi quay sang nháy mắt ra hiệu ngầm với Bạch Bách Thanh. Bạch Bách Thanh gật đầu, vội vàng đánh xuống.
Diệp Tây Hi kết thúc hạ bài, tuyên bố thắng cuộc, chỉ thẳng tay về phía Hạ Phùng Tuyền cười gian: “Chuyện tôi muốn anh làm là mỗi sang đúng 8h anh phải bưng một tách cà phê lên cho tôi, tôi mặc dù có thể không uống nhưng anh nhất định phải bưng lên ha ha ha!”
Khuôn mặt Hạ Phùng Tuyền đỏ tím, tìm hồng, cuối cùng nói: “Tôi chết cũng không làm.”
“Thật đáng tiếc,” Diệp Tây Hi đắc ý hướng ra ngoài cửa sổ: “Đã nói rồi, ở đây có rất nhiều người làm chứng, nếu như đổi ý thì heo chó cũng không bằng mà.”
“A!!” Hạ Phùng Tuyền hai tay ôm đầu, thống khổ vạn phần.
“Ha ha ha ha.” Diệp Tây Hi cười đến cả người lắc lư nghiêng ngả không ngừng được.
Nhưng mà—-
“…Tây Hi, Tây Hi?”
Diệp Tây Hi sực tỉnh khỏi cõi mộng, ngơ ngác nhìn Bạch Bách Thanh đang gọi mình: “Chuyện gì?”
“Cậu cầm xúc xắc cười điên khùng đến gần 10 phút rồi, rốt cục là có chơi hay không đây?” Bạch Bách Thanh hồ nghi nhìn cô.
Diệp Tây Hi lúc này mới tỉnh hẳn, vừa nãy hết thảy đều là viễn cảnh tươi đẹp trong tưởng tượng của cô.
Cô xấu hổ cười trừ, sau đó định thần lại, bắt đầu gieo xúc xắc, tổng 9, mọi người sờ bài, chuẩn bị chiến.
Một lúc sau, Diệp Tây Hi đã thấy rõ tình hình, chờ đợi thêm chút nữa rồi quay sang nháy mắt ra hiệu ngầm với Bạch Bách Thanh.
Bạch Bách Thanh gật đầu, sẵn sàng trong tay 5 quân, chỉ chờ Hạ Phùng Tuyền ra bài là đánh liền.
Nhưng hai người vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội đó.
Hạ Phùng Tuyền đem bài ngửa ra, nhẹ nhàng tuyên bố: “Tôi thắng, thiên hoà, đại tứ hỉ, tứ thầm khắc, tứ thầm giang, thêm giang thượng hoa.” (cái này thuộc phạm trù mạt chược ta bó tay chịu chết ~>.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
138 chương
1975 chương
55 chương
40 chương