Bạn trai ta là ma cà rồng
Chương 2 : Bạn trai ta là ma cà rồng
Thẩm Phỉ Phỉ gần đây thường xuyên trở về ở phòng trọ.
Cô kỳ thật cũng không thích làm việc nhà, nấu ăn rửa chén quét tước, có thể không làm cô sẽ không làm.
Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó , gần đây số lần cô xuống lầu mua thức ăn nhiều lần, làm việc nhà tần suất cũng đi theo cao.
Mỗi lần đi chợ nông sản, cô sẽ vác một cái làn, đi mua một chút thịt bò tươi, sau đó lại vòng đến khu rau dưa mua chút dưa chuột rau xà lách.
Chọn mấy quả trứng gà, Thẩm Phỉ Phỉ thuận lý thành chương đi tới góc quầy hàng, đứng ở trước mặt Hà Lạc .
“Buổi chiều khỏe nha, hôm nay muốn ăn tiết gì?”
“Nửa miếng tiết heo là được rồi.”
Hà Lạc động thủ vớt tiết heo lên, có chút tò mò: “Thẩm tiểu thư đâu giống như tới mua tiết đâu…… Cô rất thích ăn tiết?”
“Đừng gọi tôi như vậy, kêu tôi Phỉ Phỉ được rồi.” Kỳ thật mấy ngày nay ăn không hết tiết đều để ở tủ lạnh, sắp chất đầy một tầng.
Hà Lạc sợ run một chút, cổ cùng lỗ tai lại hồng leo lên.
“…… Phỉ Phỉ, cho cô.” Anh đem túi đưa qua .
“Ai ~ cảm ơn ông chủ.”
Thẩm Phỉ Phỉ duỗi tay cầm lấy, ngón tay ấm áp không biết là cố ý hay vô tình mà chạm vào đầu ngón tay ướt lạnh của anh.
Hà Lạc giống như bị điện giật, một chút rút tay trở về.
Cái phản ứng này của anh làm Thẩm Phỉ Phỉ có chút tức giận lại muốn cười, trên mặt cô bày ra biểu tình ủy khuất tức giận.
“Gì đây, ông chủ ghét bỏ tôi sao?”
“Tôi…… Tôi không có.” Anh cúi đầu lôi kéo túi trên tạp dề, “Tôi chỉ sợ Thẩm tiểu thư ghét bỏ, tay tôi không quá sạch sẽ.”
“Không phải nói kêu tôi là Phỉ Phỉ rồi sao?”
“Ai?”
Hà Lạc ngẩng đầu, đối với con ngươi trong suốt của cô, ánh mắt lại bắt đầu dời xuống, lông mi khẽ run, chột dạ tránh đi tầm mắt.
“Phỉ Phỉ……”
Thẩm Phỉ Phỉ nghiêng đầu: “ Ông chủ, hẹn gặp lại~”
“Hẹn gặp lại.”
—*—
Thẩm Phỉ Phỉ rất chắc chắn, ông chủ nhỏ đáng yêu đã ở bên cạnh lưới rồi, sắp rơi vào trong lưới rồi..
Nhưng ,phải có cái gì đấy đẩy anh một cái ……
Cô đợi hết mấy tuần lễ, rốt cuộc chờ đến ngày hôm đó có thay đổi .
Tháng 5 thời tiết thành phố S thật sự rất phiền lòng, thường thường hơn một giờ mặt trời còn trên cao, đi ra ngoài vài bước là ướt sũng cả người,kế tiếp, mây đen giăng đầy , mưa to đùng đùng giống như pháo vậy.
Đương nhiên, mưa bình thường như vậy không có quá nhiều nước nên rất nhanh tạnh, không quá hai giờ sẽ hoàn toàn dừng lại, chỉ kiêu ngạo lưu lại đầy hố nước trên đất, coi như dấu vết mình đã từng tới.
Thẩm Phỉ Phỉ thời điểm ra cửa mây đen đầy trời.
Bởi vì cuối tuần, cô vẫn luôn làm tổ ở nhà , không có xem dự báo thời tiết, chỉ thay quần áo trước rồi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Khi đó, bên ngoài vẫn có vài phần ánh mặt trời.
Sau khi sách túi đi mua đồ, mây trên trời tụ tập một ít, ánh mặt trời dần dần biến mất ở nhân gian. Nhưng lúc ấy mặt đất vẫn rất sáng đường, chỉ cảm thấy trời đầy mây thôi.
Cô ngồi ngồi xe buýt đi siêu thị, siêu thị ngay tại đại học Thành, cô thuê nhà tiểu khu kỳ thật cách đại học Thành cũng không xa .
Ở khu đồ ăn vặt nhặt mấy gói khoai tây chiên, đi khu đồ ăn nhanh cầm mấy hộp hải tảo sushi gắp chút thức ăn chín, còn đi quầy nước uống mua ly trà sữa.
Cảm thấy ổn rồi, Thẩm Phỉ Phỉ rốt cuộc chân chính đi mua đồ muốn mua—— kỳ thật chính là mỗi tháng phải dùng tiểu thiên sứ.
Cuối tuần rất nhiều người tới nơi này, trẻ con người lớn ngư long hỗn tạp, đám người đẩy xe qua lại, không cẩn thận thì khả năng sẽ va va đập đập.
Thời điểm Thẩm Phỉ Phỉ qua khúc quanh, một đứa trẻ con đang đẩy xe đẩy.
Có thể bởi vì nhóc thật sự quá lùn, nhìn không thấy phía trước, vì thế xe chở đẩy trực tiếp đụng đến người cô.
Thẩm Phỉ Phỉ cuống quít lui về phía sau tránh né, nhưng vẫn không thể tránh được vận mệnh bị bánh xe nghiền qua chân .
“Đau!” Cô đau hô một tiếng.
Lúc sau mẹ nhóc vội vàng đuổi theo, lôi kéo nhóc , tét mông nhóc răn dạy: “Mau xin lỗi chị ngay!”
“Chị ơi , em xin lỗi!”
Nhóc con trong mắt một bọc nước mắt, không biết là bị đánh đau hay bởi vì thấy cô bị thương. Nhóc vẻ mặt áy náy, ngồi xổm xuống thậm chí còn muốn thổi chân cho cô khỏi đau.
Thẩm Phỉ Phỉ giật giật chân, cảm giác không có thương gì cả, miễn cưỡng khôi phục chút trực giác, giữ gương mặt tươi cười sờ sờ đầu mềm mại của nhóc con.
“Về sau không thể đẩy xe chạy lung tung, xe phải để mẹ đẩy mới được.”
“Chị ơi, em sai rồi……” Nhóc con lau mắt, dựa đến trên đùi mẹ.
Mẹ không ngừng tự trách bảo đảm, xác nhận chân Thẩm Phỉ Phỉ không có thương tổn đến xương cốt, mới nắm lỗ tai nhóc con rời đi.
Thẩm Phỉ Phỉ đứng ở tại chỗ, tay vịn xe đẩy, yên lặng trong chốc lát sau, thử giơ chân lên đi bộ.
Một bước đi xuống, đau……
Không chờ cô thọt chân đi mấy bước, bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nam quen thuộc.
“Cái kia, Phỉ Phỉ……?”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
5 chương
19 chương
4 chương